Vệ Giới nghe thấy những lời uy hiếp của nàng, không khỏi đau lòng.
“Diên Nhi, chúng ta nhất định phải như thế này sao? Ba năm rồi, ta đã chờ nàng ba năm rồi. Từ khi nàng bị bọn họ mang đi đã ba năm ròng rồi, nàng có biết khoảng thời gian đó ta đã đợi nàng vất vả như thế nào không? Vì để đợi nàng trở về, ba năm qua ta gần như cũng sống cho qua ngày, đã ba năm trôi qua rồi mà nàng vẫn không xuất hiện, nàng có biết ta đã lo lắng bao nhiêu không? Thế nên lần này khi tang thi tấn công ta đã bắn tín hiệu cầu cứu đến Long đế quốc, nhưng không ngờ, người tới chính là nàng.”
“Cái rắm ấy, còn nói không biết? Ngươi lừa quỷ hả? Đồ cáo già, ta thấy ngươi không những biết mà còn biết tường tận nữa kìa. Vệ Giới, ngươi thực sự xem ta là một đứa trẻ hả? Xì, muốn ta quay lại, kiếp sau đi!”
Cứ nghĩ đến cuộc sống từng ngày của mình trong suốt ba năm qua, Linh Diên chỉ hận không thể đào một cái hố chôn tên này luôn.
Nực cười là hắn vẫn còn than khổ, hắn có khổ bằng nàng không?
Linh Diên lập tức giơ tay đánh về phía hắn, Vệ Giới chỉ trơ mắt nhìn, không đánh trả. Linh Diên tức nghẹn, cắn răng tiếp tục.
“Đừng cho là ta sẽ nhân từ nương tay như ba năm trước, Vệ Giới, ngươi nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của chúng ta đi, ngươi thay đổi rồi, ta cũng thay đổi, chúng ta, tuyệt đối không thể trở lại như trước được nữa!”
Giọng nói của nàng rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo như tuyết rơi trên đỉnh núi tuyết, không mang theo một chút tình cảm nào.
Vệ Giới trơ mắt nhìn nàng ra tay, cuối cùng, khi bàn tay ấm áp của nàng đánh thật mạnh trên ngực hắn, phá tan toàn bộ lớp phòng ngự, hắn lập tức biến thành một đường cong bay ra xa.
“Kéc kéc!” Phượng Mị hét lên một tiếng, hoảng hốt bay nhanh qua phía Vệ Giới.
Lực chưởng của Linh Diên đã sớm đâu còn như xưa, một chương kia lại dùng gần bảy phần sức mạnh của nàng, tử cấp đó, tàn nhẫn thế nào chứ?
Nàng lạnh lùng đứng đó, nhìn thấy hắn ngã xuống khỏi lưng Bạch Tra.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sự không thể tin được của hắn, nhìn thấy khóe miệng hắn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khổ, nhìn thấy hắn nói với nàng…
“Diên Nhi, nếu làm vậy có thể giảm bớt sự thù hận của nàng với ta thì ta tình nguyện hứng chịu mười chưởng. Tốt quá, nàng đã thừa nhận nàng chính là Diên Nhi của ta, đúng không? Diên nhi, chỉ cần ta không chết thì mặc kệ nàng ở đâu ta cũng sẽ đuổi theo nàng. Diên Nhi, nàng nhớ lấy, Vệ Giới vĩnh viễn vĩnh viễn yêu Linh Diên, dù nàng xấu hay đẹp, nàng trong lòng hắn vĩnh viễn đều là…”
Vì tốc độ rơi xuống quá nhanh nên những lời sau của Vệ Giới, người nào đó đã không còn nghe được.
Mà trái tim đã từng thề rằng sẽ không rung động thêm nữa lại run lên lần thứ hai khi nhìn thấy nụ cười chua xót của hắn.
Linh Diên ôm ngực đau đớn, loại cảm giác bị đè nén đến mức hít thở không thông này khiến nàng khó chịu cúi người, lảo đảo ngồi gục trên lưng rồng. Kế đó, nước mắt cũng không thể khống chế được nữa tuôn trào.
Nàng run rẩy mở bàn tay vừa đánh hắn ra, tầm mắt mơ hồ, thân hình gầy guộc run lên trong gió lạnh vì căng thẳng.
“Vệ Giới, Vệ Giới, ta phải làm gì với ngươi đây? Ta phải làm gì với ngươi bây giờ?”
Bạch Tra cảm nhận được sự đau khổ của Linh Diên, nó nghiêng đầu rồng khổng lồ lại, nhẹ nhàng cọ cọ nàng.
“Chủ nhân, so với sự tra tấn mà người phải chịu mấy năm qua thì một chưởng kia có là gì đâu? Nếu hắn thật sự muốn lấy lại tâm của chủ nhân thì phải lấy ra chút thành ý chứ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà chủ nhân đã đau lòng rồi sao?”
“Ta biết, ta biết hết, nhưng trái tim ta không thể khống chế được nhói đau. Bạch Tra, ngươi nói xem rốt cuộc ca ca có ý gì? Rốt cuộc là muốn bọn ta tái hợp hay là muốn bọn ta kết thúc đây?”
Bạch Tra nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Ta không biết, thế giới của nhân loại người quá phức tạp, giống như chỗ của Mặc Ngân vậy, đầu óc của bọn ta không thể nào tưởng tượng ra được.”
Linh Diên yếu ớt dựa vào cổ Bạch Tra, không ngừng lau loạn nước mắt.
“Đi, chúng ta đến Bất Dạ thành, cũng không biết bên tỷ tỷ giải quyết xong chưa?”
Lúc này, ở nước Yến cũng đang diễn ra một trận chiến truy đuổi, không đơn giản thô bạo như Linh Diên và Vệ Giới, ở đây lại có vẻ như… níu kéo rất vô lại!
Không thèm để ý đến uy nghiêm hoàng đế nước Yến của mình, Ngọc Ngân mặt dày mày dạn ôm nữ tử áo trắng đang đấm đá liên tục trên người hắn ta, trên mặt hắn ta lại không có vẻ gì đau đớn cả, ngược lại còn đầy hưởng thụ.
“Nhan Nhi, trẫm đã nói rồi, bất luận là nàng ở chân trời góc biển nào thì cũng phải tìm được nàng về. Nàng nghĩ là chỉ cần thay đổi ngoại hình là ta sẽ không nhận ra sao? Nàng chính là Hoa Nhan, là hoàng hậu của Ngọc Ngân ta, nàng không thể đi!”
Nữ tử áo trắng, tức giận vung tay đánh lên mũi hắn ta: “Cái gì mà Hoa Nhan? Cái gì hoàng hậu chứ? Cái tên háo sắc này, mau thả bổn cô nương ra!”
“Nhan Nhi, nàng chính là Hoa Nhan mà, hoàng hậu cũng là nàng, trẫm không phải kẻ háo sắc, trẫm là phu quân đã bái đường với nàng, nàng không thể đối xử với trẫm như vậy được!”
Đường đường là hoàng đế một nước lại khóc lóc om sòm ăn vạ như vậy, càng quá đáng hơn nữa là một đám binh lính xung quanh lại coi họ như người vô hình, đừng nói mở miệng khuyên, bọn họ chỉ hận không thể nhảy xuống khỏi tường thành, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ để ý chuyện bọn họ xem trộm ghi hận nữa kìa!
“Ngươi không buông hả? Nếu không buông ra thì bổn cô nương sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
“Được được, nàng mau làm cho ta đẹp mặt đi, trẫm đã phòng không gối chiếc vì nàng bốn năm rồi, không phải nàng nên bồi thường cho trẫm thật tốt sao?”
Nữ tử áo trắng hoàn toàn chết lặng, nàng không thể ngờ được da mặt một người lại có thể dày đến vậy, nàng lập tức tát một cái.
“Ngươi, ngươi đừng quá đáng, nếu không, nếu không thì ta sẽ không khách khí đâu!”
Ngọc Ngân đã dây dưa với nàng cả ngày rồi, tuy hắn ta khăng khăng chắc chắn mình không nhận lầm người, nhưng thấy nha đầu này cứ ba lần bốn lượt nổi điên lên thế này, hắn ta mới dần nhận ra có gì đó không đúng.
“Trời ạ, đứa nhỏ này không phải là mất trí nhớ rồi chứ?”
Nói rồi hắn ta đưa tay lên định sờ lên cái trán trắng nõn của nàng.
“Bốp” một tiếng, nữ tử áo trắng vô cùng phòng bị tát bay móng vuốt ma quỷ của hắn ta.
“Ta không mất trí nhớ, trí nhớ của ta rất đầy đủ, ngươi cái tên háo sắc này, rốt cuộc thì ngươi có buông tay không?”
Nói rồi, nàng đột nhiên bẻ tay hắn ta ra, khi Ngọc Ngân còn đang ăn đau thì nàng lại đá một cái giữa hai chân hắn ta, khiến hắn ta sợ đến mức liên tục lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ: “Ngoan, chỗ này không thể đá đâu, đá rồi thì tính phúc nửa đời sau của nàng không còn nữa đâu!”
Gân xanh trên trán nữ tử áo trắng giật giật, cuối cùng đổi lại dùng một chân giẫm lên đôi ủng vàng của hắn ta.
“Cái tên quỷ háo sắc nhà ngươi mà cũng có thể làm hoàng đế sao, đúng là tên hoàng đế già kia mù mắt rồi!”
“Nàng nói đúng lắm, tên hoàng đế già kia đúng mà bị mù mắt rồi!”
Nữ tử áo trắng: …Tên này, đúng là không thể nào khai thông được mà.
Khi Ngọc Ngân đang ôm tay ôm chân thì nữ tử áo trắng đã triệu hồi phượng hoàng bảy màu của mình, căm thù liếc nhìn Ngọc Ngân một cái rồi nhảy lên lưng phượng hoàng, thảnh thơi nhàn nhã bay đi.
Đáng thương cho Ngọc Ngân chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo, trơ mặt nhìn tiểu hoàng hậu của mình cứ thế bay rồi bay, đi mất rồi.
Sau khi nữ tử áo trắng rời khỏi, Ngọc Ngân lập tức thay đổi dáng vẻ bất cần đời trên mặt.
Hắn ta vuốt ve ngón tay vẫn còn đau, ánh mắt sâu thẳm khó dò nhìn về hướng nữ tử áo trắng rời đi, khàn khàn nói.
“Sao cứ có cảm giác nàng đã thay đổi hoàn toàn, không hề có ký ức gì? Chẳng lẽ tin tức sai sao?”
Chỉ là mùi hương trên người nàng, còn cả giọng nói, ngay cả dáng vẻ tức giận đến giơ chân ấy gần như không khác gì trước kia cả.
Sao hắn ta có thể lầm được?
Chẳng lẽ là còn chuyện gì đó mà hắn ta vẫn chưa tra được?
Nghĩ đến đây, Ngọc Ngân đột ngột xoay người ngoắc ngoắc tay với tiểu thái giám đang trốn gần đó.
Thái giám kia vừa thấy hoàng đế bệ hạ gọi lập tức cẩn thận đi tới: “Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng…”
“Được rồi được rồi, trẫm hỏi ngươi, bên nước Tư U thế nào rồi?”
“Ba canh giờ trước bên nước Tư U vẫn còn khói lửa ngập trời, tuy giờ vẫn chưa nhận được tin nhưng chắc trận chiến cũng đã đến hồi kết rồi ạ.”
“Chưa xác nhận thì mau đi xác nhận đi, còn nữa, lập tức điều tra rõ ràng cho trẫm, đàn tang thi này rốt cuộc là do ai tạo nên!”
“Vâng hoàng thượng, nô tài đi ngay.”
Ngọc Ngân đứng lên, dưới cổng thành, bọn lính đã bắt đầu quét dọn chiến trường.
Nghĩ đến nữ tử áo đen và con ngân long khổng lồ mấy ngày trước đến giúp đỡ, lại nhìn cái hố khổng lồ sâu hoắm nó để lại, đáy mắt hắn ta thoáng qua một tia u tối.
Rốt cuộc thì lai lịch của nha đầu kia là gì? Còn cả nữ tử áo đen kia nữa, đó là ai?
Mấy năm trước hắn ta phải vất vả lắm mới có thể tra được đến Tuyết Dương sơn, nhưng đợi đến lúc hắn ta tìm đến thì cả Tuyết Dương sơn đã bị san bằng chỉ trong một vụ nổ. Tất cả manh mối đều đứt đoạn.
Hắn ta phải trăm cay nghìn đắng, vất vả lắm mới có thể tra được nàng ấy có thể đã đến Long đế quốc, không ngờ bên kia còn chưa kịp có tin gì mới thì nàng ấy lại đột nhiên giáng từ trên trời xuống, khiến hắn ta trở tay không kịp.
Hoa Nhan.
Nghĩ đến việc trong tất cả những manh mối thu thập được mấy năm qua đều không tách khỏi người kia – Công Tử Diễn.
Đôi môi mỏng gợi cảm của Ngọc Ngân mím lại. Nha đầu kia, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà hắn vẫn còn chưa biết đây?
Mà nữ tử áo trắng đã rời đi kia, vì trong lòng vẫn còn có việc nên một khắc cũng không ngừng đi đến Bất Dạ thành
Không ngờ nửa đường lại đụng phải Linh Diên.
“Bên nước Tư U đã giải quyết xong rồi sao?”
Linh Diên gật đầu: “Giải quyết xong rồi, tốc độ của tỷ tỷ cũng không chậm, ta không có việc gì nên mới đi quanh xem thử, không ngờ lại gặp được một người mà cả đời này ta cũng không muốn gặp lại…”
Nữ tử áo trắng kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại: “Người cả đời này cũng không muốn gặp lại? Là ai vậy?”