Cơ Mộc Ly?
Trong lòng Thủy Y Họa nhưng lại có chút khẩn trương. Khẩn trương cái rắm , mình lại không làm việc trái với lương tâm, nghĩ như vậy , liền ngẩng đầu lên.
Ánh mắt thẳng tắp quét qua đi, quả nhiên nhìn thấy nam tử bước đi bừa bãi , hắn mặc một thân trường bào màu đỏ , dung mạo đẹp đẽ , phong lưu đa tình, để cho tất cả mọi người không nhịn được len lén nhìn nhiều mấy lần.
Mọi người không biết được vị gia này thế nào lại ra khỏi phòng khách đi ra bên ngoài , còn nhắm thẳng chỗ phú thương hạ đẳng đi tới . Vậy mà hắn còn chưa đi đến cuối, ánh mắt hơi nhìn lướt qua một hướng khác , lại quay trở về.
Thủy Y Họa trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn nam nhân kia đến gần mình rồi lại xoay người lại, nhất thời lại có chút không hiểu được .
Tên khốn này dám giả vờ như không biết nàng? Vậy hắn vì sao muốn đi về phía mình ? Cho rằng mình đi ra trưng bày sắc đẹp sao , khốn kiếp!
Bắc Đường Liệt không nhịn được hơi nhếch môi cười cười, vị hôn phu của Thủy Y Họa chỗ nào vụng về , nhìn ánh mắt hắn sáng quắc liên tiếp liếc về phía bên này , nếu như phát hiện ở xung quanh không có những người khác , người này nhất định sẽ mang Thủy Y Họa đi .
Vốn là hắn còn muốn thay sư muội che giấu một cái, nhưng ánh mắt tiểu tử kia khôn khéo như thế , thật xa nhưng lại một cái liền nhận ra Thủy Y Họa mặc nam trang . Công nhận Cơ Mộc Ly nhẫn công cao cường, không có tại chỗ phát tác, còn có thể quay trở về .
Nhìn Cơ Mộc Ly nghẹn khuất, trong lòng Bắc Đường Liệt rất thoải mái, về phần tại sao, hắn cũng nói không rõ ràng . Dù thế nào đi nữa hắn nhìn tiểu tử này không quá thuận mắt, hắn không thoải mái trong lòng mình cảm thấy rất tốt .
"Sư muội, hắn giống như căn bản không thấy muội." Bắc Đường Liệt nhíu mày cười nhẹ một tiếng.
Thủy Y Họa hừ một tiếng. Nơi nào là không thấy, rõ ràng là thấy được cũng giả vờ như không thấy. Chẳng qua hôm nay trường hợp đúng là không thích hợp bọn họ làm việc khác, liền tạm thời tha thứ hắn .
Đoạn đường này Cơ Mộc Ly thật ra thì cũng không hơn gì, thấy người mình tâm tâm niệm niệm , hắn thật hận không được lập tức nhào qua hung hăng ôm nàng hôn vài cái , chẳng qua bây giờ không thích hợp hắn làm ra chuyện kinh thiên địa khiếp quỷ thần . Nếu là đổi hoàn cảnh hoặc ở bất kỳ nơi nào khác , hắn nhất định không nói hai lời liền bắt đi bảo bối của hắn.
Ở điểm này , Bắc Đường Liệt quả thật nhìn rất thông suốt.
"Gia, mới vừa rồi Thập Nhất nói với ngài cái gì, ngài thế nào ra ngoài chạy một vòng lại trở lại? Chẳng lẽ có người của Thái tử lẫn vào ?" Cơ Mộc Ly mới vừa ngồi vào chỗ của mình, Đông Phương Lăng vẫn buồn bực không lên tiếng tiến tới thấp giọng hỏi một câu.
Bởi vì hắn lấy thân phận là thiếp thân thị vệ của Vương Gia cùng đi, Kiếm lão gia cũng không có đạo lý chuẩn bị ghế cho hắn , hắn liền như khúc gỗ vẫn đứng ở sau người Cơ Mộc Ly . Vốn là Đông Phương Lăng tướng mạo cũng coi như thượng thừa, nhưng là đứng chung một chỗ với Cơ Mộc Ly , muốn coi thường người bên cạnh cũng khó khăn. Vì vậy, từ lúc hôn lễ vừa bắt đầu đến bây giờ, hắn bị mọi người lặng lẽ không để mắt đến.
Cơ Mộc Ly lúc này tâm tình có chút phức tạp, gặp được người thương hơn một tháng không thấy , dĩ nhiên là mừng rỡ như điên, nhưng khi nhìn đến lại làm như không hề quen biết nhau, cảm giác này thật sự hỏng bét.
Thấy Đông Phương Lăng hỏi như vậy, liền lầm bầm trả lời: " Trong đám tân khách đã sớm có người của Thái tử rồi , có cái gì ly kỳ. Gia mới vừa rồi chỉ là thấy đến tiểu hồ ly giấu trong đám người, tiểu hồ ly rất giảo hoạt ."
Đông Phương Lăng nghe lời này, nhất thời suy nghĩ theo không kịp , hồ ly? Gia rốt cuộc là thấy người nào?
Đông Phương Lăng tự nhiên không biết, Tiểu hồ ly là đại danh từ mà Cơ Mộc Ly dành riêng cho Thủy Y Họa .
Không lâu lắm, Kiếm Thập Nhất bị các tân khách đổ vài ly rượu mạnh đỏ mặt trở về phòng khách, hướng Cơ Mộc Ly cùng Đông Phương Lăng lên tiếng chào liền muốn trở về tân phòng, dưới tiếng cười của hai người , gương mặt càng ngày càng đỏ.
Bởi vì Viêm Đạm Vương không thích người ngoài đến gần, Kiếm lão gia liền gọi người sắp xếp một cái bàn nhỏ ở trong phòng khách , rượu uống thức ăn so tân khách bên ngoài còn tốt hơn gấp mấy lần. Lúc này trừ mấy người hầu hạ ngoài cửa , trong phòng khách chỉ còn lại Cơ Mộc Ly cùng Đông Phương Lăng.
Thừa dịp ngoài cửa mấy người làm không chú ý, Đông Phương Lăng liền vội vàng kéo Kiếm Thập Nhất, len lén nhét cho hắn hai bình sứ nhỏ , thấp giọng trêu ghẹo nói: "Gia tới vội vàng, không có chuẩn bị cho ngươi quà tặng gì , nhưng là huynh đệ ta lại khác , quà tặng ta đã sớm chuẩn bị cho ngươi . Cái bình lớn là dược hoàn ta mới luyện chế ra lò , ho khan một cái... Là ta lấy những dược liệu tốt nhất luyện chế ra tới, giúp ngươi buổi tối đại triển hùng vĩ, lại không tổn hại tới thân thể . Một chai khác là chuẩn bị cho tân nương , bảo đảm nàng thừa mưa móc cũng có thể dục tiên dục tử..."
"Lăng , ngươi đủ rồi!" Kiếm Thập Nhất đưa tay đập cho hắn một cái , thấp giọng trách một câu, nhưng là tay kia lại không nhàn rỗi, cầm hai chai thuốc cất vào bên hông, thấp giọng phun câu, "Quà tặng ta nhận."
Đông Phương Lăng thiếu chút nữa ôm bụng cười lớn. Hỗn tiểu tử, giả vờ giả vít, rõ ràng liền rất hài lòng với quà tặng của ta đi .
Trong mắt đắc ý còn chưa hoàn toàn rút đi, bên tai Đông Phương Lăng liền vang lên giọng nói nhẹ nhàng bay bổng của gia nhà mình .
"Lăng , ngươi có phải ngứa tay rồi hay không , đồ nghiêm chỉnh thì không đi làm, lại đi luyện chế ra những thứ này tới hại người?"
Đông Phương Lăng thân thể cứng đờ, lập tức cười khan nói: "Gia có điều không biết, loại thuốc này cũng không phải là thuốc hại người , mà là thuốc bổ trợ giúp người ta có thể có cảm giác phiêu phiêu , người bình thường luyện chế thuốc bổ mới là hại người , ta luyện chế ra tuyệt đối không có tác dụng phụ , có thể nói là thần dược, ha hả..."
Cơ Mộc Ly lườm hắn một cái, trong mắt chợt lóe lên một đạo tinh quang, lắp bắp hỏi, "Ngươi nói thật? Thuốc này đối với người không có tác dụng phụ ?"
" Tuyệt đối là thật, thuốc này rất tốt , là ta đặc biệt chuẩn bị cho Thập Nhất !" Đông Phương Lăng lập tức vỗ ngực bảo đảm.
Cơ Mộc Ly hừ hừ rất nhỏ , môi mỏng mấp máy kỳ quái , bộ dạng muốn nói lại thôi .
Sau một lúc lâu, Cơ Mộc Ly mới bất mãn hỏi: "Vì sao lúc đại hôn của gia không thấy ngươi đưa đồ chơi này hả ?"
Đông Phương Lăng nhất thời há miệng thật to, suy nghĩ thật nhanh , cười ha ha trả lời: "Gia cùng vương phi vốn là một đôi tình nhân vô cùng tương hợp , làm sao phải dùng tới những thứ ngoại vật này . Trước kia ta cũng định đưa tới, nhưng nghĩ lại, gia ngài hùng phong như thế , căn bản không cần những đồ chơi này mà. Năm ngày năm đêm dưới vách núi sâu vạn trượng kia , lỗ tai ta và Thập Nhất chịu không ít tội đâu..." Nói xong lời cuối cùng, nắm đấm che miệng ho nhẹ một tiếng.
Phàm là nam nhân đều thích nghe nói như vậy , Cơ Mộc Ly lúc này liền buông tha ý đồ tiếp tục chỉ trích , vốn còn muốn hỏi Đông Phương Lăng cũng đòi hai chai, hiện tại sao , dường như thật không dùng được. Vừa nghĩ tới tiểu tử Kiếm Thập Nhất lúc này đang ôm ấp mỹ nhân , suy nghĩ của hắn cũng bắt đầu lộn xộn .
Mỹ nhân của mình mặc dù ngồi ở bên ngoài yến tiệc , thế nhưng hắn lại chỉ có thể suy nghĩ . Hiện tại trong phòng tân hôn , tình cảnh của tân lang và tân nương lại hoàn toàn không giống suy nghĩ của Cơ Mộc Ly chút nào.
Tần khuyết trải qua cả ngày hành hạ đã sớm mệt đến không chịu nổi , không đợi Kiếm Thập Nhất trở lại, đã tự mình thay quần áo tân nương , đắp kín chăn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Cả phòng đều là màu đỏ , nến long phượng đỏ , giường chăn màu đỏ , rèm cửa rồi màn , thấy thế ánh mắt của hắn cũng giống như bị nhuộm thành màu đỏ. Bởi vì tâm tình phiền não, cặp mắt của Tần Khuyết đã không thể khống chế dần dần biến thành màu xanh biếc.
Phát giác hai mắt có chút nóng bỏng, Tần Khuyết mới hiểu được hai mắt của mình biến thành Quỷ đồng tử , lúc này mạnh mẽ nhắm mắt lại, chùm chăn đỏ thẫm đi ngủ .
Lúc Kiếm Thập Nhất trở lại thấy trên giường có người nằm chùm chăn kín , lúc này rất muốn cười ra tiếng, nhưng sợ đánh thức người nọ, sửng sốt một chút không có phát ra tiếng, ngay cả đi bộ đều là rón rén.
Im lặng đi tới , Kiếm Thập Nhất từ từ cúi người ngồi ở mép giường, sau đó cúi đầu quan sát người nọ, lúc này tóc dài che lại nửa gương mặt nàng , ngay cả lỗ tai cùng cổ cũng bị tóc dày che kín. Một đầu tóc dài đen nhánh cực kỳ đẹp mắt , Kiếm Thập Nhất không nhịn được muốn sờ lên một cái, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Thấy sau lưng nàng không có đắp kín chăn , Kiếm Thập Nhất đưa tay kéo chăn long phượng đỏ thẫm lên . Mà hắn chưa kịp đắp xong chăn , người đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, tràn đầy sát khí trừng về phía hắn . Sau khi thấy hắn , sát khí thu liễm, cũng là một cái ngồi dậy.
"Ngươi muốn làm gì? !" Hắn lạnh lùng nói.
Một câu nói này có chút khẩn trương , giọng nói gần như trở về nguyên bản . Đáng tiếc Kiếm Thập Nhất lúc này không có chú ý , mà chỉ chú ý tới bộ dạng nổi giận của hắn mà thôi .
"Khuyết Nhi, ta chỉ muốn đắp chăn cho nàng ." Kiếm Thập Nhất hơi có chút đáng thương nhìn hắn. Trong ngày thường cặp mắt kia của hắn luôn lạnh như băng , nhưng là lúc này lại rút đi lãnh ý, mà thay vào đó là tràn đầy tình ý .
Còn đây là một trong những tuyệt kỹ của Cơ Mộc Ly - giả vờ vô tội giả vờ đáng thương . Cơ Mộc Ly trăm lần thử đều không chán, cố ý đem chiêu này nói cho Kiếm Thập Nhất.
Bí kíp dụ dỗ nữ nhân của Cơ Mộc Ly ( 2)
Tần Khuyết nhìn đến bộ dạng nhu tình mật ý này của hắn , trong lòng nhất thời càng phiền chán . Hắn chán ghét nhất chính là Kiếm Thập Nhất dùng bộ dáng này theo dõi hắn. Hơn nữa hắn biết bản thân hiện tại ở trong mắt hắn chính là một nữ nhân!
"Ta sớm hay muộn phải rời khỏi đây , họ Kiếm ngươi đến cùng có hiểu hay không? ! Còn có, ta con mẹ nó không thích ngươi, ngươi thế nào liền nghe không hiểu tiếng người hả ?!" Tần Khuyết cảm thấy bản thân thật vất vả luyện được sự nhẫn nại nhưng khi nhìn đến tên ngu ngốc này sẽ hoàn toàn sụp đổ .
Kiếm Thập Nhất lúc này lại không hề tức giận, bởi vì hắn nghĩ tới mấy câu khác mà Cơ Mộc Ly đã từng nói : Nếu như đối phương ở trước mặt ngươi thẹn quá thành giận, vậy thì đại biểu trong lòng nàng kỳ thực đã có ngươi , bằng không người nào nguyện ý tốn nước miếng nói chuyện vô nghĩa với ngươi . Còn có, lúc nữ nhân nói chán ghét thường thường chính là không chán ghét, Y Họa trước kia luôn nhằm vào gia, nhưng là cuối cùng gia còn không phải ôm được mỹ nhân về , khà khà ha!
Khóe miệng Kiếm Thập Nhất hơi hơi cong lên . Dựa theo lời gia nói, Khuyết Nhi trong lòng đã có hắn rồi hả ? Nói chán ghét đó là thích ư ?
Tần Khuyết vô lực nâng trán, có loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt . Thái độ chán ghét của hắn đã biểu hiện như thế rõ ràng , tên Kiếm Thập Nhất này là ngu ngốc hay là người mù hả ?
Ở trong mắt Kiếm Thập Nhất , lúc này Tần Khuyết giống như là vì xấu hổ cho nên lấy tay che mặt, Kiếm Thập Nhất lại càng cảm thấy lời nói của Cơ Mộc Ly là thật.
Trong lòng cười trộm vài tiếng , Kiếm Thập Nhất cởi áo khoác xuống , xoay mình lên giường. Mông vừa kề đến bên giường liền cảm thấy sau mông rất nặng , ngay sau đó hắn liền bị người trên giường đá xuống. Cũng may hắn võ công cao cường, lộn một vòng trên không xong liền vững vàng đứng ở trên mặt đất.
"Khuyết Nhi, nàng..." Kiếm Thập Nhất không hiểu nhìn nữ tử che mặt ngồi ở trên giường .
Tần Khuyết cười lạnh một tiếng, lúc này đem chăn long phượng đỏ thẫm đắp trên người ném cho hắn, không chút khách khí tuyên bố nói: "Ngươi ngủ trên đất, cách ta xa chút!"
Kiếm Thập Nhất kinh ngạc một lát, muốn đi lên phía trước lại lập tức dừng lại, trong đầu hợp thời xuất hiện lời nói của Cơ Mộc Ly : Hừ, nữ nhân thôi đều thích đùa giỡn tính tình, này kêu tình thú, biết không? Ngươi theo nàng là được .
Vì thế, Kiếm Thập Nhất nuốt xuống một bụng mật vàng, trải chăn long phượng trên mặt đất, ngoan ngoãn nằm xuống.
Tần Khuyết thấy thế khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, hắn nhưng lại thật sự ngủ trên mặt đất rồi hả ? !
Tâm tình phức tạp nằm lại trên giường, vừa rồi còn buồn ngủ hiện tại hắn lại ngủ không được rồi. Liền tính trước kia cha mẹ khi còn tại thế đều không có người như vậy đối hắn, hắn nói cái gì thì là cái đó , cũng không hỏi vì sao. Sau này phụ thân bị hãm hại, hai vị cao đường lần lượt rời đi, hắn bắt đầu theo cuộc sống nô lệ qua tay nhiều người , gặp được người muôn hình muôn vẻ , không ai không nghĩ chiếm lấy ưu việt từ trên người hắn . Cho dù là Hỏa Kỳ vương luôn ra vẻ đạo mạo cũng chỉ là nhìn trúng hai mắt này của hắn .
Cũng chỉ có... Cũng chỉ có tên Kiếm Thập Nhất ngu ngốc này mới như vậy dung túng hắn .
Trong mắt lệ khí vừa mới tụt xuống liền lập tức khôi phục nguyên trạng. Tần Khuyết ở trong lòng cười lạnh một tiếng, này hết thảy chẳng qua đều là giả dối mà thôi, đợi đến khi Kiếm Thập Nhất phát hiện bộ mặt thật của hắn , đến lúc đó hết thảy đều sẽ trở về nguyên dạng. Vẫn là dùng biểu cảm chán ghét như vậy đối với hắn đi, hắn sớm đã thành thói quen, không thiếu một người như vậy .
Lúc Tần Khuyết đang muốn khép mắt tiếp tục ngủ , phía sau lại có động tĩnh, trong mắt hắn rõ ràng tràn đầy không kiên nhẫn, quay đầu trừng Kiếm Thập Nhất. Chính là trừng lại lập tức không có lo lắng.
Kiếm Thập Nhất ôm chăn long phượng đi tới, hai lời chưa nói đã đem chăn đắp ở trên người hắn, thừa dịp hắn thất thần không để ý , sờ sờ đầu của hắn , nói khẽ: " Chăn này nàng đắp đi , đừng để bị cảm lạnh ."
Vậy còn ngươi? Tần Khuyết kém chút sẽ thốt ra, may mắn cuối cùng là nhịn xuống .
Kiếm Thập Nhất giống như đọc ra lời hắn định nói , khó được nở nụ cười một tiếng, chỉ vào trên xà nhà nói: "Ta ở phía trên ."
Dứt lời, hắn nhắc thân mình , linh hoạt bay đi lên, nằm xuống xà nhà nhỏ hẹp kia , trước khi ngủ còn nhìn người nằm trên giường , thấp giọng nói: "Mau ngủ đi, ngày mai còn muốn dậy sớm. Tuy rằng ta đối phụ mẫu của chính mình không có hảo cảm gì , nhưng là một chút cấp bậc lễ nghĩa vẫn muốn hoàn thành ."
Tần Khuyết cười nhạo một tiếng, "Muốn cho ta làm con dâu hiếu kính cha mẹ chồng ? Kiếm Thập Nhất, ngươi đừng có hi vọng . Nếu ngươi đã muốn cưới ta, ngươi tốt nhất nên mặc kệ ta muốn làm gì thì làm ." Muốn hắn ngày mai đi kính trà cho cha mẹ chồng ? Quả thực là nằm mơ!
Vốn tưởng rằng nói ra những lời nàysẽ làm Kiếm Thập Nhất không vui, ai đoán được tên ngu ngốc này thế nhưng dùng âm điệu vô cùng sung sướng nói: "Khuyết Nhi, lần đầu tiên nàng gọi tên ta đầy đủ. Nàng có thể gọi lại một tiếng cho ta nghe hay không ?"
Tần Khuyết trực tiếp trợn trừng mắt. Hắn tính toán trước khi bản thân rời đi sẽ không lại nói chuyện với Kiếm Thập Nhất , miễn cho tự tìm phiền não! Tiệc rượu ăn được một lúc , Cơ Mộc Ly mệnh Đông Phương Lăng đi chào Kiếm Thu Hàn một tiếng , bản thân sẽ đi trước . Đi lên vẫn còn không quên liếc nhìn về phía Thủy Y Họa , khóe miệng không khỏi cong lên đầy tà mị : Y Họa , nàng chờ đó , xem gia lát sau thế nào thu thập nàng.
Pho tượng Phật lớn nhất đã về trước , tiệc rượu cũng ăn gần hai canh giờ , các nhóm khách cũng lần lượt cáo từ rời đi, thừa lại một bàn chén bát ngổn ngang.
Thủy Y Họa cùng Bắc Đường Liệt thừa dịp nhiều người lại lăn lộn đi ra ngoài.
"Liệt sư huynh, sư huynh về khách sạn trước đi ." Thủy Y Họa nói .
Bắc Đường Liệt hơi hơi kinh ngạc nhìn nàng, "Sư muội chẳng lẽ là mềm lòng , cho nên đuổi theo vị hôn phu ?"
Thủy Y Họa bĩu môi nói: "Làm sao có thể, ta nói muốn cho hắn đẹp mắt, làm sao có thể đuổi theo hắn." Kỳ thực nghe xong lời nói của Bắc Đường Liệt , trong lòng thật là có một chút ý tưởng như vậy Nàng rất muốn hiện tại liền đuổi theo, rồi sau đó đá cho tên hỗn đản Cơ Mộc Ly kia một cước. Lúc trước đi được im lặng như vậy , có gan làm phải có lá gan chịu lửa giận của nàng !
"Vậy sư muội muốn đi làm cái gì ?"
"Tự nhiên là đưa quà tặng cho Kiếm Thập Nhất , mà quà tặng này ta phải tự mình đưa đến tay hắn mới được. Sư huynh một đường cẩn thận, ta đi trước." Thủy Y Họa hướng hắn khoát tay,vòng sang hướng khác , theo thiên môn lại lẻn vào Kiếm phủ.
Bắc Đường Liệt xem bóng dáng của nàng rất nhanh biến mất ở trong màn đêm, vẻ mặt hơi có chút cổ quái. Muốn hắn tin tưởng Cơ Mộc Ly liền như vậy gọn gàng linh hoạt đi rồi, quả thực so tin tưởng mặt trời mọc từ hướng tây còn dễ .
Cùng lúc đó, Thủy Y Họa vừa mới quẹo khúc quanh bỗng nhiên đã bị người bịt miệng , hô hấp nóng rực phun ở trên cổ nàng, người phía sau ôm nàng chặt cứng !
Cơ, Mộc, Ly ? !
Tên khốn này dám tập kích lão nương ? !
"Ưm ưm ..." Thủy Y Họa tách bàn tay hắn ra để thở , nàng sắp bị hỗn đản này nghẹn chết rồi