Cơ Mộc Ly cười, nụ cười đẹp đến nỗi làm cho người ta tự hổ thẹn, nhưng Đông Phương Lăng cũng không bỏ qua sự lạnh lùng trong mắt hắn , thân thể không khỏi rùng mình một cái.
" Y Họa , nàng ở trong xe , bổn vương đi xem lệnh truy nã là cái gì ?." Cơ Mộc Ly nhìn Thủy Y Họa cười cười, vén rèm xe linh hoạt nhảy xuống.
Đừng nhìn hắn nói lời nhỏ nhẹ với Thủy Y Họa mà tưởng không có chuyện gì , trong ôn nhu nhỏ nhẹ đó rõ ràng nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Thủy Y Họa day day cái trán, có chút không còn cách nào.
"Kiếm Thập Nhất, đi theo gia nhà ngươi , đừng để cho hắn làm ra chuyện gì khác người ." Thủy Y Họa lập tức hướng về phía Kiếm Thập Nhất đang ngồi đánh xe dặn dò một câu.
Kiếm Thập Nhất không hề cảm thấy lời nói của Thủy Y Họa có gì không ổn, gọn gàng linh hoạt xuống xe, theo sát sau Cơ Mộc Ly.
Đông Phương Lăng kỳ quái ồ lên một tiếng, "Vương phi, cô có cảm thấy Kiếm Thập Nhất gần đây trở nên ôn nhu hay không ? Nếu là trước kia, cô sai hắn làm chuyện gì, hắn xác định sẽ không đi, cho dù có đi cũng sẽ sưng mặt . Kỳ thực ta đã sớm phát giác , trên đường đi Thập Nhất đều là không yên lòng, hình như có gì không đúng thì phải ?."
Thủy Y Họa nghe hắn một mình lẩm bẩm , mỉm cười. Tự nhiên khác rất nhiều , tiểu tử này hiện thời trong lòng đang nhớ người nào đó ở trong phủ thì làm gì có lòng để ý việc khác nữa.
Nhưng mà Thủy Y Họa cũng không tính toán nói cho Đông Phương Lăng, miễn cho tiểu tử này nổi lòng hiếu kỳ quấy phá, muốn quấn quít lấy Kiếm Thập Nhất hỏi đến cùng. Nàng xem như phát hiện , Đông Phương Lăng cũng cực kỳ nhiều chuyện , một khi hưng phấn lên sẽ nói không ngừng. Nếu đem Kiếm Thập Nhất phiền chết , xú tiểu tử này khẳng định lại oán trách nàng.
"Đông Phương Lăng, trên bảng truy nã viết cái gì?" Thủy Y Họa hỏi.
Vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt Đông Phương Lăng lập tức biến thành xanh , nặng nề hừ một tiếng, "Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong quả thực mắt chó nhìn người thấp! Ta dầu gì cũng là đệ tử duy nhất của Vạn Độc Dược Thánh , mà thân phận thứ hai cũng là Thanh Long hộ pháp của Tiêu Dao cung nhưng là Đoan Mộc tiểu nhi vậy mà chỉ cấp cho năm trăm lượng treo giải thưởng , ngay cả bức họa lão tử cũng không có dán lên !"
Thủy Y Họa nghe xong khóe miệng hơi hơi run rẩy, hóa ra tiểu tử này còn muốn bức họa bản thân dán đầy khắp nơi sao ? Hắn đến cùng có biết bản thân là tội phạm bị truy nã hay không ? !
Oán giận một đống lớn sau, Đông Phương Lăng rốt cục yên tĩnh một lát, một lúc sau mặt lại đầy khó chịu nhìn về phía Thủy Y Họa, có chút nghi hoặc nói: "Vì sao ta chỉ là năm trăm lượng bạc trắng, mà vương phi cô lại là năm trăm lượng hoàng kim? Tên Đoan Mộc Toái Phong thành kiến cũng quá rõ ràng thôi!"
Mà Đông Phương Lăng không biết là, ngay từ đầu trên bảng truy nã cũng chỉ ghi nếu bắt được hắn thì tiền thưởng cũng chỉ có một trăm lượng bạc trắng, mà Thủy Y Họa là một trăm lượng hoàng kim . Trong khoảng thời gian này tiền thưởng luôn luôn tăng , liền tăng cho tới mức bây giờ .
" Trên bảng truy nã có bức họa của ta không ?" Thủy Y Họa đánh gãy lời hắn , hỏi trọng điểm.
Đông Phương Lăng thu hồi trong lòng u oán, trả lời: "Vương phi yên tâm, tuy rằng bức họa này có năm sáu phần giống cô nhưng tóm lại là nam trang, vương phi hiện tại mặc nữ trang, muốn lừa dối quá quan rất dễ dàng."
Thủy Y Họa còn muốn hỏi cái gì đã thấy Cơ Mộc Ly đen mặt quay về.
Hai bước đi tới xe, một tay thuận tiện ôm Thủy Y Họa vào trong lòng mình, hướng Kiếm Thập Nhất lạnh lùng phân phó nói: " Thập Nhất , đi thôi."
" Chẳng qua là một cái lệnh truy nã mà thôi, không cần lo lắng." Thủy Y Họa nhéo nhéo bàn tay hắn đang đặt trên eo mình , ý bảo hắn không có việc gì.
Nhưng là, Cơ Mộc Ly không tức giận chuyện này! Làm hắn khó chịu chính là bức họa này thế nhưng có năm sáu phần giống Y Họa của hắn ! Chỉ cần nghĩ đến tướng mạo của Y Họa bị dán tràn lan ở Đông Diệu trong lòng lửa giận lại vọt lên , hận không thể đem tất cả những người nhìn thấy bức họa này đều giết , càng muốn đem Đoan Mộc Toái Phong chặt thành từng khúc !
Duy nhất vui mừng chính là trên bức họa này Thủy Y Họa là mặc nam trang , mọi người thấy đến cũng chỉ là một công tử tuấn mỹ . Nếu không hắn sẽ kéo tấm bảng truy nã xuống, xé nát bươm.
Hừ, nói Y Họa của bổn vương trộm đồ quý của Hỏa Kỳ vương phủ , thối lắm! Y Họa ngày cả mấy tấm họa cổ lưu truyền mấy trăm năm cũng không cần thì Hỏa Kỳ vương của ngươi có gì đáng giá Y Họa coi trọng?
" Y Họa , đến ngồi trong lòng ta , đợi lát nữa kiểm tra xe ngựa nhớ giấu mặt đi." Cơ Mộc Ly cơn giận vẫn còn chưa tan , thanh âm lúc nói chuyện đều trầm trầm, mang theo một chút khói mù cực kì dễ phát hiện .
Thủy Y Họa cong môi cười cười, đáp lời . Nghe được tiếng nói của thủ vệ chỗ cửa thành càng lúc càng lớn, cho đến khi xe ngựa từ từ dừng lại , Thủy Y Họa bỗng nhiên đưa tay giật vạt áo Cơ Mộc Ly ra , làm lộ ra một mảng ngực rắn chắc rồi sau úp cả khuôn mặt vào , ngay cả cánh môi cũng hôn lên chỗ da thịt bóng loáng này, hai tay cũng ôm tại ngang hông của hắn.
Cơ Mộc Ly tuy rằng biết Thủy Y Họa đây là thay hắn đắp nặn hình tượng một người phong lưu nhưng trong lòng vẫn kích động không nhịn được , trên người khí huyết dũng mãnh cuồn cuộn lao tới , đến mức hắn cả người nóng lên, hai tai hồng thấu.
Này... Này căn bản không có cách nào khác bỏ qua! Cánh môi mềm mại đang chạm vào da thịt hắn , hơi thở nóng rực từ mũi nàng đánh vào trước ngực hắn, vừa khéo chính là chỗ trái tim đang nhảy loạn, làm cho toàn thân hắn mềm mại run lên . Còn có hai cặp tuyết lê mềm mại cao ngất trước ngực kia lúc này bởi vì hai người dính chặt vào nhau nên thay đổi hình dạng áp ở trước ngực hắn.
Điểm chết người chính là bời vì hắn luyện võ , cảm quan cực kỳ mẫn cảm, những hành động lơ đãng của nữ tử trong lòng đều bị phóng đại, trêu chọc hắn hô hấp tăng thêm, cả người nóng lên.
"Đừng khẩn trương, bọn họ nhận không ra." Thủy Y Họa nhận thấy được hắn hô hấp bất ổn, cho rằng hắn đang khẩn trương, vì thế ở trên eo hắn vỗ nhẹ , ý bảo căn bản không có chuyện gì .
? !
Cơ Mộc Ly nếu không phải cảm thấy thời điểm địa điểm không đúng , lúc này chuyện muốn làm nhất chính là xách Thủy Y Họa lên đánh vài cái vào mông nàng .
Hắn đều nhanh bị trêu chọc tới mức không chịu được mà Tiểu Hồ Ly đáng chết còn hồn nhiên không biết chuyện gì ? !
Không bao lâu, ngoài xe có tiếng bước chân hỗn độn đi tới. Cơ Mộc Ly lập tức dùng nội lực điều chỉnh hô hấp, thuận tiện đem mấy chỗ không cẩn thận bị trêu chọc nóng lên áp chế xuống.
"Hai vị quân gia, bên trong là thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ta , lúc này đang … thật sự không cách nào ra gặp ... Người xem, này..." Đông Phương Lăng am hiểu sâu nói, thuận tay đem hai thỏi bạc vụng trộm nhét vào trong tay hai binh lính thủ thành . Mà Kiếm Thập Nhất chỉ cau mày ở một bên chờ . Nếu không cho đi qua hắn liền trực tiếp rút kiếm.
Hai binh lính liếc nhau, động tác nhanh chóng đem bạc nhét vào trong túi của tay áo mình, trong mắt rõ ràng mang theo ý cười thoả mãn , "Ta thấy các ngươi cũng là người có tiền đi du ngoạn, nhưng mà gần đây Hỏa Kỳ vương đã đánh mất bảo bối quan trọng , mỗi người hay xe ngựa đi qua nhất định phải kiểm tra . Chúng ta ngó vào trong liếc mắt một cái là được, tuyệt không làm khó dễ thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ngươi ."
Đông Phương Lăng mặt lộ vẻ khó xử, rồi sau thấp giọng nói: "Một khi đã như vậy, hai vị quân gia liền nhìn một cái đi." Nói xong hướng về bên trong xe cung kính hỏi , "Gia, Đông Diệu quốc Hỏa Kỳ vương đã đánh mất bảo bối, đang tìm kẻ trộm, hiện tại hai vị gia muốn nhìn vào trong xe một cái ."
Dứt lời đã lâu , trong xe mới truyền đến một giọng nam đầy miễn cưỡng , " Hả ? Một khi đã như vậy khiến cho hai vị tiểu ca nhìn một cái là được ." Thanh âm cực kì dễ nghe, lại bởi vì lười nhác mang theo một tia yêu mị mê hoặc nhân tâm , mặc kệ nam nữ nghe xong trong lòng đều tê rần.
Đông Phương Lăng lĩnh mệnh, từ từ đưa tay vén rèm xe , xác định hai vị thủ vệ thấy rõ tình hình bên trong sau lại đem rèm xe để xuống.
Hai vị thủ vệ còn duy trì bộ dáng miệng há rộng , nước miếng đều nhanh chảy xuống rồi.
Nương a, nam nhân đẹp quá !
Màn xe xốc lên, bọn họ liếc mắt một cái liền thấy được hai người đang ôm nhau , nữ tử vùi đầu ở trong ngực nam tử cho nên không nhìn thấy tướng mạo của nữ nhân này , mà bọn họ cũng hoàn toàn không có tâm tư đi chú ý nữ nhân kia . Bởi vì người nam nhân trước mắt này quả thực đẹp có thể câu hỗn nhiếp phách!
Nam tử thân mình ngửa ra sau, gối luôn lên cánh tay, cánh tay kia lại ôm chặt mỹ nhân trong lòng , mà đầu của hắn cũng hơi hơi giơ lên, khiến cho cặp mắt hẹp dài như đấng tối cao nhìn xuống , giống như hắn nhìn đến hết thảy đều là con kiến không đáng giá , mà trong mắt toàn là lãnh ý , lại sâu thẳm vô cùng, chỉ cẩn liếc mắt một cái sẽ ngã vào trong đó .
Rõ ràng là một đôi mắt lạnh lẽo không có cảm xúc dư thừa nhưng khóe miệng của hắn cố tình lại cong lên , giống như châm biếm giống như cao giọng, lại phong lưu không kềm chế được, không ai bì nổi.
Áo bào màu xanh nước biển bị hắn mặc chẳng ra cái gì cả, lộ hết cả mảng ngực rắn chắc ra , mỹ nhân úp mặt vào trong đó , quần áo của hai người quấn vào nhau , nữ tử mặc quần áo màu tím nhạt giống như bị nam tử chà đạp trở nên nhăn nhíu không chịu nổi. Không chỉ có quần áo dây dưa, hai người ôm lấy nhau chặt cứng như là đã hòa thành một thể .
Vốn là một màn cực kì diễm tình , nhưng phát sinh trên hai người lại vô cùng hài hòa đẹp mắt.
Giống như nhận thấy có người đang đánh giá nữ tử trong ngực hắn , cặp mắt cao ngạo kia nhất thời nhìn thẳng hai người , trong mắt lóe lên sát ý cùng lệ khí làm cho người ta khiếp sợ .
Hai binh lính gác cổng bị cái nhìn kia làm cho kinh hãi , ngay sau đó rèm xe mới hạ xuống, tất cả phong cảnh bên trong đều bị che giấu , rốt cuộc dòm ngó không được nửa phần.
Hai người nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu vẫn còn lưu lại một đôi mắt sắc bén . Nam nhân đẹp quá , đáng tiếc nam nhân này thoạt nhìn không dễ chọc.
"Hai vị quân gia, không biết bây giờ chúng ta có thể đi rồi hay không ?" Đông Phương Lăng nhìn biểu tình kinh diễm của hai người , trong lòng khinh thường không thôi.
Thấy hai người ngơ ngác gật đầu, Kiếm Thập Nhất đã sớm không kiên nhẫn vung roi ngựa trong tay lên , xe ngựa từ từ chạy vào
Dựa theo bản đồ mà Vạn Độc Dược Thánh cung cấp, thì Cổ Cương nằm ở phía đông của Đại lục này, cũng là phía đông của nước Đông Diệu. Nếu nói nghiêm túc thì Cổ Cương cũng không thuộc về Đông Diệu, chỉ là muốn đi Cổ Cương thì phải đi qua Đông Liệt Thành - thành trì đông dân và phồn hoa nhất của Đông Diệu.
Hoàng Thành ở trung tâm của Đông Diệu, muốn đi tới Đông Liệt Thành ở phía đông bắt buộc phải qua Hoàng Thành nhưng dưới sự ám chỉ của Thủy Y Họa, Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất quyết định đi đường vòng.
Cơ Mộc Ly nhìn ở trong mắt, chỉ coi như không thấy. Buồn cười, mấy người cho rằng vòng qua Hoàng Thành, bổn vương liền không đi tìm phiền toái hả?
Vì thế, ngày thứ hai vòng qua Hoàng Thành, thừa dịp mấy người ngủ trong khách điếm, một bóng người từ trong khách điếm bay nhanh ra ngoài, hướng thẳng về Hỏa Kỳ vương phủ trong hoàng thành bay đi, trong lòng vẫn còn không quên mang theo cái hỏa chiết tử.
Sáng sớm hôm sau, Cơ Mộc Ly tinh thần sảng khoái xuất hiện trước mặt mấy người, khóe miệng mang cười, khói mù bao phủ quanh thân mấy ngày vừa qua đã biến mất.
Đông Phương Lăng không hiểu sờ sờ đầu, đối Kiếm Thập Nhất nói thầm: " Thập Nhất, quả nhiên vẫn là ở khách điếm thoải mái, ngay cả gia nghỉ ngơi một đêm sau tinh thần cũng thấy khác rồi."
Kiếm Thập Nhất bĩu môi liếc mắt nhìn hắn , "Chẳng lẽ hôm qua huynh không biết chủ tử đi ra ngoài?"
"Không biết." Đông Phương Lăng thành thật lắc lắc đầu. Chủ tử khinh công không người theo kịp, muốn làm chuyện gì đều có thể thần không biết quỷ không hay.
Cùng lúc đó ở Hỏa Kỳ vương phủ. Đám cháy suốt cả đêm rốt cục bị dập tắt.
Tất cả thị vệ vừa dập lửa xong đều cúi đầu đứng ở trước đám phế tích, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ở trước mặt bọn họ có một nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá đang khoanh tay đứng, lúc này sắc mặt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai gian Thiên điện bị đốt thành tro, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
"Vương Gia, thuộc hạ lập tức tra rõ ràng nguyên nhân cháy !" Thị Vệ Trưởng đứng dậy, gương mặt có chút suy sụp.
Đoan Mộc Toái Phong nhìn mấy người, thản nhiên nói: "Tra cái gì? Chẳng lẽ có người phóng hỏa hay sao? Đã là không cẩn thận cháy, về sau nhiều chú ý chút là được. Được rồi, ở bên trong này cũng không có ai ở. Đều đi xuống đi."
Mọi người nghe xong càng thêm tự trách, tự động lui xuống.
Đoan Mộc Toái Phong đợi đám người đi khỏi, một người đứng ở đám phế tích, từ từ xòe bàn tay đang nắm chặt gì đó ra, trong mắt tràn đầy tức giận.
Thứ mà hắn nắm chặt trong lòng bàn tay chính là một cái hỏa chiết tử đã dùng.
Thiêu hết hai toà thiên điện của hắn, lại cố tình để hỏa chiết tử ở lại hiện trường, rõ ràng chính là hướng hắn khiêu khích ! Tốt lắm, nếu để cho bổn vương tìm ra ngươi, bổn vương nhất định phải bắt ngươi trả giá gấp trăm lần cho hành động ngày hôm nay của ngươi !
•
Mấy người Thủy Y Họa một đường tránh đi binh lính tuần tra, rốt cục đến Liệt Thành. Chính là dọc theo đường đi Đông Phương Lăng tiêu hết nhiều bạc trắng làm cho Thủy Y Họa nhìn xem đau lòng.
Cơ Mộc Ly thấy nàng đau lòng, mừng rỡ ha ha nở nụ cười, ôm nàng nói: " Y Họa, liền ít bạc như vậy, cũng không đủ ta nhét kẽ răng, đau lòng làm gì, chờ khi nào về phủ , ta cho nàng nhìn một núi vàng núi bạc trong phủ đảm bảo nàng xem hoa cả mắt!"
Thủy Y Họa có chút động lòng, nhưng vẫn là liếc hắn một cái, oán hận ném ra một câu, "Cơ Mộc Ly, huynh là tên phá của !"
" Y Họa, nếu nàng chê ta phá của, vây về sau nàng quản hết tiền tài trong phủ của ta đi." Cơ Mộc Ly cười tủm tỉm nói.
"Cơ Mộc Ly, huynh vẫn là đừng cười." Thủy Y Họa dời ánh mắt.
"Vì sao?" Cơ Mộc Ly không hiểu. Người khác muốn nhìn hắn cười, hắn còn lười cười. Mà Tiểu hồ ly còn ghét bỏ hắn.
Thủy Y Họa cau mũi, quay lại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, quá hồi lâu mới không cam lòng phun ra một câu, "Ai bảo huynh cười còn dễ nhìn hơn ta, hiển nhiên là một Đại Yêu nghiệt..."
Cơ Mộc Ly : "... Y Họa, bộ dạng đẹp cũng không phải là lỗi của ta, hơn nữa ở trong mắt ta, nàng đẹp hơn tất cả mọi người."
"Cách ta xa chút!" Một cái tát hất móng vuốt đang dò xét của hắn ra, Thủy Y Họa cho dù ngắm phong cảnh cũng không lại nhìn hắn. Nàng mới không thừa nhận vừa rồi là bị nụ cười của hắn hấp dẫn.
Từ Đông Liệt thành tiếp tục đi về phía đông, người ở càng ngày càng thưa thớt, đến cuối cùng chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang, lại không có người ở, mà cây cối cũng càng ngày càng rậm rạp, trong lúc mơ hồ nhưng lại cảm thấy như có âm khí đánh úp lại, vô cùng quỷ dị.
Mấy người sớm bỏ ngựa xe, chuyển xuống đi bộ, chỗ này ngay cả ngựa đều đi không được, chỉ có thể dựa vào bản thân. Tuy rằng bỏ xe ngựa, nhưng Đông Phương Lăng lại đem hai gói đồ của mình mang theo, một cái nhờ Kiếm Thập Nhất mang, một cái bản thân cầm.
Kỳ thực, trước khi tiến vào khu rừng này, bọn họ cũng từng nghỉ quá ở một thôn nhỏ, vừa mới đầu thôn dân còn nhiệt tình chiêu đãi bốn người, nhất là nhìn đến mấy người tuấn mỹ phi phàm, liền cũng có lễ khách khí , nhưng sau này vừa nghe mấy người muốn đi về phía đông, thôn dân sắc mặt ào ào biến đổi, lúc này bắt đầu đuổi người. Có mấy thôn dân hảo tâm còn âm thầm khuyên bảo không cần lại đi về hướng đông.
"Gia, vương phi, hai người nói xem thôn dân vì sao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ bọn họ cũng biết chuyện về Cổ Cương? Mà chúng ta phải đi Cổ Cương, sợ chúng ta truyền xúi quẩy cho bọn hắn?" Đông Phương Lăng nghiêm mặt hỏi, sau lại than thở một câu, "Cổ Cương thực sự đáng sợ như vậy sao?"
"Ta nghĩ, bọn họ chắc cũng không biết Cổ Cương tồn tại. Về phần tại sao nghe mà biến sắc, có lẽ là có người đi vào khu rừng này xong không có trở về, bọn họ nghĩ rằng khu rừng này là điềm gở. Mà chúng ta muốn đi tới chỗ này, tự nhiên cũng là người mang điềm xấu, bọn họ không lấy chổi đuổi chúng ta là may lắm rồi." Thủy Y Họa nói tiếp.
" Y Họa, nếu bọn họ lấy chổi đuổi nàng, ta nhất định che ở trước mặt nàng." Cơ Mộc Ly không quên tranh thủ tán tỉnh.
Thủy Y Họa trực tiếp coi thường, Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng đã tập mãi thành thói quen , ngay từ đầu cảm thấy chủ tử vô sỉ, nghe nhiều lần chỉ có thể bội phục sự kiên trì và bền bỉ của chủ tử. A đúng rồi, còn có nói nhiều như vậy mà không thấy bị lặp lại.
Mở bản vẽ nhìn lướt qua, Thủy Y Họa ngước mắt nhìn về phía sâu nhất trong cánh rừng, liếc nhìn mấy người nói: " Theo như lời lão đầu thối nói thì đi tới cuối khu rừng này là sông Hắc Hà. Nếu vượt qua được Hắc Hà, chúng ta lại gần Cổ Cương một bước."
" Sông Hắc Hà hẳn là nhanh đến thôi, đã đi lâu như vậy rồi..." Đông Phương Lăng nói thầm một câu.
Không có người trả lời, bởi vì mấy người đều không biết đáp án.
Bốn người ở trong rừng luôn luôn nhắm hướng đông đi, mệt mỏi liền nghỉ tạm một lát, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục đi. Trừ bỏ tiếng kêu của côn trùng và chim thú ra thì rừng sâu yên tĩnh đáng sợ.
" Thập Nhất, chúng ta đã đi bao lâu rồi?" Cơ Mộc Ly sắc mặt cũng từ từ trầm xuống. Khu rừng này không khỏi cũng quá lớn, hơn nữa xung quanh có chút âm u, càng đi vào sâu lại càng thấy lạnh lẽo.
"Gia, theo ta suy tính, hẳn là đã gần ba canh giờ rồi." Kiếm Thập Nhất nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, có chút lo lắng trả lời. Bọn họ đi vào này khu rừng này lúc còn sáng sớm, hiện tại cũng đã tới buổi chiều rồi.
"Chẳng lẽ khu rừng này phải đi mấy ngày mấy đêm mới ra ngoài được? Sao sư phụ không nói với ta, sư phụ hỗn đản, trở về nhất định phải - -" Đông Phương Lăng lời còn chưa nói hết, đột nhiên bị Thủy Y Họa đánh gãy: " Đừng đi tới !"
Cơ Mộc Ly nghe vậy lập tức gọi lại Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất đi phía trước mở đường, hai người không hiểu liếc nhìn nhau. Đông Phương Lăng không hiểu nắm lấy tóc hỏi : "Gia, vương phi, vì sao không tiếp tục đi, chẳng lẽ phía trước có gì khác thường?"
Thủy Y Họa không để ý hắn, nheo mắt lại, con ngươi trong trẻo mang theo sắc bén hiếm thấy nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong rừng sâu. Một lúc sau, quay đầu nhìn về phía nam nhân đang kề sát sau lưng nàng, "Cơ Mộc Ly, huynh nội lực cao cường, huynh cảm thụ một chút, phía trước có phải có gì đó không? Ta cảm thấy phía trước có vật sống đang di động."
Cơ Mộc Ly nhìn theo phương hướng nàng vừa nhìn, rồi sau cũng từ từ nheo mắt lại, hai mắt lợi hại giống như chim ưng truy tìm con mồi, một lúc sau, hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, : " Y Họa cảm giác không sai, phía trước quả thật có vật sống. Hoặc là nói, không chỉ là vật sống, vẫn là một người !"
Đông Phương Lăng vừa nghe lời này, nhất thời lôi kéo Kiếm Thập Nhất chạy lên phía trước, nhìn ngó vật thấp thoáng sau những tán lá cây kia, đợi thấy rõ gì đó đang thong thả di động, hai mắt nhất thời sáng ngời, kêu to nói: " Đúng là có người, đang đứng tại kia... Không phải, không phải là đứng, người nọ đang đi ! Nhìn bộ dáng là mệt muốn chết rồi. Cừ thật, lại dám một thân một mình đi vào khu rừng âm trầm này, người này gan cũng lớn quá đi, hay là hắn không muốn sống nữa?"
Kiếm Thập Nhất theo tầm mắt của hắn nhìn lại, cẩn thận xem xét vài lần sau, quay đầu nhìn về phía hai vị chủ nhân, chần chờ một chút, hỏi: "Gia, vương phi, ta coi người nọ giống như là người địa phương, hay là... Chúng ta đi xem? Nói không chừng người này có thể mang chúng ta ra khỏi khu rừng này."
‘
Thủy Y Họa lúc trước cách khá xa thấy không rõ lắm, lúc này cũng đến gần một ít, cẩn thận nhìn xem, líu lưỡi nói: "Một người cũng dám tới chỗ như thế này, xem ra người này không phải là tự cao có thể đi ra khu rừng này, hoặc là người này không đếm xỉa đến tính mạng của mình rồi." Nghĩ nghĩ, Thủy Y Họa hơi cong môi một cái, "Xem giống người bình thường, lúc này hẳn là đi mệt, không bằng thuận tiện giúp một phen, nói không chừng chúng ta sẽ có được thu hoạch không tưởng."
Người nọ đi tốc độ thật chậm, tay phải giống như còn cầm cái gậy, có lẽ hắn tận lực bảo tồn thể lực, cũng hoặc là hắn bị lạc đường, cho nên không thể không từ từ thăm dò phương hướng, không bao lâu, mấy người Thủy Y Họa đã nhanh đuổi tới rồi.
Đông Phương Lăng vừa đề khí, lớn giọng kêu người kia : " Tiền bối phía trước, trước ngừng một chút! Ai ôi, ngài không muốn sống nữa hả? Phía trước không vàng bạc, lại không mỹ nhân, ngài vội vàng đi đầu thai sao?"
Người nọ tuy rằng đã còng lưng lại chống cây gậy gỗ nhưng hắn tóc đen thùi, thoạt nhìn giống như một người trung niên, Đông Phương Lăng gọi hắn là tiền bối cũng là đùa vui.
Người nọ tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đợi đến Đông Phương Lăng kêu ra tiếng thứ hai sau, mới quay đầu lại, đưa tay dụi mắt, giống như không thể tin được bản thân thế nhưng có thể gặp được người khác ở trong rừng này.
Lúc này, khoảng cách của mấy người đã không lớn, đều thấy rõ ràng diện mạo của người này. Đó là một người nam nhân trung niên bề ngoài bình thường, trên mặt có một hàm râu cá trê, khuôn mặt bệnh trạng, thoạt nhìn cực kì tiều tụy, thân thể thật gầy, giống như gió thổi qua cũng có thể ngã xuống. Đôi mắt có chút tan rã mê mang, không có thần thái gì. Trong nháy mắt nhìn đến mấy người đó, cặp mắt tan rã kia rốt cục cử động, bên trong rõ ràng lóe lên kinh hỉ, còn có một chút phòng bị.
"Gia, người này giống như là bị bệnh bất trị, chỉ sợ không thể sống quá vài ngày. Ta đã nói nơi âm u như thế này làm sao có thể có người khác, hóa ra người này vốn là sống không lâu." Đông Phương Lăng thấp giọng nói ra kết quả bản thân quan sát.
Vọng, văn, vấn, thiết ( 4 bước trong khám bệnh theo y học cổ truyền: nhìn, nghe, hỏi, sờ nắn..) mới có thể đoán chuẩn xác bệnh tình nhưng là Đông Phương Lăng là đệ tử của Vạn Độc Dược Thánh, y thuật vốn là cao siêu, thêm người này bệnh tình đã rõ ràng, cho nên ra loại kết luận này cũng không khó.
"Đông Phương Lăng, trên người ngươi có đại bổ hoàn hay không?" Mấy người đến gần trung niên nam tử sau, Cơ Mộc Ly hỏi một câu.
Đông Phương Lăng lập tức hiểu ý tứ của hắn, bĩu môi, không cam lòng móc một lọ từ trong ngực áo ra, đổ ra một viên đưa cho nam nhân trung niên, " Đây, đại bổ hoàn, ăn xong cam đoan ngươi lập tức có tinh thần."
Nam nhân trung niên nghi ngờ nhìn viên thuốc trong tay hắn, nghĩ nghĩ vẫn là nuốt vào, hướng mấy người ôm quyền, "Đa tạ mấy vị huynh đài."
Đợi đến thân thể thoải mái không ít sau, người này mới rột cuộc thấy rõ bốn người trước mắt, trong mắt lóe lên kinh diễm, xem ra hắn là gặp gỡ cao nhân rồi, bằng không những người này bộ dạng làm sao lại tuấn mỹ như thế. Đặc biệt là nam nhân với nữ nhân dẫn đầu phía trước này, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, giống như là tiên tử và tiên nữ dưới chín tầng mây vậy.
Chẳng lẽ hắn đã đến Thánh Địa trong truyền thuyết rồi hả? Ánh mắt của nam nhân trung niên lại bắt đầu mê ly.
"Không biết lão ca vì sao xuất hiện ở trong cánh rừng này?" Thủy Y Họa chưa cho hắn thêm cơ hội nghỉ ngơi, lập tức hỏi.
Nam nhân trung niên giật mình hoàn hồn, có chút mê ly nhìn chằm chằm mấy người trước mắt, lẩm bẩm nói: "Ta là tìm đến Thánh Địa trong truyền thuyết..."
Một phen giải thích sau, mấy người đại khái hiểu biết tình huống của người này, người này tên là Vương Ngũ. Bởi vì biết được bản thân sống không lâu cuối cùng nhất quyết bỏ vợ con ở nhà, một mình đi tìm Thánh Địa trong truyền thuyết. Truyền thuyết nói rằng tới Thánh Địa sau liền có thể Trường Sinh Bất Lão, giữ mãi thanh xuân.
Vương Ngũ nói đến đây, trong mắt rõ ràng lấp đầy tham lam.
Lại là một người phàm tục. Thủy Y Họa lập tức sẽ không nói chuyện, thậm chí có chút chán ghét người này rồi.
Vứt bỏ vợ con vì tìm Thánh Địa chó má trong truyền thuyết này ! Cuộc đời này có bao nhiêu lâu, vì sao còn mấy ngày cuối đời không ở nhà với vợ con?
Hỏi nửa ngày, người này căn bản cái gì cũng không biết, trong miệng chỉ nhắc tới mấy chữ, "Thánh Địa", "Trường Sinh Bất Lão".
Đông Phương Lăng coi như hảo tâm, khuyên người này sớm đi trở về, nhưng Vương Ngũ giống như bị điên, nói phải tìm được Thánh Địa trong truyền thuyết kia mới bỏ qua. Trong khoảng thời gian ngắn, mấy người đều có chút không kiên nhẫn. Bọn họ cũng nghe ra , Thánh Địa trong miệng người này có tám chín phần là địa bàn của người tộc Sáp Huyết rồi. Có rất nhiều người của tộc Sáp Huyết lấy thân nuôi cổ quả thật có thể sống đến mấy trăm tuổi.Nếu so sánh với người thường thì xem như Trường Sinh Bất Lão rồi.
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, Vương Ngũ liền đi ở phía sau, thế nào cũng vứt không được.
"Sớm biết thế này liền đi đường vòng rồi, cuối cùng tin tức cũng không tìm được, lại còn mang theo gánh nặng." Đông Phương Lăng giọng điệu ghét bỏ. Kiếm Thập Nhất tuy rằng vẫn là ôm kiếm đi thẳng, trên mặt biểu cảm không thay đổi, nhưng trong mắt cũng rõ ràng mang theo vài phần không kiên nhẫn
Vương Ngũ tự động bỏ qua thái độ ghét bỏ của mấy người, như vậy xem ra là hạ quyết tâm muốn đi theo mấy người rồi.
Cơ Mộc Ly nhận thấy được Thủy Y Họa trong lòng không vui, cũng liền nhíu mi, để sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: " Nếu Y Họa phiền chán hắn, không bằng ta ngay tại chỗ lấy mạng của hắn?"
Thủy Y Họa liếc hắn một cái, " Kệ hắn đi, không gây trở ngại chuyện của chúng ta là được."
" Y Họa nàng chính là quá mềm yếu." Cơ Mộc Ly nói thầm một câu, khóe miệng lại cười.
Tuy rằng trong đội ngũ hơn người nhàn rỗi, nhưng hành trình của mấy người không có vì thế mà chậm lại, ngược lại Vương Ngũ giống như toàn thân bạo phát lực lượng, thế nhưng có thể luôn luôn đi theo bốn người không rời.
Đi một chút nghỉ ngơi một chút, đại khái quá ba ngày, mọi người mới rốt cục đi ra khỏi phiến rừng sâu này, đang muốn tính toán buông lỏng một hơi, cảnh tượng trước mắt lại làm cho mấy người cả kinh trừng lớn hai mắt.
" Nương a, đây là sông Hắc Hà trong bản vẽ hả? !" Đông Phương Lăng kinh hô ra tiếng.
Vương Ngũ râu cá trê càng là kích động hơi kém nhảy lên , "Đây.. Đây thật sự là kỳ quan ! Đối diện nhất định chính là Thánh Địa!"
"A, thật đúng là Hắc Hà..." Thủy Y Họa thì thầm một câu, rồi sau ngẩng đầu nhìn Cơ Mộc Ly liếc mắt một cái, không nghĩ tới Cơ Mộc Ly cũng vừa lúc nhìn nàng, ánh mắt có chút thâm thúy.
" Y Họa, không bằng chúng ta quay về đi, ta có dự cảm không tốt." Cơ Mộc Ly hơi hơi nhíu mày, nếu là trước kia, hắn là không sợ trời không sợ đất, nhưng là hiện tại Y Họa của hắn ở bên cạnh hắn, hắn lại muốn lùi bước.
"Đã đến đây đừng có bàn lùi, huynh không nghĩ giải Thị huyết cổ trên người , huynh không nghĩ với ta... , hả?" Thủy Y Họa nói xong lời cuối cùng, cười đến thần bí.
Lời của nàng làm cho da mặt dày như Cơ Mộc Ly cũng phải đỏ lên.
"Được, chúng ta tiếp tục đi..." Cơ Mộc Ly cúi đầu đáp.
Mấy người nhìn cảnh tượng trước mắt, thần sắc khác nhau.
Xuất hiện trước mắt mấy người là một con sông lớn, chỉ là nước sông lại là màu đen đầy quỷ dị... ! Nếu không phải là sóng nước di động mới thể nhìn ra là một con sông thì rõ ràng chính là một đại lục màu đen.