Sau khi bình tĩnh lại, Phương Thiên đã dẫn Bạch Lang chuẩn bị về nhà, nhưng khi cậu chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên Bạch Lang quay đầu lại, nó chạy đến dưới gốc cây và đào bới lớp đất ở dưới lên.
Phương Thiên cũng không ngăn cản, cậu đứng chờ xem nó đang làm gì, bởi vì cơ bản, Bạch Lang cũng là một loài dã thú có linh tính, nó sẽ không hành động như một con vật thông thường.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cậu, sau một hồi đào bới, Bạch Lang cũng đã đem lên cho cậu một cái hộp gổ, nhìn từ bên ngoài, có lẽ nó đã được chôn từ rất lâu.
Chiếc hộp hình chữ nhật có chiều dài khoảng 20cm, rộng 15cm. Quan sát một lúc thì Phương Thiên mới thấy trên hộp có cấm chế, điều này càng làm cho Phương Thiên cảm thấy vô cùng tò mò.
Phương Thiên đã quay trở về ngôi nhà trước kia mà cậu đã thuê, cậu quyết định nghiên cứu cách để mở ra chiếc hộp.
Trong lúc cậu mày mò chiếc hộp, một cạnh của hộp đã cắt đứt tay cậu, máu của cậu đã nhỏ xuống chiếc hộp, lúc này đột nhiên cấm chế bị vỡ ra và biến mất.
- Hả, cấm chế vỡ rồi ? là do máu của ta sao ?.
Không quản nhiều được như thế nữa, Phương Thiên nhanh chóng mở chiếc hộp ra và xem bên trong có gì.
Mở chiếc hộp ra, Phương Thiên thấy bên trong có một cái vòng đeo tay màu đen, với những cổ tự được khắc xung quanh chiếc vòng, những cổ tự này, đến ngay cả Phương Thiên cũng không đọc được, ngoài ra kế bên còn có một tấm bản đồ.
Phương Thiên vừa định cầm chiếc vòng lên xem thì đột nhiên nó lại bay lên và đeo vào tay trái của cậu, Phương Thiên đã cố gỡ nhưng không gỡ ra được.
Cầm tấm bản đồ trên tay, Phương Thiên vô cùng tò mò, rốt cuộc tấm bản đồ này đang chỉ đến đâu, cậu quyết định cùng Bạch Lang đi theo chỉ dẫn của tấm bản đồ ấy.
Cậu rời đi trong đêm, trước khi đi, cậu còn để lại một đạo phân thân, để nó giúp cậu đi học và ứng phó trên trường.
Còn bản thân cậu thì đã cùng với Bạch Lang đi theo chỉ dẫn của tấm bản đồ. Suốt đêm đi đường không ngừng không nghỉ, cuối cùng thì cậu cũng đã đến nơi đã đánh dấu trên tấm bản đồ.
Theo như tấm bản đồ chỉ, Phương Thiên đã đi sâu vào một cánh rừng nằm xa thành phố mấy nghìn km.
Trước mặt cậu là một ngôi mộ đã phủ đầy rong rêu, trên bia mộ có khắc 4 chữ ( Cổ Hi Chi Mộ)
Phương Thiên đi đến, cậu chắp tay và cúi đầu trước bia mộ, ngay khi cậu vừa cúi đầu, phía trước bia mộ lại xuất hiện một căn hầm đi xuống lòng đất.
Men theo đường hầm ấy, Phương Thiên đã đi sâu vào trong, càng vào trong, không gian xung quanh càng tối, Phương Thiên đã tạo ra một đốm lửa nhỏ đi theo bên mình để soi đường.
Đi được một đoạn, đột nhiên chiếc vòng đeo trên tay cậu lại rung lắc, càng tiến về trước thì càng rung lắc dữ dội, cảm thấy có điều gì đó không ổn, Phương Thiên đã tạo ra một con hình nhân để cho nó đến phía trước xem thử.
Hình nhân vừa bước đi được 5, 6 bước, đột nhiên có vô số mũi tên bắn ra khắp các hướng, 360 độ, không có một kẽ hở, hình nhân bị xiên cho tan xác.
Lúc này Phương Thiên mới hiểu ra, chiếc vòng mà cậu đeo trên tay có khả năng cảnh báo cậu những cạm bẫy có trong hầm mộ.
- Chà, bây giờ thì, làm cách nào để có thể đi qua đoạn đường này đây.
Trái phải trên dưới, đều là những bức tường bằng đá, Phương Thiên ngẫm nghĩ một lúc, nếu như người bước vào sẽ bị tên đâm, thì chắc chắn sẽ có cơ quan khởi động, có khởi động sẽ có tắt, Phương Thiên lại lần nữa cho hình nhân đi vào xem thử công tắc khởi động nằm ở đâu.
Phía dưới đường đi được chia thành những ô vuông trắng đen, mỗi khi hình nhân bước vào ô màu trắng, ô vuông đó sẽ chuyển sang màu đen.
- Hửm !?
Đột nhiên Phương Thiên quan sát kĩ thấy, những ô vuông đen trắng trên đường đi ấy đã tạo thành chữ, nhưng vẫn còn thiếu vài nét nữa mới trở thành một chữ hoàn thiện.
- Thì ra là vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!