“Không dám thì sao? Không muốn thì sao nữa? Phượng vương điện hạ, từ khi nào chuyện của Phượng Trì sơn trang bọn ta lại đến lượt một người ngoài như ngươi tới quản vậy?”
Khi Ly Diên phất tay áo, quay người muốn rời đi, Vệ Giới lại nhướng mày, nói với vẻ như không hề để tâm: “Lẽ nào căn bản không có cái gọi là Phượng Trì? Trên thực tế, Phượng Trì và Phượng Nguyên là một người, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Ly Diên liền cảm thấy trái tim nhỏ của mình đột nhiên nhảy lên, mí mắt cũng không ngừng giật giật. Ông nội ơi, thật sự bị nam nhân này nhìn ra rồi. Nàng biết ngay dáng người này của nàng sẽ hại chết người mà.
Ly Diên không nhanh không chậm quay người lại, đón nhận ánh mắt tối đen như mực khiến người ta không nhìn ra được nguyên cớ gì trong đó, lẫm liệt nói: “Mạch não của Phượng vương điện hạ đúng là kỳ diệu thật đấy. Có điều đó là chuyện của ngươi. Ngươi muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó, lão thân không quản được. Nhưng độc của ngươi có muốn giải nữa hay không thì lại do lão thân quyết định. Ngươi nói xem, hai loại thân phận này quan trọng hay thân thể đáng quý của Phượng vương điện hạ ngài quan trọng đây?”
Đôi mắt phượng của Vệ Giới híp lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng: “Xem ra tiền bối giận bản vương rồi. Ha ha, cũng được thôi. Nếu tiền bối đã không muốn nói nhiều thì bản vương tất sẽ không hỏi nhiều.”
Nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên là cầm lên được thì phải bỏ xuống được, mềm nắn rắn buông.
Ly Diên vứt lại một ánh mắt “Xem như tiểu tử ngươi thức thời” cho Vệ Giới rồi phất tay áo rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng biến mất ở Miểu Phong lâu, Thanh Thần cau mày đi lên trước nhìn Vệ Giới: “Thất ca, vừa nãy sao huynh lại hỏi như vậy? Lẽ nào lão thái thái này với Phượng Nguyên thật sự là cùng một người sao? Ha ha ha, cái, cái này có phải là khẩu vị hơi nặng quá rồi không?”
Thân phận của Thanh Thần vô cùng đặc biệt. Tuy cũng theo bên cạnh Vệ Giới từ nhỏ như bọn họ, nhưng trong tình huống không có ai, hắn vẫn luôn gọi Vệ Giới là thất ca. Về phần nguyên nhân thì Vệ Giới chưa từng giải thích, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không hỏi.
Bóng lưng cao gầy của Vệ Giới đứng trước cửa sổ thẳng tắp cao ngạo như trúc xanh, đôi mắt màu mực thâm sâu khó đoán. Đối với câu hỏi của Thanh Thần, hắn không hề trả lời thẳng mà lại nhìn về phía Ly Diên biến mất, khóe miệng cong lên đầy thâm ý khiến người khác không thể đoán biết được.
Ly Diên chật vật vô cùng quay về tới Đào Nhiên cư, nghĩ tới ánh mắt như cười như không khi nãy của nam nhân đó, trái tim nàng dần dần chìm xuống đáy vực. Hiện giờ, điều duy nhất nàng có thể cảm thấy may mắn đó là dù nam nhân đó có biết nàng là Phượng Nguyên thì đã sao? Chỉ dựa vào thuật dịch dung này của nàng, muốn tìm được nàng giữa đám đông, chỉ e là không dễ dàng như vậy.
Ra khỏi Phượng Trì sơn trang rồi, ai còn quen biết ai nữa chứ?
Nhưng đồng thời nếu tương lai nàng phải gả vào phủ Phượng vương, sợ là sẽ không đơn giản như những gì nàng tưởng tượng. Nam nhân đó thật sự quá nhạy bén rồi!
Nàng không hiểu, trừ dáng người của nàng ra thì còn điểm nào có thể khiến hắn nhìn một cái đã nhận ra chứ?
Ly Diên tuyệt đối không biết, không chỉ có dáng người, còn có mùi hương tự thân nàng không thể nắm bắt được.
Đối với hạng cao thủ hàng đầu như Vệ Giới, cho dù nội lực tạm thời bị hạ thấp thì giác quan trên người vẫn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều. Thêm vào đó, Quỷ Y Phượng Trì vốn đã có đủ loại truyền thuyết, hắn tuyệt đối không thể nào nhận định ngay đây chính là diện mạo thật sự của nàng sau khi nàng đã hóa trang được.
Chính vì Quỷ Y có quá nhiều hình dáng nên ngay từ đầu hắn đã chưa từng nhận định đây chính là nàng. Sau khi hạt giống hoài nghi được gieo xuống thì chỉ cần chú ý thêm một chút là có thể đoán ra được rồi.
Đặc biệt là hắn còn phát hiện ra một điểm, dáng người nàng là thứ không thể nào thay đổi được. Chỉ một điều này thôi là đủ rồi.