Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt tác giả Sa Thần

Một khắc trước vẫn là binh khí giao tranh , hỗn loạn một mảnh mà chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thanh âm đều yên lặng xuống giống như là yết hầu bỗng nhiên bị bóp chặt vậy.

Thủy Y Họa hướng ngoài cửa sổ xe tìm kiếm, khi nhìn đến tình cảnh xong , đồng tử chợt co rụt lại.

Thủ đoạn quá tàn nhẫn !

Đám người áo đen vừa mới giao đấu với nhóm binh lính, giờ phút này đã biến thành từng đoạn , thịt người lẫn trong máu , máu tươi đỏ sẫm dần dần chảy thành sông .

Mấy người hộ vệ tay vẫn còn giơ đao, hiển nhiên là vẫn trong trạng thái tác chiến khi bị vây , không có hoàn toàn từ trong tinh thần tác chiến đi ra, mà bọn họ giờ phút này trong mắt đều lấp đầy hoảng sợ cùng sợ hãi.

Trừ bỏ ba người đầu lĩnh ra , thì không một người áo đen nào may mắn thoát khỏi, hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm.

Phía trước đội ngũ chẳng biết lúc nào xuất hiện ba nam tử dáng người cao ngất . Trên mặt ba người đều đội một chiếc mặt nạ vô cùng tinh xảo , chỉ lộ ra ánh mắt, mũi, môi cùng cái cằm.

Nam tử đứng giữa mặc một thân áo trắng như tuyết , trên mặt đội một chiếc mặt nạ màu trắng , cả người có một cảm giác quỷ dị nói không nên lời .

Nếu nói Ôn Cẩn Hiên nho nhã nhu hòa, như vậy người này tuy rằng mặc áo trắng , lại hoàn toàn không dính dáng gì tới nho nhã mà ngược lại , lại giống như là một đóa sen trắng mọc ra từ trong bể máu , nhìn như cao thượng kì thực mùi máu tươi đầy người .

Trong tay hắn còn cầm một thanh trường đao, đầu đao hướng xuống đất , máu tươi vẫn còn dính trên đao , lúc này chính là mỗi giọt rơi xuống, phát ra thanh âm tí tách , ở bên chân hắn nở rộ thành từng đóa hoa mai diễm lệ , phía trên áo bào tuyết trắng không dính bất cứ thứ gì , sạch sẽ làm cho người ta ngay cả chạm đến đều sợ làm bẩn màu trắng kia .

Bên trái là một nam tử thân mình hơi nhỏ gầy, mặc một thân màu xanh , tôn lên thân hình thập phần hoàn mỹ của hắn , mà trên mặt hắn gắn vào một chiếc mặt nạ màu xanh giống như là làm bằng ngọc Phỉ Thúy , so với mặt nạ của nam tử áo trắng kia thì tinh xảo hơn rất nhiều.

Nam tử áo xanh cầm trên tay một cái bình nhỏ, một mùi thơm nhàn nhạt từ trong chai nhẹ nhàng bay ra, ngửi đến mùi này đám người áo đen trước khi chết ào ào biến sắc, cả người run rẩy, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc .

Người cuối cùng trong ba nam tử liền có vẻ hơi gầy , hắn có một mái tóc màu hồng hiếm thấy , mọi người vốn tưởng rằng người này sẽ mặc một thân áo choàng đó như lửa , cộng thêm một chiếc mặt nạ hỏa hồng nhưng hắn như là tận lực tránh đi ai đó vậy. Hắn mặc một thân trường bào màu đỏ tía , mang một chiếc mặt màu màu đỏ tía , cằm hết sức nhu hòa, môi đỏ tươi, làm cho người ta có một loại cảm giác thập phần diêm dúa loè loẹt . Hắn hai tay ôm ngực , giống như ở bên xem.

Kiếm Thập Nhất đang cùng Ôn Cẩn Hiên giao đấu cùng đám người áo đen , khi thấy ba người xuất hiện liền lui trở lại cùng nhau, thân hình đều có chút chật vật.

Ba người tựa vào cùng nhau, trong mắt là ngâp trời lửa giận .

"Người của Phong Vân đường ?"

Nam tử đứng giữa ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía ba người còn lại , giọng điệu không mang theo một tia nghi hoặc.

Người áo đen thổi tiêu mắt mang sát ý theo dõi hắn, "Tiêu Dao cung tam đại hộ pháp, Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước. Chúng ta Phong Vân đường cùng Tiêu Dao cung từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, các ngươi vì sao xen vào việc của người khác?"

"Trừ bỏ nữ nhân ở trong xe ngựa , các ngươi muốn giết ai thì giết , chính là giết hết mọi người ở đây chúng ta cũng sẽ không nháy mắt. Đáng tiếc a, thủ hạ của các ngươi đều đứng ở gần chiếc xe ngựa này quá , chúng ta đành phải thanh lý ." Khóe miệng của nam tử áo trắng đóng mở liên tục , trong mắt tràn đầy thị huyết.

"Bạch Hổ, khách khí với bọn họ làm gì, một đao cắt cổ bọn họ là xong ." Nam tử áo xanh thúc giục nói, rồi sau lại cầm cái chai trong tay hung hăng quơ quơ.

" Tiểu nhân đê tiện , dám hạ độc chúng ta !" Người áo đen tính cách xúc động nhất tức giận mắng một câu, ánh mắt hận không thể đem người áo xanh kia thiên đao vạn quả.

"Ha hả , thế chắc Phong Vân đường các ngươi là chính nhân quân tử?" Nam tử áo xanh như là nghe được một chuyện rất là thú vị , trào phúng nở nụ cười.

Ai không biết Phong Vân đường chuyên môn lấy việc giết người kiếm tiền để sống , trong giang hồ không có người nào vô sỉ hơn so với Phong Vân đường , người này lại còn ý tứ nói hắn đê tiện vô sỉ.

Tiếng còi của người áo đen kia đã lạnh nhạt rất nhiều, nhìn chằm chằm cái chai trong tay nam tử áo xanh , "Vì sao chỉ có chúng ta trúng độc, những người khác đều không có việc gì, Thanh Long hộ pháp có thể nói cho biết hay không ?"

Thanh Long vừa nghe lời này, vui vẻ, chậm rì rì giải thích nói: "Cái này thì phải trách lão Đường chủ của các ngươi , nếu không phải mỗi người các ngươi đều ăn câu mệnh đan, thì ta làm sao mà có thể phối ra độc dược thích hợp các ngươi được ? Mùi này chỉ có thể dung hợp cùng với câu mệnh đan trong cơ thể các ngươi mới có thể phát sinh ra được."

Ba người áo đen vừa nghe lời này, sắc mặt nhất tề biến đổi. Chuyện ăn câu mệnh đan , là nội bộ Phong Vân đường mới biết được , không nghĩ tới người Tiêu Dao cung cũng biết!

Căn cứ vào thân phận thì không cho phép bọn họ buông mục tiêu chạy trốn, nhưng là lúc không có một chút phần thắng , liều mạng đánh thì đúng là ngu ngốc.

Cho nên ngay sau đó liền có đạn mù ném ra , đợi đến sương khói tán đi, ba người đã biến mất không thấy.

Nam tử mặc áo màu đỏ tía đang muốn đuổi theo , Bạch Hổ khoát tay, cười lạnh nói: "Chu Tước, không cần đuổi theo, nhiệm vụ hôm nay chính là bảo hộ nữ nhân trong xe ngựa kia , cái khác mặc kệ."

"Liền như vậy thả ba người bọn họ đi? Dầu gì cũng là những người đầu bảng sát thủ ." Chu Tước giọng điệu có chút tiếc hận.

"Trên bảng sát thủ đó , mười người cũng không bằng một mình Mộ Dung Thất." Bạch Hổ thản nhiên nói, ánh mắt không có tí ti thương hại đảo qua những thi thể đã bị cụt chân tay còn nằm lại trên đất .

Mấy người chậm chạp rời khỏi , lúc đi qua Ôn Cẩn Hiên , Ôn Cẩn Hiên vội vàng ôm quyền nói, "Đa tạ vài vị thiếu hiệp ra tay cứu giúp."

"Thiếu hiệp?" Bạch Hổ giọng điệu suồng sã lập lại một lần, ánh mắt lạnh như băng đảo qua dung nhan tuấn lãng của Ôn Cẩn Hiên , xẹt qua một tia sáng lạnh , "Ôn nhuận như ngọc, Mặc Ngọc công tử, tự giải quyết cho tốt."

Cái nhìn kia giống như tùy ý xẹt qua, hoặc như là dẫn theo cảm xúc gì đó nhanh làm cho người ta không kịp bắt giữ.

Đợi đến Ôn Cẩn Hiên còn muốn nhìn kỹ thì mấy người kia đã rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

"Tiêu Dao cung, tam địa hộ pháp của Quỷ Sát huyết tôn ?" Ôn Cẩn Hiên thì thầm một câu, quay đầu nhìn về phía xe ngựa bị thị vệ hộ gắt gao , trong lòng nghi hoặc ngàn vạn.

Thủy Y Họa cùng với Quỷ Sát huyết tôn của Tiêu Dao cung , giữa hai người chẳng lẽ có giao tình mới có thể làm cho hắn cử ra ba người trong tứ đại hộ pháp tiến đến bảo hộ nàng?

"Ôn công tử, thi thể này xử lý như thế nào ?" Cấp dưới hỏi ngắt dòng suy nghĩ của Ôn Cẩn Hiên .

Hắn nhàn nhạt nhìn bốn phía liếc mắt một cái, cảnh tượng này giống như đặt mình trong địa ngục cũng không thể làm cho hắn lộ ra biểu cảm khó chịu chút nào.

"Một trận lửa thiêu."

Dứt lời, người đã xoay mình lên ngựa, dẫn dắt đội ngũ tiếp tục tiến về trước, chỉ để lại thị vệ đang trợn mắt há hốc mồm cùng vài người bị thương ở lại.

Đội ngũ dựa theo lịch trình đi trước, giống như chuyện vừa rồi chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ , không có ảnh hưởng bọn họ chút nào.

"Thật sự là một vị quân tử ôn nhu máu lạnh ." Kiếm Thập Nhất hừ một tiếng, đối Ôn Cẩn Hiên thực hiện thật không có gì không thoải mái . Rất nhiều phần thi thể chân tay đã bị cụt , có thể bị hoả táng đã là không sai , chẳng qua hắn thật chán ghét người này luôn mang theo một chiếc mặt trông có vẻ hiền lành.

Thủy Y Họa liếc Kiếm Thập Nhất một cái , vừa rồi cũng không biết là ai xúc động biết rõ là phép khích tướng cũng muốn vội vã đi chịu chết.

Đem rèm xe để xuống, Thủy Y Họa thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại . Mới vừa rồi nàng đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của mọi người , khi nhìn thấy mấy người đội mặt nạ kia , trong lòng một loại cảm giác quen thuộc dâng lên, nhất thời liền có suy đoán.

Yêu nghiệt đáng chết kia đó là Tiêu Dao cung cung chủ —— Quỷ Sát huyết tôn!

Khó trách hắn thề nguyền son sắt nói không có người nào dám lấy tính mạng của nàng , hóa ra người ta có lai lịch lớn như vậy, một cái danh vọng có thể đè chết người.

Chẳng qua , ta cũng không kêu ngươi giúp ta, cho nên lần này không tính ta nợ ngươi , về sau mơ tưởng tới tìm ta thỉnh cầu. Thủy Y Họa thầm nghĩ.

Trừ bỏ một chút chuyện ngoài ý muốn đó , trên đường đi đúng là thuận buồm xuôi gió , ngay cả người đi đường cũng chưa nhìn thấy.

Thời điểm còn cách cửa thành Hỏa Vũ quốc khoảng ba bốn dặm , mọi người thấy tình cảnh trước mắt , đồng loạt ngẩn ngơ.

Sứ thần Liễu Uyên của Hỏa Vũ quốc từng đến Tuyết Ly quốc mừng sinh nhật Ngô hoàng đã từng nói , Viêm Đạm vương sẽ trải mười dặm thảm đỏ để đón tiếp vương phi của hắn , không nghĩ tới đó không phải là lời nói đùa, mà là sự thật!

Trước mắt một con đường tơ lụa màu đỏ trải thật dài , kéo dài đến tận qua trường thành , mà hai bên đường mỗi cách một trượng sẽ có một binh lính đeo đao đứng sừng sững . Liếc mắt một cái trông đi qua, mơ hồ có thể thấy được dưới chân cửa thành Hỏa Vũ quốc đứng một đội nhân mã.

"Mời sứ thần và công chúa đi bên này ." Một binh lính đứng ở cửa thành quy củ khom người hành lễ, rồi sau thối lui đến hai bên.

Mọi người đi ở trên con đường trải đầy thảm đỏ này cũng không dám bước mạnh , sợ giẫm nát chỗ tơ lụa sa tanh tốt nhất này.

Ôn Cẩn Hiên nhìn về phía đội nhân mã dưới thành lâu , ánh mắt nhu hòa hơi hơi híp lại.

Xem ra, người tới đón tư thế không nhỏ. Sẽ không phải là quốc quân cùng Viêm Đạm vương tự mình tiến đến đi? Nếu là quốc quân tự mình tiến đến, như vậy sẽ mất thân phận, dù sao tới chính là con dâu của hắn . Nếu là Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly yêu thích nam nhân trong truyền thuyết kia . . . . . Loại khả năng này lại càng nhỏ.

Người nào chẳng biết, Hỏa Vũ quốc Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly không chỉ có là có tiếng yêu thích nam nhân , có ham mê đoạn tụ , lại cực kỳ chán ghét nữ tử. Nói là dùng mười dặm thảm đỏ tới đón tiếp vương phi tương lại , kỳ thực tất cả mọi người trong lòng đều có tính toán, chẳng qua là cho đám hỏi lần này một chút mặt mũi mà thôi.

Mọi người đi tới gần, Ôn Cẩn Hiên chỉ thị cho kỵ binh đều xuống ngựa, hai bên tránh ra, một chiếc xe ngựa rực rỡ xuất hiện.

Hai ngựa cùng giá xe thoạt nhìn thập phần xa hoa, mà bên ngoài đều dùng sơn đỏ tinh tế chải quét một lần, tơ lụa đỏ thẫm buộc ở trên nóc xe ngựa, thoạt nhìn vô cùng vui mắt.

"Ôn công tử, đã lâu không gặp ."

Liễu Uyên nhìn đội ngũ đưa gả dưới thành, thấy lễ quan đưa gả đúng là Mặc Ngọc công tử Ôn Cẩn Hiên, trong lòng kinh ngạc không thôi , đồng thời khuôn mặt vội vàng tràn đầy tươi cười tiến lên nghênh đón.

"Không nghĩ tới là Liễu đại nhân đến đón dâu, Liễu đại nhân dạo này có khỏe không ?" Ôn Cẩn Hiên hướng hắn ôm quyền, cười nhạt hỏi.

Liễu Uyên nghe xong nửa câu đầu của hắn , vụng trộm nhìn lướt qua xa giá phía sau , hướng hắn cười ha ha hai tiếng, "Ôn công tử, công chúa một đường vất vả đi đến Hỏa Vũ quốc ta , tại hạ chính là lễ quan đón dâu lần này , tới tự nhiên còn có người khác."

Ôn Cẩn Hiên ngẩn ra, ánh mắt lướt qua hắn , nhìn về chiếc xe ngựa xa hoa ở phía phía sau .

Hắn vốn cho rằng đây là chiếc xe ngựa giao tiếp , bên trong không có người. Hiện tại xem ra, là hắn nghĩ sai rồi.

Liễu Uyên vuốt vuốt chòm râu, vui tươi hớn hở nói: " Muốn nghênh đón vương phi, tới tự nhiên là vương gia nhà chúng ta."

Lời này vừa nói ra, kỵ binh Tuyết Ly quốc cùng đi đều nhất tề sững sờ một chút.

Thanh danh các loại của Viêm Đạm vương đã sớm lan truyền ở tứ quốc , có

người nói hắn đam mê nam nhân . Trong phủ đủ loại hình dạng màu sắc mĩ nam , nhưng không có một mỹ tì nào cả . Có người nói hắn dung mạo tuấn mỹ phi phàm , thiên hạ vô song, cho dù là Đông Diệu quốc lấy Ưng Dực vương cương nghị tuấn mỹ hay Lam Đằng quốc lấy Thái tử điện hạ Văn Nhân Lưu tươi đẹp tuyệt độc hay là vị công tử ôn hòa tuấn nhã Mặc Ngọc công tử của Tuyết Ly quốc ở trước mắt này mà so sánh cũng không bằng hắn, còn có người đồn đãi hắn phong thần tuấn lãng, rất giống thiên thần, nhưng là thủ đoạn cực kì tàn nhẫn độc ác, làm cho người ta sợ líu lưỡi.

Đến cùng là đồn đãi quá mức, hay vẫn là người này bản thân chính là như thế? Người này gần ngay trước mắt, ngay tại trong chiếc xe ngựa kia. Mọi người nghe xong tin tức như vậy làm sao mà không kích động? !

Tại một khắc kia , ánh mắt mọi người giống như đều tập trung ở rèm cửa của xe ngựa . Chung quanh yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở phập phồng , dồn dập nhanh chậm không đồng nhất.

Viêm Đạm vương làm cho người ta truyền tụng thần kì như vậy , vậy bộ mặt chân thật của hắn như thế nào?

Một cơn gió thổi qua, rèm cửa màu xanh ngọc bị thổi làm nhấc lên một góc, thoáng lộ ra hình dáng một vị nam tử , một nửa bên mặt tuấn mỹ thoáng một cái đã qua. Gió đi qua , mành vừa nặng lại buông xuống, đem phong cảnh bên trong che đậy lại , rốt cuộc xem xét không đến một chút ít.

"Vương gia, đội ngũ đưa thân của Tuyết Ly quốc đã đến, Phủng Nguyệt công chúa ở xa giá phía đối diện ". Liễu Uyên thái độ cung kính bẩm báo nói.

Người ở bên trong nghe tiếng, giống như giật giật thân mình.

Mọi người theo bản năng ngừng lại hô hấp, gắt gao nhìn chằm chằm rèm xe, chờ đợi nhìn thấy chân diện mục.

Người bên trong xe bỗng nhiên cười khẽ , thanh âm nhẹ nhàng thanh mát như thúy trúc va vào nhau, lại giống như nước suối chảy róc rách qua khe núi , tươi mới dễ nghe.

"Liễu Uyên, vương phi của bổn vương đã đến sao?" Giọng nói nặng nề dễ nghe từ trong miệng người nọ nhẹ thở mà ra, mỗi một thanh đều giống như đem tiểu chùy đập vào nội tâm mọi người , lại nháy mắt bị một cỗ hơi thở nhu hòa hóa thành vòng chỉ nhu.

"Chính thế." Liễu Uyên lại cao giọng đáp lại một câu.

Quét đến biểu cảm của mọi người chung quanh sau, Liễu Uyên trong lòng thầm mắng một tiếng yêu nghiệt. Chẳng qua , chỉ có đám ngốc tử không hiểu chuyện mới có thể bị người này dùng tấm da kia mê hoặc, phàm là người có chút đầu óc , đều biết đến yêu nghiệt này tới gần không được, tuyệt đối không thể tới gần, không nghĩ qua là chọc vị gia này, cuối cùng sẽ bị hắn chỉnh đến cặn bã cũng không thừa!

Nghe được trả lời , nam tử lớn tiếng cười sảng khoái , "Ha ha ha. . . . . . Vương phi làm cho bổn vương chờ thật lâu."

Dứt lời, một bàn tay ngọc đẹp như gốm sứ từ trong rèm xe dò xét ra.

Mọi người kinh thán cho bàn tay hoàn mỹ kia , bóng loáng như ngọc, từng ngón thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng. Mọi người đều cho rằng người nọ sẽ vô cùng tao nhã vén lên mành rồi xuống xe , ai đoán được bàn tay đẹp mắt kia chỉ đem rèm xe vén lên , rồi sau đó , người ở bên trong từ trên xe nhảy xuống dưới .

Động tác nhanh chóng lưu loát .

Đợi mọi người quét đến khuôn mặt của người nọ thì không khỏi hít vào một hơi.

Trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như vậy !

Gương mặt kia quả thực chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông trời , chỉ nhìn liếc mắt một cái ánh mắt liền rốt cuộc không còn cách nào dời đi , như là có ma lực đem tầm mắt của ngươi hung hăng kéo lấy, buộc ở tại trên gương mặt kia.

Đó là khuôn mặt như được tạo hình từ mỹ ngọc , độ cong của gò má và cằm đều vừa đúng, không quá cương nghị càng không có âm nhu của nữ tử , cánh môi màu hồng nhạt , làm cho người ta thật dễ dàng nghĩ đây là một người cực kỳ lạnh bạc nhưng là độ cong hơi hơi gợi lên lại làm cho người ta đã quên hắn bạc tình, bị nụ cười phong lưu đa tình của hắn mị hoặc tầm mắt.

Mũi vểnh cao như mỹ ngọc, nhẵn mịn , mà một đôi mắt hẹp dài bao vây lấy một đôi đồng tử u ám thâm trầm, chỉ cần đối diện ngắn ngủn liền giống như cắm đầu ngã vào một đầm nước sâu không thấy đáy , rất khó rút ra.

Giờ phút này, cặp mắt ám hắc kia giống như nhiễm vài phần ý cười, ánh mặt trời làm nổi bật , lạnh bạc dần dần biến ấm, nhiễm lên sóng nước trong veo.

Một thân trường bào màu thủy lam miễn cưỡng khoác tại trên người hắn, nói là treo một chút cũng không đủ, bởi vì kiện áo choàng tính chất xa xỉ kia bị hắn đơn giản choàng tại trên người, vạt áo rườm rà bên hông nhăn nhúm , cuối cùng chỉ dùng một vạt áo màu xanh ngọc buộc lại.

Trước ngực da thịt lộ ra hơn phân nửa , vân da rõ ràng, rắn chắc hữu lực, làm cho người ta rất muốn đưa tay đi vuốt ve, cảm thụ một chút xúc cảm trắng mịn kia .

Chân đi ủng màu đen , một đầu tóc đen vãn búi tóc kiểu nam tử , trên đầu cắm một chiếc trâm gỗ….. khắc hoa .

Rõ ràng là một bộ lưu manh , mà cố tình bị hắn mặc vào lại ra vài phần tao nhã, giơ tay nhấc chân lại có vẻ phong lưu không kềm chế được, bừa bãi nhàn nhã.

" Vương phi của bổn vương ngay tại trong xe ngựa kia?" Cơ Mộc Ly hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa có đính nơ đỏ ở cách mấy trượng ngoài kia , không đợi Liễu Uyên lần thứ ba trả lời, người nọ đã hướng xa giá kia thong thả mà đi , khóe miệng ý cười càng ngày càng thâm.

Mọi người ngưng thần, theo bước chân của hắn dời đi tầm mắt, lúc lơ đãng bắt giữ được nụ cười vô cùng lộng lẫy lại phong lưu không kềm chế được , trong lòng lại hung hăng cứng lại.

Người này chính là làm cho nam nhân ghen tị, làm cho nữ nhân theo đuổi !

Nam tử như vậy làm sao có thể là đoạn tụ? !

Lúc Cơ Mộc Ly đi qua bên người Ôn Cẩn Hiên ,, cố ý đem tầm mắt lưu lại trên người hắn , liếc nhìn hắn một cái mới lại bình tĩnh đi qua.

Hai tướng vừa so sánh , thắng bại đã phân.

Mặc Ngọc công tử mặc dù tuấn lãng như ngọc, nhưng không thể bằng cặp mắt sáng lóa giống như có thể câu hồn đoạt phách, trong chớp mắt liền đoạt hô hấp của người ta kia.

Ôn Cẩn Hiên nhìn đến người này trong mắt chợt lóe lên cảnh cáo, trong lòng nghi hoặc, hơi dừng một chút, khóe miệng lại dấy lên độ cong nhu hòa .

Cơ Mộc Ly sao? Đích xác chói mắt , làm người ta không dời mắt được. Chẳng qua , hắn tò mò hơn chính là , người này có phải không chịu nối như trong truyền thuyết hay không .

Trong xe ngựa Thủy Y Họa đã sớm đã nhận ra bên ngoài xôn xao. Khi nghe được thanh âm của người nọ , trong đầu liền mơ hồ hiện lên một hình tượng nam tử phong thần tuấn lãng . Nhưng là, khi rèm xe trước mắt bị một tay nhấc lên sau, nàng mới phát hiện, hình tượng trong tưởng tượng của mình phác hoạ ra có bao nhiêu nhạt nhẽo.

"Đến đây đi, vương phi của ta ." Người nọ cười nhẹ một tiếng, hướng nàng vươn một bàn tay.

Thủy Y Họa nhìn đến trước ngực hắn lộ ra một mảng lớn ngực, mày không thể nhận ra nhíu lại , rồi sau đó đem một bàn tay đặt lên trên tay người tới .

Cơ Mộc Ly cơ hồ là lập tức khép lại lòng bàn tay , đem tay nàng nắm thật chặt .

"Vương phi của ta , nàng cần phải cầm thật chặt ."

Hắn nhẹ nhàng cười, giữa trán ý cười tà tứ bay lên, trong lúc Thủy Y Họa còn đang suy ngẫm thâm ý lời nói của hắn , hắn đã dùng một cánh tay quơ lấy hai chân của nàng , cánh tay kia vòng qua eo mềm của nàng , cả người bị hắn bỗng chốc bồng lên.

Thủy Y Họa kinh hô một tiếng, vội vàng vòng ôm cổ của hắn , trong lòng suy nghĩ đã vòng vo vài lần.

Liền tính cấp mặt mũi cho Tuyết Ly quốc , cũng không cần làm đến tận đây đi? Cơ Mộc Ly đến cùng là tính toán gì , diễn cảnh này lại là làm cho ai xem?

"Ha ha ha. . . . . ." Cơ Mộc Ly lại cao hứng cười ha hả.

"Vương phi một đường vất vả, còn lại để bổn vương làm đi." Nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, ôm mỹ nhân trong ngực, bước đi thật nhanh hướng xa giá của bản thân đi đến.

Người chung quanh đã khiếp sợ không thốt nên lời, chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn vương gia đoạn tụ , phong lưu vô sỉ lại còn hoa tâm trong truyền thuyết kia , ôm Phủng Nguyệt công chúa mới sắc phong của Tuyết Ly quốc một đường lên trước, động tác vô cùng thân thiết quen thuộc giống như đã làm không chỉ một lần.

Mà Liễu Uyên theo Viêm Đạm vương cùng đội ngũ đón dâu càng là xôn xao không thôi.

Hỏa Vũ quốc mọi người đều biết đến, Viêm Đạm vương cũng không làm cho người ta gần người, đặc biệt là nữ nhân!

Hôm nay, Viêm Đạm vương nhưng lại phá lệ chủ động ôm lấy một nữ nhân, vẫn là loại tư thế vô cùng thân thiết này!

Nhìn tay nữ nhân kia để ở chỗ nào? Rõ ràng ôm lấy cổ vương gia, cổ ! Nương ơi, trước đây bọn họ cũng không dám tưởng tượng ra chuyện như vậy.

Vương gia ôm nữ nhân kia , giữa hai người chặt chẽ không một khe hở , làn váy màu đỏ quấn quanh ở trên thân hắn, cùng áo choàng màu thủy lam lộ ra một cổ phong lưu truy đuổi lẫn nhau . Cặp ngọc thủ kia cũng không đụng chạm nữ nhân lúc này ôm vòng eo của nữ nhân , một tay ôm lấy hai chân dài của nữ nhân .

Đám thị vệ trong đội ngũ đón dâu hung hăng chớp mắt vài cái , luôn mãi nhìn lại sau, rốt cục xác định bản thân không có hoa mắt nhìn lầm, nam nhân tuấn mỹ vô song , chói mắt làm cho người ta không thể dời ánh mắt kia , trừ Viêm Đạm vương của bọn họ ra , còn có thể có ai? !

Ông trời, làm ơn cho một tia sét đánh chết bọn họ đi! Bọn họ thế mà thấy được một chuyện đáng sợ nhất trên đời !

Nam tử tuấn mỹ phong lưu kia nhẽ nhếch miệng , ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.

Trong lòng mọi người lộp bộp, lập tức gục đầu xuống. Chúng ta không nhìn thấy cái gì , chưa nhìn thấy cái gì .

Viêm Đạm Vương sẽ không thẹn quá thành giận, đem toàn bộ nhóm thị vệ nhìn thấy những gì không nên nhìn này xử lý ngầm đi ? Suy nghĩ đến việc này , đám thị vệ đầu cúi càng thấp, liền tính nam tử kia lại đẹp cũng không dám liếc mắt một cái.

Cơ Mộc Ly dùng ánh mắt giống như có thể giết người đảo qua tất cả mọi người , trong lòng cực kỳ khó chịu. Nữ nhân của lão tử cũng dám rình coi, muốn chết.

Mọi người nếu là biết suy nghĩ trong lòng hắn , nhất định sẽ khóc kêu trời đạp đất cãi lại: vương gia minh giám , chúng tiểu nhân chính là thưởng thức tư thế oai hùng của người , nào dám nhìn vương phi liếc mắt một cái. Mà vương phi tuy rằng cũng là mỹ nhân, lại không có bản lĩnh câu hồn người a , lại nói, Hỏa Vũ quốc ta không thiếu đó là mỹ nhân a. Nếu không phải vương gia ngài thích nam nhân , thì đám mỹ nhân chắc đã sớm đuổi theo ngài mà bám vào rồi a.

" Thập Nhất, nhiệm vụ đã hoàn thành, còn không đi theo gia." Đi mấy bước , ánh mắt người nọ miễn cưỡng đảo qua Kiếm Thập Nhất, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Kiếm Thập Nhất chảy mồ hôi , nhanh chóng xuống ngựa, cúi đầu đi theo phía sau hai người . Gia, làm phiền ngài về sau không cần kêu thân thiết như vậy đi.



"Ai , vương phi thẹn thùng rồi hả ?" Cơ Mộc Ly ôm mỹ nhân đi, vẫn còn không quên chế nhạo hai câu.

Đổi lại nữ tử tầm thường khác , đã sớm thẹn thùng hận không thể vùi đầu đến mặt đất không đi ra , nhưng Thủy Y Họa là ai, nàng đùa giỡn người khác còn không thiếu , mà thủ đoạn đùa giỡn mỹ nhân của Cơ Mộc Ly theo ý nàng còn tương đối thấp.

Vụng trộm trợn trừng mắt, Thủy Y Họa nhờ vào lớp son phấn vẽ loạn trên mặt giả vờ thẹn thùng , mặt còn cọ cọ chỗ cổ hắn .

Nghe nói Viêm Đạm vương ngươi cũng không để nữ nhân gần người, ta đây cố ý chạm vào da thịt ngươi như vậy , ngươi còn có thể giả vờ bao lâu?

Cơ Mộc Ly cảm nhận được gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia dán tại dưới cổ mình , bàn tay mảnh khảnh cố ý ở trên cổ hắn vuốt ve, chẳng những không có biểu hiện ra một tia chán ghét cùng không thoải mái , ngược lại là trong mắt ý cười lại càng sâu một phần.

Tiểu Hồ Ly, chẳng lẽ không có người nói cho nàng , nàng đây là chơi với lửa sao .

Cơ Mộc Ly nhấc chân đá văng rèm xe , ôm nữ tử trong lòng khẩn cấp chui vào trong xe. Hắn chán ghét người khác theo dõi nữ nhân trong lòng hắn , phi thường chán ghét! Nếu có thể móc mắt bọn họ ra thì tốt rồi, đặc biệt là cái tên Ôn Cẩn Hiên kia.

Đừng tưởng rằng hắn nhìn không ra ánh mắt phức tạp của Ôn Cẩn Hiên khi nhìn Thủy Y Họa , xen lẫn một tia bất đắc dĩ cùng dung túng như vậy . Nữ nhân của bổn vương có bổn vương yêu thương sủng nịch, sao có thể để cho các ngươi mơ ước!

Đợi đến rèm xe hoàn toàn hạ xuống, chặn phong cảnh bên trong xe , Cơ Mộc Ly mới vừa lòng híp híp mắt.

"Liễu Uyên, khởi giá hồi phủ."

Chỉ thị một chút, Liễu Uyên vội kêu người đánh xe chở xa giá vào thành , đội ngũ đưa gả của Tuyết Ly quốc tự nhiên cũng được mời đi vào.

"Vương gia, hiện thời bên trong xe đã không có người ngoài , ngài cũng không cần gượng cười ở trước mặt ta ." Thủy Y Họa hướng hắn cười nói, ý cười giả dối thật sự, giống như là đeo một chiếc mặt nạ thật dày.

Ở trên đường ôm ngang bản thân cũng thôi, vào bên trong xe, nam nhân này thế nhưng lại để nàng ngồi ở trên đùi hắn, Thủy Y Họa có thể cười được mới là lạ.

Cơ Mộc Ly tâm lí lập tức khó chịu , thầm nghĩ tiểu nữ nhân này vừa rồi cười thật sự là khó coi, còn không bằng đối hắn trợn mắt trừng mi , tốt nhất nũng nịu giống con mèo một chút.

Thủy Y Họa đứng dậy mới vừa rời đi nửa tấc, phía sau liền vươn tới một cánh tay rắn chắc , đem nàng kéo lại , làm cho nàng hoàn toàn rơi vào trong lòng hắn .

"Vương phi nói gì vậy , mới vừa rồi ở trước mặt mọi người ôm nàng , vương phi cho rằng gia là đang diễn trò?"

Hắn xoay mặt nàng lại , như là cố ý đem gương mặt điên đảo chúng sinh của bản thân lộ ở trước mặt nàng, còn tà tà nhắm ngay khuôn mặt nàng phun ra hơi thở nóng bỏng , "Vương phi không nhìn mặt gia , chẳng lẽ là ngại gia bộ dạng không đủ đẹp ?"

Thủy Y Họa trong mắt xẹt qua một tia sáng , hồ nghi xem xét hai mắt hắn , ngay sau đó cười xán lạn như hoa, thả lỏng thân thể ngồi ở trong lòng hắn, cánh tay ôm lấy cổ của hắn , thổi khí vào gương mặt nhân thần cộng phẫn kia , "Vương gia nói đùa, thiếp thân là sợ vương gia chướng mắt ta này liễu yếu đào tơ, có thế mới không dám nhìn chằm chằm vào mặt vương gia , vương gia đẹp như trích tiên, thiếp thân chỉ cảm thấy áy náy."

Cơ Mộc Ly nghe thấy nàng cố ý giả vờ nũng nịu , suýt nữa phun ra một ngụm nước miếng .

Tiểu Hồ Ly, bổn vương hoàn toàn chán ghét loại nữ nhân này , nàng đây là cố tình muốn làm bổn vương chán ghét sao?

"Vương phi không cần xấu hổ, ở trong mắt gia , nàng là đẹp nhất ."

Mẹ ơi ! Thủy Y Họa nghe xong lời này, cả người nổi da gà.

"Nghe nói gia yêu thích nam sắc, mà thiếp thân một kẻ nữ lưu, có thể vào được mắt vương gia sao?" Thủy Y Họa sợ sệt hỏi hắn , một đôi mắt ngập nước , thật sự là chọc người thương yêu.

Cơ Mộc Ly nhìn xem ngẩn ra, lập tức khóe miệng nhếch lên. Tiểu Hồ Ly, nàng còn giả vờ.

"Vương phi không cần lo lắng, tuy rằng gia trước đây chỉ thích nam nhân , nhưng là từ lúc nhìn thấy vương phi, cả trái tim gia liền để ở trên người nàng , gia có thế này mới phát hiện, hóa ra gia không là không thích nữ nhân, mà là không có gặp được người thích hợp . Gia về sau nhất định đối với nàng thật tốt."

Cặp mắt hẹp dài giống như đầm nước dưới vực sâu nhìn chằm chặp nàng, luôn luôn tiến vào chỗ sâu nhất của mắt nàng .

Thủy Y Họa cảm thấy bản thân có một cái chớp mắt lâm vào trong đó không nhảy ra được, như là bị câu hồn , bị lạc tại trong đôi mắt đó.

Ánh mắt cố gắng đóng lại , khi mở ra đã thanh tỉnh như lúc ban đầu. Thủy Y Họa mạnh mẽ từ trên chân hắn đứng lên, trên mặt ý cười đều thu.

"Viêm Đạm vương, chúng ta người sáng không nói lời tối. Ta không phải là loại nữ tử khó chơi , ngươi thích nam nhân, ta cũng thích nam nhân, nhưng cũng không phải ngươi."

Cơ Mộc Ly đang nghe đến câu cuối cùng , trong mắt tránh qua sát ý, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

"Vương phi thật là thú vị, mới vừa rồi còn chim nhỏ nép trong lòng bổn vương , giờ khắc này lại biến thành một băng mỹ nhân. Nàng đã không thích bổn vương, vậy nàng thích ai?" Nói ra lời này , cặp mắt ám hắc giống như có hai cái lốc xoáy sâu không thấy đáy đang chậm rãi hình thành , tản mát ra ý lạnh .

Dám cùng hắn cướp người, không biết sống chết!

Thủy Y Họa thản nhiên nói, " Chuyện này không liên quan vương gia , giống như ta không quan tâm trong phủ của ngươi có bao nhiêu nam sủng . Vương gia, ngươi đã không mời ta cũng không muốn, chúng ta thỏa thuận một cái hiệp nghị như thế nào?"

Mi dài như bút mực vẽ ra tà tà nhíu lại , "Nàng dựa vào cái gì mà đàm điều kiện với bổn vương ?"

“ Dựa vào cái gì ư?” Thủy Y Họa khẽ cười một tiếng, "Dựa vào chuyện ta có thể không để ý chuyện đám hỏi của hai nước , khi nào muốn thì đều có thể rời đi Viêm Đạm vương phủ , như vậy có tính không?"

Ánh mắt nguy hiểm của Cơ Mộc Ly nheo lại. Khá lắm Thủy Y Họa, hóa ra nàng đã sớm có tính toán này , khó trách không biết sợ.

Hồ ly! Tiểu hồ ly giảo hoạt .

Chẳng qua , Viêm Đạm vương phủ của bổn vương cũng không phải là chỗ mà nàng muốn tới thì tới muốn đi thì đi . Gia không cho nàng đi, nàng đừng nghĩ có thể chạy khỏi lòng bàn tay của gia.

"Vương phi lo lắng thật sự là chu đáo, nếu vương phi nói cho bổn vương biết ý trung nhân của nàng là ai, bổn vương liền nghe điều kiện của nàng một chút." Cơ Mộc Ly miễn cưỡng ngửa người về sau, mặt mày lơ đãng biểu lộ phong tình chọc lòng người.

Thủy Y Họa không dấu vết dời tầm mắt. Trước kia nàng cho rằng nam tử áo hồng kia liền đủ táo bạo nhưng mà nam nhân trước mắt này rõ ràng so với người kia còn muốn táo bạo, còn muốn yêu nghiệt hơn !

Tuy rằng không có mặc loại áo choàng đỏ rực làm mù mắt cẩu , nói chuyện cũng không mang theo khiêu khích lại quyến rũ giống như nam tử yêu nghiệt kia nhưng là trước ngực hắn lộ ra một mảng cơ ngực bóng loáng rắn chắc còn khóe miệng hơi hơi nhếch lên , giữa trán phong tình như ẩn như hiện đủ để người này biến thành một tên yêu nghiệt càng chói mắt !

Nghe lời hắn mới vừa nói, Thủy Y Họa không chút suy nghĩ liền trả lời : "Người nọ mặc một thân trường bào màu đỏ , mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ tinh xảo , hai ta sớm đính ước, còn mong vương gia thành toàn."

Cánh tay Cơ Mộc Ly đang đỡ đầu đột nhiên vừa trợt, nửa người trên bắn lên.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm Thủy Y Họa một lúc lâu , Cơ Mộc Ly bỗng nhiên che miệng ho nhẹ vài tiếng, nắm tay dời là lúc, khóe miệng còn có chút hơi hơi hếch lên .

"Vương phi đang đùa bổn vương đi, sao mà bổn vương chưa bao giờ nghe nói tới nhân vật này nhỉ ? Khụ khụ. . . . . ." Bàn tay lập tức lại che miệng, ho nhẹ dừng không được.

"Hồng Hồng là người trong giang hồ, vương gia tự nhiên sẽ không biết loại tiểu nhân vật này ." Thủy Y Họa nói dối mà không đỏ mặt , hoàn toàn là một bộ dáng nghiêm túc .

Hồng Hồng. . . . . . Hồng Hồng. . . . . .

Khóe miệng Cơ Mộc Ly hơi hơi run rẩy hai lần, khóe mắt lại nhịn không được cong lên.

Hóa ra Y Họa nhà hắn đã thích hắn như vậy rồi hả ? Ngay cả biệt danh đều chọn tốt lắm.

"Vương phi muốn nói điều kiện gì với bổn vương ?" Cơ Mộc Ly chỉnh chỉnh thân mình, một bộ dáng dựng thẳng lỗ tai nghe .

Mà những người biết rõ hắn mà thấy bộ dạng này của hắn thì là biết hắn hiện tại rõ ràng bị vây trong trạng thái tinh thần tự do , hơn nữa tâm tình thật tốt, giờ phút này tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để chịu đòn nhận tội hoặc là làm đại sự .

Thủy Y Họa ngồi ở một đầu khác của nhuyễn tháp , cũng không thấy hắn, chỉ chậm rãi nói: "Hiện thời tứ quốc trong lúc đó nhìn như bình an vô sự, nhưng là cục diện bế tắc này sớm hay muộn sẽ bị đánh vỡ. Tuyết Ly quốc tuy rằng không kém, nhưng Thượng Quan Huyền Minh dù sao đăng cơ mới một năm , căn cơ còn chưa ổn định , Thượng Quan Huyền Minh là một người thông minh, hắn chưa từng nghĩ mượn đám hỏi để kết minh cùng Hỏa Vũ quốc . Trước mắt chẳng qua là vì muốn kéo dài thời gian , xác định Tuyết Ly quốc trong vài năm sẽ không có giặc ngoại xâm, rồi sau hắn lại tranh thủ trong khoảng thời gian này tăng cường thực lực của Tuyết Ly quốc , đủ để chống lại quốc gia khác ."

"Không nghĩ tới vương phi còn có kiến thức như vậy , bổn vương thực nên đối với nàng nhìn với cặp mắt khác xưa rồi." Cơ Mộc Ly cười yếu ớt nói.

"Vương gia tán thưởng." Thủy Y Họa thản nhiên nói, "Cho nên ta muốn nói đó là, ta lấy thân phận Viêm Đạm Vương vương phi ở trong phủ ba năm, sau vương gia liền tự xưng ta bạo bệnh mà chết, mà đợi ta rời đi vương phủ, về sau không còn là Viêm Đạm Vương vương phi, chính là một người bình thường , ngươi ta liền không liên quan."

Cơ Mộc Ly ngay từ đầu khóe miệng còn cong lên , nghe nghe một lúc độ cong chậm rãi chuyển làm một đường thẳng , cuối cùng lại mím chặt .

"Vương phi a, bổn vương không thể không nói, nàng tính toán thật sự chu đáo , kế hoạch thật sự là không chê vào đâu được." Cơ Mộc Ly nhìn chằm chằm nàng, giọng nói thanh lãnh chậm rãi trở nên trầm thấp , đáng tiếc người nào đó sa vào bản thân cân nhắc, vẫn chưa phát hiện manh mối.

Thủy Y Họa nghe hắn đồng ý, khóe miệng lộ một phần ý cười, "Đã vương gia cũng cho rằng như vậy , vậy lúc này liền xác định ——"

"Không có cửa !" Cơ Mộc Ly từ trong kẽ răng phun ra ba chữ.

" Đã bước chân vào Cơ gia , đời này chính là người của Cơ gia ta ." Tiếp theo bồi thêm một câu, khẩu khí đương nhiên .

Thủy Y Họa lãng phí nhiều lời lẽ như vậy , mà hắn một chút cũng không thông , nhất thời liếc mắt một cái khoét đi qua, trào phúng cười lạnh nói: "Tiến vào Viêm Đạm vương phủ của ngươi nam sủng nhiều đếm không xuể, chẳng lẽ bọn họ đều là người của Cơ gia , còn hàng năm cùng ngươi đi tế tổ?"

Cơ Mộc Ly vừa nghe lời này, cặp mắt tối tăm chợt trở nên tỏa sáng, " Hóa ra vương phi là đang uống dấm chua . Vương phi yên tâm, chờ nàng chính thức gả đi, bổn vương liền đem tất cả nam sủng phân phát, chỉ còn một mình nàng , bổn vương chỉ cần một cái tiểu tâm can mà thôi , gia thật sự chỉ thích một mình nàng , những người khác đều ——"

Thủy Y Họa nhíu mày đánh gãy lời của hắn nói, "Vương gia không cần phải ủy khuất , thiếp thân cũng không muốn vì mình mà lại thành như vậy ." Tuy rằng nam tử không tồn tại quan niệm về trinh tiết nhưng là ngươi đã chiếm lấy đám mỹ nam đó lâu như vậy , bây giờ nói phân phát liền phân phát, vậy một thân oán khí của bọn họ chẳng phải sẽ tát vào trên người ta.

Cơ Mộc Ly giống như đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng , ở trong lòng hô to oan uổng: gia ngay cả một sợi lông của bọn họ cũng chưa chạm vào, gia oan uổng a, gia thích nữ nhân a !

Nhưng là tai vách mạch rừng, Cơ Mộc Ly một bụng mật vàng chỉ có thể nuốt xuống.

"Dù sao gia là không sẽ thả nàng đi !" Cơ Mộc Ly giọng điệu sống nguội, không được xía vào.

Thủy Y Họa không lại cùng hắn vô nghĩa, thầm nghĩ: mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ba năm sau lão nương trực tiếp cuỗm bạc chạy lấy người.

Cơ Mộc Ly nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của nàng , bắt đầu tính toán : chờ gia ở làm cho nàng sinh hạ một đống trẻ con , nhìn nàng còn đi như thế nào.

*

Hai đội ngũ xếp thành hàng thẳng hướng hoàng thành Hỏa Vũ quốc bước vào.

Đội kỵ binh của Tuyết Ly quốc đóng quân ở dưới chân Hoàng Thành , mà sứ thần đưa dâu Ôn Cẩn Hiên và hai tùy tùng được Liễu Uyên hộ tống vào hoàng cung, bị công công tổng quan trong cung nhiệt tình chiêu đãi, vào ở hành cung xa hoa nhất .

"Vì sao chúng ta không trực tiếp vào hoàng cung yết kiến?" Nhìn xe ngựa chạy rời khỏi đội ngũ, Thủy Y Họa nhịn không được phá vỡ không khí ngột ngạt giữa hai người .

Bắt đầu từ vừa rồi ngay cả một câu cũng không nói với nàng , nhắm mắt dưỡng thần, người này thật đúng là chính mình thoải mái vui vẻ.

Cơ Mộc Ly mí mắt vén lên , "Vương phi rốt cục chịu mở miệng nói chuyện với bổn vương rồi hả , bổn vương còn tưởng rằng vương phi muốn giả vờ câm điếc trước mặt bản vương cả đời luôn."

"Mong vương gia nghiêm cẩn lo lắng đề nghị của thiếp thân ." Thủy Y Họa đảo qua gương mặt tai họa của hắn , nhàn nhạt lập lại một câu.

Lời này mới vừa ra, nam tử lại nhắm mắt lại , giả câm vờ điếc .

Cho đến khi xe ngựa chạy vào cửa Viêm Đạm vương phủ , người giả vờ câm điếc kia mới ngồi thẳng thân mình nói.

"Vương phi cùng bổn vương hồi phủ chỉnh đốn lại tư trang , rửa mặt trang điểm sau mới tiến cung diện thánh." Cơ Mộc Ly nói, những lời này đúng là trả lời nghi vấn lúc trước của Thủy Y Họa .

Lúc này không giả câm vờ điếc rồi hả ? Thủy Y Họa liếc xéo hắn, thấy hắn đem bàn tay thon dài trắng nõn kia bày tại trước mặt mình, làm bộ đỡ bản thân, liền một cái tát đánh đi xuống, thanh âm vang dội.

"Vương phi khí lực cũng thật lớn , gia thích." Cơ Mộc Ly cười sảng khoái hai tiếng, đang định lại bồng nàng lên , Thủy Y Họa lập tức tránh đi động tác của hắn , từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Cơ Mộc Ly giống như tiếc nuối lắc lắc đầu. Đáng tiếc , không thể lại ăn một lần đậu hủ. Ôm lấy chân của nàng , sờ vào eo nhỏ của nàng , cảm giác thật sự là rất thoải mái.

Kiếm Thập Nhất đứng ở bên cạnh xe ngựa , mặt không biểu cảm, những người khác đã hoàn toàn ngây dại.

Hộ vệ Triệu Xương đi theo đánh xe từ trong sững sờ mới vừa hoàn hồn, thấy Vương lão quản gia đi tới nghênh đón là một bộ dáng ngổn ngang trong gió , trong lòng vui lên, thuận tiện đưa hắn hèn mọn một phen. Không phải là vương gia chủ động đỡ vương phi xuống xe sao, lão quản gia ngài là không thấy được ở ngoài cửa thành , bộ dạng lúc vương gia bồng vương phi lên, đó mới là kinh sát một đám người!

"Vương gia, hết thảy đều chuẩn bị tốt , chỉ chờ vương phi đi vào." Vương lão quản gia thu hồi kinh ngạc trong mắt , hướng hai người khom mình hành lễ nói, nhưng là trong mắt cũng chỉ có một mình Cơ Mộc Ly.

"Ừ ." Nhàn nhạt ứng một chữ, Cơ Mộc Ly liền lôi kéo tay Thủy Y Họa , thẳng tắp hướng trong phủ đi đến, để lại Vương lão quản gia tiếp tục ngẩn người ở phía sau .

Gia. . . . . . Gia thế mà nắm tay nữ nhân này ! Gia thế mà để một nữ nhân gần người rồi !

"Triệu Xương, ta không phải là mờ mắt đi, cô gái này là ai mà có thể gần gia như vậy , còn cầm tay nàng? !" Vương lão quản gia lấy mu bàn tay xoa xoa ánh mắt, ánh mắt sáng quắc trừng mắt nhìn bong lưng hai người đi xa .

Hộ vệ Triệu Xương đem xe ngựa giao cho gã sai vặt xong , đối hắn cười tủm tỉm nói: "Ngài không nhìn lầm, đó là vương gia, vương gia còn cầm tay vương phi ." Ngừng lại một chút , gằn từng tiếng cường điệu nói: "Không chỉ như vậy, ở ngoài cửa thành , gia hắn còn đem vương phi ôm lên xe ngựa, trên một đường này, gia còn luôn tán tỉnh vương phi ."

Nói đến đây , Triệu Xương sờ sờ cằm, như có đăm chiêu nói: "Kỳ thực, trên đường về đây ta không cẩn thận nghe lén được , vương phi giống như đang chiến tranh lạnh với vương gia nhà chúng ta ."

Không đợi Vương lão quản gia a ra tiếng , Triệu Xương đã hai ba bước đi theo. Hắn quyết định , hắn muốn thừa dịp gia lúc này tâm tình không sai, cùng gia thành thực khai báo, ai bảo hắn không cẩn thận nghe chuyện của gia cùng vương phi đâu . Quả thực là tự tác nghiệt không thể sống.

Mấy người còn đang chìm trong suy nghĩ , trên tầng hai một tòa viện nào đó , một đôi mắt đem hết thảy thu vào trong mắt, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng lạnh.
Nhấn Mở Bình Luận