Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Editor: Tiệm muối ba giới

Beta: LinhNhi

Ánh đèn phòng tắm chói mắt, người đàn ông đứng trước cái gương lớn, hơi nước mù mịt, chậm rãi ngưng tụ thành những giọt nước trong suốt từ trên mặt kính chảy xuống, phản chiếu hình ảnh một gương mặt với ngũ quan lập thể, sắc nét và rất đẹp trai.

Xương mày mảnh và rõ ràng, mũi cao thẳng, môi mỏng, những đường nét rất tinh xảo như được chạm khắc một cách tỉ mỉ.

Những giọt nước từ trên những lọn tóc của anh rơi xuống, trượt thẳng xuống chiếc cổ dài, quét qua hầu kết sắc lạnh.

Khương Nại đứng yên không động đậy, lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông.

Mãi đến lúc hơi nước sắp tan hết, anh đột nhiên xoay người lại, từ trong phòng tắm bước ra, bước từng bước đi đến bên cạnh cô.

Một giây sau, hình ảnh như bị tạm dừng.

Khương Nại bị anh áp sát vào trước cửa sổ sát đất, phía sau là cả thành phố đèn đóm sáng trưng, lòng bàn tay cô chạm đến lồng ngực rắn chắc của anh, có thể cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ của làn da truyền đến qua lớp quần áo mỏng manh.

Với khoảng cách gần như vậy, mùi sữa tắm của nam giới hòa với mùi hương nam tính, trong không khí tràn ngập sự quyến rũ nhè nhẹ.

"Nếu như cô không tự nguyện thì hãy nói ngay với tôi."

Giọng nói của anh hơi trầm xuống, có vẻ hơi mơ hồ, lúc nói xong câu này, anh đã cúi đầu xuống hôn cô.

Khương Nại từ trong mơ giật mình tỉnh lại, đập vào mắt là cả căn phòng sáng trưng.

Trên người Khương Nại mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh, cô yên lặng nằm trên ghế salon, mái tóc đen nhánh như dòng suối, nhẹ nhàng che đi đôi mắt, cánh tay mảnh khảnh khoát lên góc áo, bắp chân trắng nõn nhỏ nhắn cong lên, làn da trắng sứ hiếm có càng tôn lên vẻ yếu đuối của cô hơn.

Khương Nại cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, loại hơi thở tình triều mờ ám khó thở trong đầu cô vẫn còn mơ hồ chưa tan hết đi.

Cô lại nằm mơ thấy anh.

Cô nằm một lúc nữa đợi cho tâm trạng hồi phục lại một chút.

Cô mới chậm rãi ngồi dậy, bàn chân trần dẫm lên tấm thảm màu xám trắng.

Bên cạnh bàn uống nước là một tập kịch bản rất dày nằm tán loạn, Khương Nại lôi từ trong đó ra điện thoại của mình, đầu ngón tay vuốt nhẹ, màn hình sáng lên.

Trên đó hiện thời gian đã sáu giờ năm mươi phút tối.

Trong điện thoại còn có vài cuộc gọi nhỡ của người đại diện Tần Thư Nhiễm.

Khương Nại gọi lại.

Yên lặng vài giây, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Thư Nhiễm: "Alo? Nại Nại à, em còn ở nhà không?"

Khương Nại dùng ngón tay cầm ly nước lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng trả lời: "Em không cần thận ngủ quên mất... Buổi hẹn thử vai với đạo diễn Đàm vào lúc 9 giờ phải không ạ? Vậy em..."

Không đợi cô nói hết câu, Tần Thư Nhiễm đã cắt ngang lời cô: "Không cần nữa, 9 giờ tối nay đạo diễn Đàm đã hẹn Dư Nam Sương đến thử vai rồi."

Trong đôi mắt đen láy của Khương Nại hiện lên vẻ khó hiểu: "Dư Nam Sương?"

"Chính là cô ta! Hai năm nay Dư Nam Sương rất huênh hoang. Cô ta có người làm chỗ dựa nên mới ngồi được lên ghế nhất tỉ Thiên Ảnh, cô ta còn nổi tiếng là người thích chặn đường cướp đoạt tài nguyên của người cùng nghề."

"Trong chương trình lần trước, em bị cho là bình hoa di động, cũng không biết cô ta đã "khen" những gì. Cháu gái của tổng giám đốc Nội Ngu đúng là không phải dạng vừa!"

Khương Nại cúi đầu xoa giữa hai hàng lông mày, nói: "Đúng thật là không phải dạng vừa."

Nhưng cái đó thì liên quan gì đến cô chứ.

Thấy Khương Nại vẫn là kiểu tính cách không tranh giành, Tần Thư Nhiễm liền tức giận nói: "Bây giờ cô ta đã tranh giành tài nguyên trên đầu chúng ta rồi, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được!"

Khương Nại rất hiểu Tần Thư Nhiễm, cô biết người quản lý này của mình đã có cách: "Chị Thư Nhiễm, chị nói đi."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tần Thư Nhiễm chép miệng một cái, cũng không lòng vòng nữa, nhanh chóng nói rõ từng chữ một: "Được rồi, Nại Nại em nhanh trang điểm đi. Tối nay chị đã sắp xếp cho em một bữa tiệc quan trọng, nó liên quan đến chuyện thử vai! Hai mươi phút nữa... Chị đợi em ở dưới lầu."

Ngắt điện thoại, trong căn phòng nhỏ trở nên yên tĩnh.

Khương Nại để điện thoại xuống, nhẹ nhàng bước đến cạnh cửa sổ sát đất.

Cô giơ tay ra vén rèm cửa sổ, bên ngoài vừa mới lên đèn, cảnh đêm cả thành phố rực rỡ vô hạn, nó giống như cảnh trong giấc mơ của cô vậy, đồng thời cũng làm nổi bật thêm sự tĩnh mịch của căn phòng.

Một lúc sau.

Khương Nại thu lại tâm trạng nhạt nhẽo của bản thân, xoay người đi vào phòng thay quần áo.

-----

Sắp đến giờ hẹn, Khương Nại đúng giờ đi xuống lầu, đi đôi giày cao gót chạy đến chỗ xe bảo mẫu màu đen đang đậu bên đường.

Cô vừa khom lưng lên xe thì chợt nghe thấy trợ lý Đào Phong nói: "Dự báo thời tiết tối nay hình như sẽ có tuyết rơi..."

Tần Thư Nhiễm ngồi ghế phụ bên cạnh tài xế, cô đã không còn tâm trạng nào để lo tuyết rơi nữa rồi, đưa máy tính bảng đang cầm trong tay cho Khương Nại, ánh mắt cũng vội vàng nhìn theo.

Dáng người Khương Nại vốn đã gầy hơn so với những cô gái khác, cô chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh sẫm, gắn một chuỗi ngọc trai trên bờ vai gầy nhỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo vest đen. Lúc Khương Nại đưa tay ra nhận, ngay đến cả những đường gân xanh cũng nổi lên trên làn da trắng như tuyết của cô, trông càng yếu ớt hơn.

"Người này không tệ..." Trong mắt Tần Thư Nhiễm đầy sự tán thưởng, không quên nhấn mạnh căn dặn cô: "Đây là danh sách những người có địa vị cao mà em phải mời rượu, người đầu tư cho bộ phim lần này của đạo diễn Đàm cũng sẽ có mặt, tốt nhất là có thể tiếp cận được."

Khương Nại chui vào ghế của mình, cúi đầu liếc nhìn trên danh sách những người có địa vị, lông mi của cô rất cong và dài, ở dưới ánh đèn vàng ấm áp, lông mi hiện lên những ánh sáng tinh xảo.

Sau khi đã nhớ kĩ tất cả những cái tên này, Khương Nại cũng không còn hứng thú nhìn lại nữa.

Bên phía Tần Thư Nhiễm vẫn còn chưa nguôi giận: "Dư Nam Sương là một tài nguyên cũ, đạo diễn Đàm chắc bị mù mắt mới bỏ qua em!"

Khương Nại là do trước đây cô ký hợp đồng từ học viện múa Bắc Kinh, so với những nữ minh tinh khác trong giới giải trí, Khương Nại trời sinh có một khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng lại không có tính công kích, trong xương lại ẩn chứa sự ngoan cường.

Mấy năm qua, từ một người không có hậu thuẫn, Khương Nại đã dựa vào sự nỗ lực của bản thân trở thành nữ thần phim cổ trang với vô số người hâm mộ, hầu như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều chăm chỉ ở trong đoàn phim khiêm tốn mà quay phim.

Ngoài diễn phim ra thì Khương Nại cũng không có chuyện đời tư gì.

Kiểu chăm chỉ chuyên nghiệp, kĩ thuật lại tốt như vậy thật xứng đáng là có số mệnh làm lưu lượng.

Bây giờ Khương Nại chuẩn bị tiếp tục chiến đấu ở chiến trường màn ảnh rộng, đòi hỏi phải có một tác phẩm điện ảnh lớn tranh giải.

Để được làm diễn viên chính trong phim của đạo diễn Đàm, cô đã từ chối vô số quảng cáo, để trống lịch trình nửa năm để điều chỉnh trạng thái, không dễ gì mới nắm được cơ hội này.

Kết quả thì sao, Dư Nam Sương ỷ vào có núi dựa đã chặn ngang tài nguyên mà Khương Nại đã phải bàn bạc rất lâu.

Chuyện này khiến cho Tần Thư Nhiễm từ trước đến nay vốn nóng nảy làm sao nhịn được chứ, cô ấy nghiến răng nói: "Đàm Cung cũng quá không đáng tin rồi"

Khương Nại biết cô ấy giận không xuôi được, tốt bụng an ủi, giọng nói của Khương Nại rất truyền cảm, khiến cho người ta bất giác cảm thấy yên lòng: "Chị Thư nhiễm, trong giới giải trí nữ minh tinh có hậu thuẫn rất nhiều, nếu không có Dư Nam Sương thì cũng sẽ có Trương Nam Sương... Nếu như cứ phải để ý từng người đến tranh giành thì không phải người mệt mỏi sẽ là bản thân mình hay sao?"

Sự tức giận của Tần Thư Nhiễm gặp phải Khương Nại cũng chỉ đành ngoan ngoãn đầu hàng.

Rõ ràng tuổi tác Khương Nại còn trẻ nhưng suy nghĩ và tính tình lại sáng suốt bình tĩnh, sống giống như một tiên nữ không có thất tình lục dục.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn bằng bàn tay của Khương Nại, Tần Thư Nhiễm không nhịn được kéo trọng tâm câu chuyện quay lại: "Bữa tiệc tối nay có không ít người, em có thể kết thêm một vài người bạn. Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như em đừng sống quá khép kín như vậy!"

Lại nhắc đến chuyện này.

Từ khi ra mắt đến nay, Khương Nại trước giờ không mấy mặn mà với chỗ mưu cầu danh lợi nơi các ông lớn có địa vị tụ tập, hầu hết thời gian ngoài đóng phim ở bên ngoài ra thì cô lại càng thích trốn trong nhà hơn, vì thế nên vòng xã giao của cô sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng vậy.

Đối diện với những người theo đuổi nhiệt tình, cô sẽ ngay lập tức dùng những lời cự tuyệt uyển chuyển khách sáo không một kẽ hở.

Cô cũng không nói chuyện yêu đương, đối với chuyện tình cảm thì vẫn trung thành với tình cảm truyền thống.

Tần Thư Nhiễm nhìn ra được, trong giới giải trí sẽ chẳng tìm đâu ra được nữ minh tinh sạch sẽ thuần túy giống như Khương Nại nữa.

Môi Khương Nại hết đóng lại mở, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

May mắn Tần Thư Nhiễm cũng không tiếp tục nữa. Theo dự báo thời tiết, đột ngột có một trận tuyết lớn, làm cho xe cộ trên cầu cao tốc bị chặn lại, chỉ có thể nhích từng chút một về phía trước. Dưới bầu trời đêm, con đường nối thành một dòng đèn dài.

Đào Phong rất sợ Tần Thư Nhiễm nổi giận, đúng lúc định tăng tốc băng qua giữa làn xe, đột nhiên cậu ta hưng phấn la lên: "Nhìn chiếc xe đằng trước kìa!"

Khương Nại theo tiếng la của cậu nhìn theo.

Là một chiếc xe xa hoa phiên bản giới hạn, biển số xe rõ ràng đập vào trong tầm mắt, nhìn giống như là hư ảo.

Quá trình không đến hai giây, trái tim của Khương Nại đột nhiên nảy lên một cái, ngay cả ngón tay cũng co lại.

Tần Thư Nhiễm theo ánh mắt của cô nhìn sang, cũng kinh ngạc nói: "Chiếc xe sang trọng này là phiên bản giới hạn đấy, rất hiếm gặp trong nước. Chị nhớ đợt trước trong tay cậu chủ nhỏ của tập đoàn Minh Thịnh có một chiếc, chắc là đã bỏ ra rất nhiều tiền để có được. Tiểu Phong, lái tránh xa ra một chút, nếu chẳng may đụng trúng thì... Chậc, chúng ta có tặng miễn phí Nại Nại cũng không đủ đền đâu."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Nói đến đó, thân làm một người quản lý nhiều chuyện được rèn dũa mỗi ngày, Tần Thư Nhiễm móc điện thoại ra, dựa vào ánh đèn chụp lại một tấm ảnh biển số xe hơi mờ ảo, nhanh chóng gửi vào trong nhóm những phóng viên quen biết hỏi: Đây là nhân vật lớn nào đến Thân Thành vậy?

Khương Nại không nghe thấy gì, bên tai cô tất cả âm thanh dường như đều bị ngăn cách bởi một lớp màng.

Mãi đến khi chiếc xe sang trọng đằng trước chủ động giảm tốc độ, tránh khỏi dòng xe, không bao lâu sau đã bị tụt lại phía sau, không còn trông thấy gì nữa.

Khương Nại ngẩng đầu nhìn, cô chỉ nhìn thấy...

Tuyết đang rơi.

-----

Nửa tiếng sau, xe đã đến câu lạc bộ Cửu Gian Đường ở ngoại ô phía Bắc.

Câu lạc bộ trong nhà kiểu Trung Quốc này luôn là nơi rải tiền của những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội ở Thân Thành. Nó chưa bao giờ mở chế độ hội viên và có tính riêng tư rất cao. Một lá thư mời ra vào lúc bình thường đã trở thành một chuẩn mực cho giới thượng lưu để đánh giá địa vị của gia đình.

Sau khi Tần Thư Nhiễm đưa Khương Nại đến thì đưa cho đứa bé giữ cửa một tấm thiệp mời màu vàng.

Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ cung kính đưa các cô đến chỗ phòng bao ở tầng hai.

Trước khi vào, Tần Thư Nhiễm thấp giọng nói: "Phim của Đàm Cung là do thái tử gia Thân Thành đầu tư, trước khi quyết định nữ chính thì anh ta cũng có quyền phát ngôn tuyệt đối, em hiểu không?"

Thấy Khương Nại mãi vẫn không có động tĩnh gì, Tần Thư Nhiễm giơ hai ngón tay lắc qua lắc lại trước mắt cô: "Nại Nại? Đừng nói em sắp ra trận thì muốn bỏ chạy đấy nhé?"

Khương Nại lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Em không có."

Tần Thư Nhiễm đưa cô bước vào trong phòng, còn liếc nhìn thời gian: tám giờ mười lăm.

Cũng không tính là muộn.

Trong phòng có rất ít người, đang ngồi đều là những nhân vật có máu mặt trong giới làm ăn.

Trong mắt Khương Nại chợt lướt qua một sự nghi hoặc, làm sao Tần Thư Nhiễm lại lấy được thư mời của bữa tiệc tụ tập của giới nhà giàu đỉnh cao này chứ? Khương Nại xoay đầu định hỏi thì thấy cô ấy đã thành thạo lôi kéo trò chuyện cùng với khách mời rồi.

Mà ở đây, Khương Nại không nhìn thấy người đầu tư cho bộ phim lần này của Đàm Cung.

Dò hỏi mới biết được, anh ta đã tự mình đi đón người rồi.

Thái tử gia Thân Thành có địa vị đặc biệt trong giới ở trong nước, có thể được anh ta coi là khách quý thì đó phải là nhân vật lớn cỡ nào đây?

Khương Nại tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, mặc dù cô không giỏi giao tiếp nhưng cũng rất dễ hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.

Giám đốc Quách ở góc chéo đối diện với Khương Nại, ánh mắt ông ta vẫn luôn tỉ mỉ quan sát cô. Ông ta là một lão cáo già đã lăn lộn lâu trên thương trường, mặc dù để ý đến Khương Nại, cũng biết cô là một minh tinh nhỏ không có bối cảnh lẫn hậu thuẫn, vậy mà lại có thể đến được nơi mà những ông lớn tụ tập thế này, chắc chắn không hề đơn giản.

Vì vậy ông ta liền dò hỏi: "Tên của cô Khương là nghệ danh sao?"

Khương Nại mỉm cười gật đầu: "Đó là tên thật của tôi."

Trong danh sách những nhà giàu trong đầu giám đốc Quách không có người nào như cô, ông ta cười đầy thâm ý: "Cô Khương còn trẻ mà đã thành công như vậy, thật sự khiến người ta phải ngưỡng mộ từ lâu... Không biết bây giờ cô Khương có còn độc thân hay không?"

Một câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư, Khương Nại dừng lại hơi cong khóe môi.

Tần Thư Nhiễm ở bên cạnh sợ cô nói nhầm, thấy có chỗ trống thì không tiếng động chen vào nói: "Tối nay tuyết rơi, chúng tôi cũng bị tắc đường trên cầu cao tốc, tình hình giao thông không được tốt cho lắm, thái tử gia đang đi đón ai vậy ạ?"

Vừa nói xong.

Trong phòng bao, không biết ai đó hô lên một tiếng: "Đến rồi."

Không khí yên lặng mấy giây.

Khương Nại vô thức xoay người lại, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

Người đầu tiên đẩy cửa bước vào chính là thái tử gia Thân Thành, Cố Minh Dã. Cùng bước vào vơi anh ta là một người đàn ông đẹp trai mặc vest đi giày da.

Dưới ánh đèn lồng màu vàng ấm áp trong phòng bao, người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo theo thói quen được bẻ thẳng nghiêm chỉnh, khuỷu tay màu nâu nhạt vắt một chiếc áo dạ không mặc đến, dáng người cao thẳng, giống như một cây bút cứng cáp với những nét vẽ linh hoạt.

Những đường nét của gương mặt đó còn lạnh lùng hơn trong trí nhớ của Khương Nại, nhưng chỉ cần hơi giãn ra một chút thì giống như có thể tạo ra một loại nhan sắc tươi đẹp.

Nhiều năm không gặp, Khương Nại cũng từng tưởng tượng ra vô số tình cảnh khi gặp lại anh, nhưng lúc cảnh tượng đó thật sự diễn ra trước mắt thì nó giống như hoa trong gương trăng trong nước, có cảm giác không chân thật lắm.

Cô thấy anh chậm rãi đưa cái ly đang cầm trong tay cho người bên cạnh rồi đột nhiên Tạ Lan Thâm quay sang nhìn.

Hai người yên lặng đối mặt nhìn nhau.

Cả phòng chìm trong âm thanh tiếng cười đùa và nịnh hót, không có ai phát hiện ra ánh mắt của anh và cô bất giác đã chạm vào nhau.

Hô hấp của Khương Nại trở nên chậm lại, cô bưng ly rượu lên uống một hớp, cố gắng bình ổn lại tâm trạng hồi hộp của mình.

Bầu không khí trong phòng rõ ràng đã nhộn nhịp hơn lúc nãy rất nhiều, thức ăn trên bàn đều được những nữ phục vụ mặc sườn xám dọn xuống, thay lại thành một bàn thức ăn chay.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Toàn bộ những nhà giàu có trong giới, ăn chay dưỡng tính nhiều năm, ai mà không biết vị kia của nhà họ Tạ chứ.

Giám đốc Quách lúc đầu quấn lấy Khương Nại bây giờ cũng không đoái hoài gì đến người đẹp nữa mà đi đến bên vị trí trung tâm: "Hóa ra là cậu Tạ đến."

Nhóm đại lão nói chuyện, tự nhiên sẽ không có chỗ cho người bên cạnh nói chen vào.

Khương Nại yên lặng nhìn, ngay cả khi giám đốc Quách mời rượu, anh cũng chỉ uống một ly nước trắng.

Coi như dùng nước thay rượu, cũng không ai dám nhiều lời.

Điều đó khiến cô không biết sao lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác.

Cô và anh, dường như khác nhau một trời một vực, lại càng không phải là người trong cùng một thế giới.

Giống như đã phát hiện ra mình đang bị nhìn chằm chằm, người ngồi ở vị trí chủ tọa liếc mắt, nhìn thẳng về phía cô.

Gần như trong chớp mắt đã bị vị thái tử gia của Thân Thành Cố Minh Dã nhận ra, anh ta cười ranh mãnh nói bằng giọng chế giễu: "Lan Thâm, cậu vốn là người có địa vị lớn ở trên cao xa xôi như vậy là hạ mình nhân nhượng chạy đến đây, đến linh hồn cũng bị câu mất luôn rồi. Cứ ngồi cả đêm nhìn người ta như vậy sao? Có cần tôi giúp cậu gọi tiểu mỹ nhân đến đây không?"

Bàn tay với những ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng của Tạ Lan Thâm bưng cái ly lên, ung dung thong thả đưa đến bờ môi mỏng, chưa kịp tiếp xúc với nước đã dừng lại, như đang nói chuyện phiếm nói ra mấy chữ: "Đừng chọc cô ấy."

Cố Minh Dã cụp mi xuống, đúng là bảo vệ đủ chặt đấy.

Tiệc rượu tiến hành được một nửa, lại bắt đầu có một nhóm khác thay phiên lên mời rượu.

Khương Nại vừa nhìn đến vị trí chủ tọa thì đã bị ánh mắt cười như không cười của Cố Minh Dã bắt được, tính ám thị rất mạnh.

Cô cũng không dám nhìn nữa, sợ tình cảm đang che dấu sẽ bị lộ ra ngoài, lại lộ vẻ giấu đầu hở đuôi.

Đúng lúc này, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn chưa đọc.

Cô cúi đầu, vuốt lên mở khóa.

Trên giao diện màn hình trò chuyện của Wechat, tin nhắn của Tần Thư Nhiễm hiện ra: Tiểu tổ tông của tôi ơi, sao tối nay em câm như hến vậy... Ngoan, đi mời rượu bắt chuyện với Cố Minh Dã đi! Vừa nãy chị đã tìm cơ hội đề cập đến chuyện quay phim với anh ta rồi, anh ta còn từng xem qua phim của em diễn nữa, nói là đánh giá rất cao em đấy.

Không để cho cô kịp tỉnh táo, lại thêm một tin nhắn nữa: Hơn nữa chị phát hiện, tối nay anh ta đã lén nhìn em ba lần rồi đấy. Chỉ cần kính một ly, rồi chị sẽ đưa em về ngay.

"..."

Ngón tay trắng nõn của Khương Nại dừng lại trên màn hình, vẫn không trả lời lại, trong phòng đột nhiên yên lặng như tờ.

Khương Nại theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, là Tạ Lan Thâm đứng lên khỏi vị trí chủ tọa, chuẩn bị khiêm tốn rời đi, cũng có nghĩa là buổi tụ tập của những ông lớn này không tiếng động mà biểu thị sắp kết thúc rồi.

Đây là... Anh định đi về sao?

Tâm trạng của cô hơi trùng xuống một chút, mãi đến lúc bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc của đàn ông, lãnh đạm mà lại rõ ràng gọi ra hai chữ: "Khương Nại."

Đôi mắt đen nhánh của Khương Nại nhìn anh với vẻ kinh ngạc, môi khẽ mở: "Hả?"

Tạ Lan Thâm nhìn thoáng qua cô khẽ gật đầu, rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng bao.

Phía sau có hai người vệ sĩ mặc vest thẳng thớm rất quy củ theo sát.

Đầu ngón tay của Khương Nại không kìm được mà bấm vào lòng bàn tay, cô còn chưa kịp phản ứng.

Cố Minh Dã dùng tư thế lười biếng dựa vào ghế, những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào chiếc ly đế dài, giọng nói thanh thúy vang lên: "Còn không đi cùng đi, cậu Tạ gọi cô đấy..."

Một câu này đã khiến cho bầu không khí bữa tiệc một lần nữa rơi vào yên lặng.

Trong nháy mắt tất cả ánh mắt của mọi người ở đây đều dồn hết lên người cô.

----------------

Chào mọi người nha, nay nhóm đăng chương đầu của bộ truyện Nghiện lên để muốn đặt hố.😘😁

Tháng 6 tới đây nhóm sẽ tập trung edit truyện này và đăng cho mọi người nha. Tình hình hiện tại thì tác giả đã ra tới chương 42, chưa hoàn. Nên nhóm sẽ cố gắng hết sức có thể để edit theo tiến độ của tác giả (nhưng mà thấy hơi khó tại tác gỉa một ngày một chương lận:)))

Dù sao gì cũng cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện nhóm mình edit ạ.

Nhấn Mở Bình Luận