* Ta từng là một vị đại năng, Ám Long Hành Giả, từng tung hoành khắp nơi mà không kiêng nể kẻ nào, ấy vậy mà hôm nay, ta lại quỳ trước mặt Lan nhi chỉ vì trễ hẹn, haizzz, thôi kệ, miễn em ấy vui là được.
- Cao lên, em quỳ ở đó 5 phút cho tôi, hứ, phạt em cái tội trễ hẹn.
* Rồi rồi, cô nương của tôi.
Tối hôm đó, Mộ Chi Lan đã phụ đạo cho Phương Thiên đến 9 giờ đêm, tạm biệt Mộ Chi Lan, Phương Thiên trở về nhà của mình.
Trên đường về, cậu tình cờ thấy được một người bị thương, đang nằm ở một góc trong tối.
* Hửm, bị thương nặng quá.
Cậu đi đến và cứu chữa cho hắn, sơ cứu xong, cậu đã đưa hắn về nhà mình.
- Vết thương khá là nghiêm trọng, nhưng may cho anh là gặp được tôi , kẻ tôi muốn giết, ai cứu cũng không được, người tôi muốn cứu, Diêm Vương cũng không cản nổi.
Phương Thiên ra tay cứu sống người đó. kiếp trước, cậu được chúng đại năng mệnh danh là Đoạt Tử Thiên Vương, kẻ có thể đoạt lấy mạng sống trở về từ trong tay tử thần.
Sáng hôm sau, khi Phương Thiên tỉnh lại, cậu đã nhìn thấy một tờ giấy trên bàn.
- Ơn cứu mạng, mai sau đền đáp, có duyên tương phùng.
Một tờ giấy nhỏ với vài lời nhắn nhủ, đọc xong Phương Thiên liền phì cười.
- Phụt ha ha, đúng thật là, một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại đi giả dạng thành nam nhân cơ chứ.
Trở lại một ngày mới, vẫn như mọi khi, Phương Thiên vẫn đến trường và thưởng thức cuộc sống học sinh như thường lệ, nhưng hôm nay, lớp cậu lại có một thành viên mới vào lớp.
Mới đầu Phương Thiên không quan tâm lắm, nhưng khi người ấy bước vào lớp, Phương Thiên đột nhiên ngớ người ra.
- Chào mọi người, mình tên là Trúc Thanh Phong, mọi người có thể gọi mình là A Trúc, đấy là tên mà người khác thường hay gọi mình.
Vốn Phương Thiên không hề tin vào mắt mình, nhưng khi cậu ta thốt ra hai chữ A Trúc, cậu đã xác định đây chính là người cậu đã từng quen, chỉ là đã từng.
Kiếp trước, Ám Long Hành Giả có một người bạn thân tên là Trúc Thanh Phong. người này cũng là một trong các vị đại năng, Hư Không Hành Giả Trúc Thanh Phong, trùng hợp hai người đều là xuyên không giả nên dễ hiểu nhau và nói chuyện với nhau.
Hư Không Hành Giả và Ám Long Hành Giả là một đôi bạn thân suốt 3000 năm, cùng vào sinh ra tử, trải qua trăm ngàn trận chiến, nhưng rồi, một biến cố đã xảy ra.
Một hôm, Phương Thiên đang đi tìm Trúc Thanh Phong uống rượu thì ngài lại tình cờ phát hiện được một đường hầm tại nơi ở của Trúc Thanh Phong, ngài từ từ đi xuống và đã phát hiện một cảnh tượng động trời.
Trước mặt ngài là hàng trăm xác chết của nữ tử treo lơ lửng, chưa kể, tim của họ đã bị móc ra, còn lại toàn bộ cơ thể không bị hư hao gì cả.
Ám Long Hành Giả vô cùng phẫn nộ về hành động độc ác tàn nhẫn này, xong ngài lại nghe thấy một giọng nói sau lưng.
- Ồ? Ngươi phát hiện ra rồi sao, Phương.
Giọng nói vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức, Phương Thiên không cần quay lại nhìn cũng đoán được là ai.
- A Trúc, hãy nói với ta, đây không phải là do ngươi làm đi.
Trúc Thanh Phong, im lặng, hắn đột nhiên cười lên một cách điên dại.
- He he, ha ha, HA HA HA HA HA.
- A TRÚC, NGƯƠI CƯỜI CÁI GÌ!!.
- Ha ha, cười vì ngươi quá ngu ngốc, phát hiện việc này quá muộn, suốt 3000 năm qua, mỗi 100 năm ta đều tìm một nữ tử thật lòng yêu ta, có bát tự năm sinh trùng nhau để cho ta lấy tim của chúng, ta muốn dùng máu trong trái tim của những thiếu nữ yêu ta say đắm ấy, để ta có thể một lần nữa quay trở lại
Phương Thiên lúc này quay lưng lại, ngài nhìn thấy một bên mắt của Trúc Thanh Phong biến thành mắt của thi vương.
- CÁI !?.
- Sao, bất ngờ lắm hả, ngươi cho rằng ta đã chết rồi phải không.
- Tướng, Tướng Thần!?.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!