(Vì lười nghĩ tên chương nên từ chương này trở đi mình sẽ ghi số chương thôi nhé, hì hì!)
Vật nhỏ kia từ trên gối vèo một cái đã dừng trước mặt nàng, nhảy lên nhảy xuống tỏ vẻ vui mừng.
Hàn Băng xách cổ nó rồi đặt vào lòng bàn tay mình. Tiểu tử này sau khi ăn viên thuốc kia xong đến bây giờ mới chịu tỉnh lại, nàng cứ nghĩ nó có lẽ không qua khỏi được nữa rồi!
"Ngươi còn biết tỉnh dậy nữa cơ à?! Sao không ngủ đến chết luôn đi?!" Chọc chọc cơ thể mềm mại đó, Hàn Băng có chút oán khí nói.
"Chi chi chi!" Bản tôn làm sao mà chết được chứ!
Đặt vật nhỏ xuống bàn thở dài, Hàn Băng chống cằm nhìn vật thể tròn trịa trừ hai con mắt đen láy ra thì không biết đầu đuôi chân tay ở đâu này suy ngẫm.
Nếu không phải tại vật nhỏ này thì nàng cũng không tiến vào Động Quỷ, càng không thể gặp Tư Đồ Vũ Thiên yêu nghiệt bá đạo kia! Nhưng cũng nhờ vật nhỏ này mà nàng học thêm được vô số kiến thức về đan dược cùng tâm pháp võ công!
Con ốc bò lên con sên bò xuống mà!* Coi như trong cái rủi cũng có cái may đi!
*con ốc bò lên con sên bò xuống: thành ngữ chỉ việc làm hòa vốn, được cái này thì mất cái kia.
"Chi chi chi chi!"
"Chi gì mà chi! Ngươi im miệng lại cho ta!" Hàn Băng nắm chặt vật nhỏ trong tay, hai mắt híp lại nhìn nó chằm chằm.
Nó oan quá! Nó vừa tỉnh dậy thôi mà, có biết gì đâu?!
Vật nhỏ nhìn ánh mắt sắc bén của nàng cũng nhất thời im lặng lại! Nó sợ nữ nhân trước mắt này mai sau sẽ không nướng gà nướng thỏ cho nó ăn nữa!
....................
Bầu trời ở Thiên Linh quốc tối lại rất nhanh, nhưng hôm nay ở thành Lạc Gia lại cực kỳ sáng, đèn lồng treo cao khắp cả con phố, vô cùng đẹp mắt.
Đường phố người qua kẻ lại tấp lập, những sạp hàng bên đường đua nhau tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn, những tiếng mời gọi hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp của lễ hội.
Hàn Băng và Tư Đồ Vũ Thiên đeo mặt nạ bạc lên, sánh vai bước trên con phố đông đúc trong dịp lễ hội.
"Khách quan, có muốn ăn thử thịt gà nướng không?"
"Công tử, bánh bao thịt bánh bao chay màn thầu chiên vàng ta đều có, ngài ghé vào xem chút đi!"
"Bánh mai quế tự làm rất ngon đây! Mau ghé vào mua, mau ghé vào mua đê!"
"Cháo thịt nóng hổi, ăn vào ấm người..."
Tiếng rao vang liền không dứt, đâu đâu cũng thấy người. Nhiều hàng quán còn chen lấn, mọi người đổ xô đi mua.
Tư Đồ Vũ Thiên nhân cơ hội đám đông chen chúc liền nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen chặt chẽ.
Hàn Băng rút tay ra không được cũng mặc kệ hắn, ánh mắt quan sát xung quanh, có chút tò mò đánh giá.
Đây là lần đầu tiên nàng tham gia lễ hội ẩm thực ở cổ đại, có rất nhiều gian hàng bán đồ trùng lặp với nhau, cũng có một số sạp hàng bán món ăn rất kỳ lạ, nàng chưa từng thấy bao giờ!
Nam Thiên Sang kéo A Ngũ rời đi từ sớm, A Nhất cùng A Nhị nói không có hứng thú với việc đi tham lễ (tham gia lễ hội) như này nên ở lại phòng nghỉ ngơi.
Tư Đồ Vũ Thiên muốn tạo lên những kỷ niệm đẹp và kéo gần khoảng cách với Hàn Băng nên nàng đi đâu hắn theo đó, tự nguyện làm hộ hoa sứ giả cho phu nhân tương lai của hắn.
"Băng Nhi, tối nay chưa ăn gì chi bằng hiện tại ăn một ít cháo nóng cho ấm người nhé?! Ăn xong chúng ta lại đi tiếp được không?!" Tư Đồ Vũ Thiên vừa tách người phía trước vừa quay lại hỏi nàng.
Hàn Băng cảm thấy đề nghị này không tồi cũng gật đầu đồng ý. Hai người mất một lúc lâu mới tới được một sạp hàng bán cháo nóng.
"Khách quan muốn mua cháo gì ạ?! Muốn ăn ở nơi này hay mang đi?!"
"Chỗ các ngươi có cháo gì?!"
"Gian hàng của bọn ta có cháo thịt bằm, cháo gà, cháo cá chép, cháo chai! Ngoài ra còn có cháo chay như cháo trắng, cháo nấm, cháo ngô và cháo rau củ! Ngài muốn ăn loại nào, ta liền lấy cho ngài!"
Chủ sạp là một nam nhân tầm bốn mươi, khuôn mặt chữ điền, nhìn có chút thật thà cùng nhanh nhẹn.
"Ta muốn ăn cháo nấm." Hàn Băng suy nghĩ một hồi liền chọn món mình muốn ăn.
"Lão bản, cháo này của ngươi là muốn ăn gì thì mới bỏ món đó vào đúng không?!"
"Đúng vậy thưa công tử! Ta làm ra hai phần cháo khác nhau, một loại là cháo dùng nước hầm của xương mà nấu, một loại dùng nước luộc ngô cùng củ quả mà nấu! Còn về phần thịt cá ngô nấm thì sẽ được làm riêng, theo khách gọi mà chế biến và mang ra!"
Tư Đồ Vũ Thiên gật đầu, ghi nhớ lại việc nàng thích ăn cháo nấm và nấm trong đầu.
"Cho ta hai phần cháo nấm, cho thêm một chút thịt bằm vào! Cháo thì lấy phần nước hầm xương là được!"
"Được được, khách quan muốn ăn ở đây hay mang đi ạ?! Nếu mang đi ta sẽ cho vào bát trúc cho ngài!"
Nhìn đoàn người ngược xuôi chen lấn trên đường, Tư Đồ Vũ Thiên liền quyết định ăn tại chỗ!
Hắn lo lắng lỡ như đang đi, ai đó vô tình đụng phải cháo nóng, Hàn Băng bị bỏng thì làm sao?! Tốt nhất là nên ăn ở nơi này rồi đi tiếp!
"Vâng, khách quan ngồi xuống bàn đợi tiểu nhân một chút, sẽ có ngay đây!"
Hai người chọn chiếc bàn gần trong cùng nhất ngồi xuống, rất nhanh hai bát cháo nấm liền được bưng lên.
Tư Đồ Vũ Thiên cẩn thận lau sạch chiếc thìa rồi mới đưa cho Hàn Băng. Nàng nhận lấy thìa nhỏ liền đảo đều bát cháo lên.
Hạt gạo mềm mịn kết dính lại tạo nên độ đặc vừa phải, nấm rơm cắt thành từng miếng đều nhau, trộn cùng còn có thịt băm xào với mộc nhĩ và hành khô.
Nhìn qua rất ngon mắt, mùi thơm cũng không tệ một chút nào! Có lẽ bát cháo này sẽ không dở!
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn nàng chậm rãi ăn hơi mỉm cười cũng cầm thìa lên múc cháo ăn, có lẽ tâm tình tốt nên ăn gì vào cũng thấy ngon và ngọt, lúc thanh toán liền trực tiếp đưa cho chủ sạp một lượng bạc.
"Cảm ơn khách quan, lần sau ghé lại nhé!"
Hai người tiếp tục đi dạo lễ hội, nhìn thấy món ăn nào ngon đều mua một phần. Tư Đồ Vũ Thiên nhìn trúng một chiếc kẹp tóc màu trắng ngà liền mua lại, tặng cho Hàn Băng.
"Nào, để ta cài lên cho nàng!"
Hàn Băng đứng thẳng nhìn động tác của hắn, cũng không khước từ. Cảm nhận trên tóc nặng xuống một chút liền nghe thấy lời khen ngợi từ đối phương.
"Đúng là nương tử của ta, cài trang sức gì cũng đều đẹp!"
"..." Lại lên cơn rồi?! Nương tử cái quái gì chứ?!
Lười phản bác mỗ mặt dày nào đó, Hàn Băng liếc xéo hắn khinh thường rồi xoay người bước đi tiếp.
Tư Đồ Vũ Thiên tâm tình cực tốt, vui vẻ đuổi theo bước chân của nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân, vẻ mặt thỏa mãn.
Mọi người đọc truyện zui zẻ nhoa 😂😂😂 buổi tối nhớ đi ngủ sớm một chút, ra đường thì nhớ đeo khẩu trang vào nha, bệnh dịch bây giờ đáng sợ lắm!