“An Na đâu? An Na của ta đâu? Rốt cuộc nàng chết như thế nào?”
Tin An Huệ chết khiến trái tim Linh Diên đau nhói, nàng giữ chặt Vệ Giới, như muốn từ đó biết hình ảnh cuối cùng trước khi các nàng qua đời, cho dù chỉ là hình ảnh về cái chết của bọn họ, nàng gấp rút muốn biết. Chỉ vì, đây là người cuối cùng lưu lại trí nhớ về họ.
“Ngươi, ngươi không nên biết thì tốt hơn.”
So với An Huệ thì tử trạng của An Na càng thêm thê thảm.
Vệ Giới nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, có chút không đành lòng.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc An Na chết như thế nào?”
Thế nhưng Linh Diên lại như không muốn bỏ qua, Vệ Giới bất đắc dĩ, hơi có vẻ thương hại nhìn nàng.
“Nàng, bị Hồng Tà bóp nát đầu.”
“Ầm” một tiếng, Linh Diên chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, thân thể không bị khống chế nghiêng về phía trước, Vệ Giới đặt bát máu sang một bên, nắm lấy nàng thật chặt: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”
Bất ngờ nghe tin dữ, dù Linh Diên có trái tim mạnh mẽ vẫn không nhịn được nghẹn ngào khóc to.
Vệ Giới khe khẽ thở dài, yên lặng làm chỗ dựa cho nàng.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc mới dần ngừng lại, sau khi khóc lớn một trận, rõ ràng trong lòng Linh Diên đã dễ chịu hơn chút ít, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Nàng liếc mắt nhìn bát máu bị gác lại một bên, nói với Vệ Giới: “Ngươi mau chóng đút cho nàng ta uống đi, ta muốn yên lặng một chút.”
“Vậy, ngươi có chuyện gì cần cứ gọi ta, ta ở bên ngoài.”
Vệ Giới biết rõ tâm trạng nàng không tốt, cũng không ở đây cản trở, liền gật đầu nhẹ, lui ra ngoài.
Mà sau khi Vệ Giới rời đi, toàn bộ cơ thể Linh Diên mềm nhũn trên mặt đất, tuy tên quái vật Hồng Tà đã bị diệt nhưng vừa nghĩ tới tử trạng của hai nha đầu kia, nàng không ức chế được run rẩy, nước mắt vừa mới ngừng lại lần nữa tràn ra khỏi mi.
Nếu như, ngày đó nàng không đi con đường kia, có phải họ vẫn sẽ bình yên vô sự tránh khỏi nguy cơ này?
Đều do nàng, đều do nàng hại chết bọn họ!
Cũng trách tài nghệ nàng không bằng người, tuân theo quản thúc của người ta mới có thể khiến kẻ địch có cơ hội lợi dụng.
Long Khôn, thù này Linh Diên ta mà không báo, ta sẽ không theo họ Linh!
Ngoài cửa, Thượng Quan Tình Hi đã không thể nuốt được, dù cho Vệ Giới và Vệ Ly bóp cằm của nàng ta cũng không có tác dụng.
Cái này làm bọn họ lo lắng, thậm chí Vệ Ly khẩn trương tới mức muốn dùng miệng mình đút, lại bị Vệ Giới ngăn cản.
“Tình huống hiện tại của nàng không rõ, nếu phát sinh dị biến, ngươi bị cắn thì sao?”
“Ta không sợ.”
“Ta sợ!”
Vệ Giới lạnh lùng nhìn hắn ta: “Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, nếu như nàng có thể cứu, ngươi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi định để nàng làm sao giờ?”
“Vệ Giới…”
“Thanh Thần, đi lấy một cái phễu.”
Bóp cổ họng nàng ta, có thể sẽ nuốt được.
Không ngờ chỉ thử mới một lần thôi, lại thật có hiệu nghiệm.
Theo từng dòng máu của Linh Diên chảy vào Thượng Quan Tình Hi, tất cả mọi người nhìn nhìn chằm chằm vào nàng ta không chớp mắt.
Qua nửa ngày, thi ban trên mặt Thượng Quan Tình Hi lại như kỳ tích rút xuống.
Vệ Ly kích động nhìn về phía Tử Hạc chân nhân, phịch một tiếng liền quỳ trên mặt đất.
“Rất tạ ơn lão tiền bối chỉ ra phương pháp, không ngờ thật sự đã thấy được hiệu quả rồi, có phải Tình Hi sẽ được cứu không?”
“Không phải, ngươi muốn cảm tạ thì phải cảm tạ tiểu Phượng vương phi, máu này là do nàng cung cấp.”
“Vả lại, ngươi chớ vui mừng quá sớm, máu này chỉ tạm thời ức chế độc tố lan tràn trong cơ thể nàng ta, muốn giải độc hoàn toàn, phải tìm phương pháp khác.”
“Vậy có biện pháp nào sao? Vô luận phải trả giá ra sao, ta cũng đồng ý thử nghiệm.”
Vẻ mặt Tử Hạc chân nhân hoang mang lắc đầu: “Lão phu không phải người chuyên về cái này, cũng rất muốn biết làm thế nào mới có thể loại bỏ được độc tố này.”
Vệ Ly nghĩ đến Linh Diên, muốn đi lên thì lại bị Vệ Giới đưa tay ngăn cản.
“Chỗ của nàng ấy ta sẽ đi nói, còn ngươi vì chạy đến đây đã tốn bao ngày rồi, lại trông chừng nàng thêm mấy ngày nữa thì kể cả thân thể làm bằng sắt cũng nên nghỉ một chút rồi. Nơi này có chúng ta, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
“Làm sao ta có thể ngủ được? Nàng như vậy, sao ta có thể ngủ được chứ?”
“Không ngủ được cũng phải ngủ, chẳng lẽ ngươi muốn chờ thân thể của mình đến cực hạn rồi bảo vệ nàng hay sao?”
Vệ Ly sững sờ, đáy mắt tràn ra tia tiếc nuối, hắn ta biết lời của Vệ Giới rất có lý, giờ không thể kéo dài thêm nữa, yên lặng gật đầu.
Nhưng lại không hề rời đi, Vệ Giới cũng không đành lòng, đặc biệt là không khí hôm nay không được như đầu tháng nữa, từ từ chuyển sang lạnh rồi.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể triệu tập nhân thủ, dựng cái lán nho nhỏ gần hai người, ít nhiều gì cũng có tác dụng.
Mà Linh Diên, từ lúc biết được hai nha đầu chết, thần sắc tràn đầy mệt mỏi, tinh thần sa sút, ăn cũng ít. Điều này làm cho trong lòng của hắn càng thấy khó chịu, nhưng tình huống liên quan đến Tình Hi lại khiến hắn không thể trì hoãn, rơi vào đường cùng, hắn vẫn gõ cửa phòng nàng.
Lúc này đây, không cần hắn khó khăn mở miệng, Linh Diên đã mặt không thay đổi nhìn sang hắn.
“Ta chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng…”
“Ngươi thật sự có biện pháp? Thật tốt quá, ngươi nói đi, bất kể phải trả giá ra sao, ta đều không từ chối”
Ha ha…
“Nếu một cái giá lớn này là bản thân ta thì sao? Ngươi cũng không từ chối?”
Lông mày Vệ Giới trong chốc lát vặn thành một đường cong: “Là sao?”
“Độc trong người nàng ta, ta sẽ nghĩ biện pháp chuyển dời lên trên người ta, rồi sau đó bản thân ta sẽ tiêu hóa những chất độc này.”
“Ngươi có thể chuyển dời độc trong người nàng lên trên người ngươi sao?”
Linh Diên gật đầu: “Có thể, chỉ có điều hao phí chút linh lực mà thôi, thế nào? Ngươi vẫn muốn làm sao?”
Trong lòng Vệ Giới căng thẳng, hơi lo lắng nhìn nàng, tuy hắn biết hiện tại mình vô cùng ích kỷ nhưng mà thân thể Linh Diên cũng đúng là môi giới thích hợp nhất.
Dù sao trong cơ thể nàng có kịch độc như Hắc Ngột Lân, nếu có thể dựa vào Hắc Ngột Lân thôn phệ độc tang thi thì chẳng phái cuối cùng, kết quả là mọi người đều vui vẻ?
Linh Diên nhìn khuôn mặt hắn lộ ra biểu cảm phức tạp, tiếp tục nói: “Trước đó đúng là ta đã thành công chuyển hóa thi độc, nhưng ta lại không biết có chuyển hóa được độc trong người nàng ta hay không. Cho nên, làm như thế, cần mạo hiểm 50%, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi nguyện ý liều lĩnh lần đánh cuộc này không? Dùng mạng của ta, đánh đổi mạng của nàng ta, ngươi đồng ý không?”
Vệ Giới cảm thấy miệng khô khốc, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không nên lời.
Cái này muốn hắn phải nói thế nào?
Chọn Thượng Quan Tình Hi, nếu Linh Diên xảy ra chuyện gì thì chẳng phải hắn sẽ hối hận cả đời sao?
Nhưng nếu từ bỏ Thượng Quan Tình Hi, vậy sẽ càng khiến hắn tiếc nuối, cũng đồng dạng sẽ hối hận cả đời.
Làm sao bây giờ?
Ai có thể tưởng tượng được, chiến thần Vệ Giới nổi danh lừng lẫy của nước Tư U, ngay thời khắc mấu chốt này lại gặp phải nan giải.
Nữ nhân hay là mẫu thân, cả hai đều là thịt trên lòng bàn tay, mu bàn tay, bắt hắn phải lựa chọn như thế nào?
Linh Diên thấy hắn không thể thoải mái cho nàng đáp án, vừa vui mừng lại vừa chua xót.
Nàng vì hắn làm nhiều như vậy, lại được đặt cùng vị trí với Thượng Quan Tình Hi.
Không, hoặc nên nói, trong lòng nam nhân này, nàng ta còn quan trọng hơn nàng?
Linh Diên không biết mình chiếm vị trí nào trong lòng của hắn, cũng không biết vì cái gì nàng lại lưu ý đến một mình Thượng Quan Tình Hi.
Có lẽ là trực giác của nữ nhân đi, như người qua đường là Hạ Vân Hà, nàng hoàn toàn không thèm chú ý, cũng không lo lắng Vệ Giới sẽ có gì đó với nàng ta, vì nàng tin tưởng ánh mắt của Vệ Giới.
Cái kiểu nữ nhân không biết tự đứng bằng chính sức mình, nếu hắn muốn nhúng chàm thì làm gì chờ đến lúc hoàng thượng hạ chỉ?
Đúng là lời nói vô căn cứ.
Nhưng Thượng Quan Tình Hi thì khác, khi nàng dùng thân phận Phượng Nguyên đối mặt với nàng ta và Vệ Giới, trong lòng nàng lại đang có khúc mắc nên đối xử càng bị theo cảm tính.
Nàng không biết quan hệ giữa hai người là như thế nào, nhưng nàng từ U Nguyệt lâu biết được, so với quận chúa, so với huynh đệ của Vệ Giới thì nàng ta còn quan trọng hơn.
“Ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ, nếu đã nghĩ kỹ thì nói cho ta biết đáp án, dù ngươi chọn như thế nào, ta đều… đồng ý.”
Cho dù là dùng chút tình cảm vợ chồng cuối cùng đánh cược!
Đúng là Linh Diên nàng dùng hôn nhân để giao dịch với hắn, nhưng nàng không còn là con ngốc chỉ biết trả giá không biết lấy lại.
“Không cần suy nghĩ nữa.” Một tiếng thở dài vang lên từ đỉnh đầu nàng, Linh Diên nhíu mày: “Xem ra ngươi đã có đáp án.”
Nhưng mà, một màn kế tiếp, lại làm Linh Diên thoáng chốc thay đổi sắc mặt.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Đều nói nam nhi dưới gối có hoàng kim, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, huống chi còn là một kỳ nhân như Vệ Giới?
Ngay cả Vệ Du Sâm cũng không có tư cách nhận lễ quỳ lạy của hắn. nàng có tài đức gì khiến hắn làm một lễ lớn như thế trước mặt mình?
“Diên Nhi, xin ngươi tha thứ cho sự ích kỷ của ta, Thượng Quan Tình Hi, nàng ấy không thể chết được.”
Chỉ một câu, rốt cuộc cũng xác lập vị trí trong lòng hắn.
Không cần giải thích thì Linh Diên cũng biết người này nghĩ như thế nào.
Thi độc chuyển dời lên người của nàng, có lẽ nàng còn có thể sống, nhưng nếu vẫn luôn ở trên người Thượng Quan Tình Hi, vậy nàng ta chỉ có một con đường chết.
Hắn đúng là vẫn không bỏ được nàng ta, hắn đúng là vẫn vứt bỏ nàng.
Ha ha, vì sao trái tim lại đau nhức đến vậy?
Ha ha, vì sao lại muốn khóc đến vậy chứ?
Vì cái gì mà hình bóng của người này trước mặt nàng càng ngày càng mơ hồ chứ?
Vệ Giới, đó là người mà kiếp này nàng muốn dựa vào, nhưng lúc này hắn lại vì một nữ nhân khác mà đưa nàng vào chỗ chết.
Linh Diên à Linh Diên, thì ra, ngươi chỉ có như vậy mà thôi!
“Ngươi, vẫn ổn chứ?”
Mãi không nhận được đáp án, Vệ Giới ngẩng đột nhiên ngẩng đầu liền thấy Linh Diên lệ rơi đầy mặt, giật nảy mình.