Khoảng hơn ba tiếng sau thì Hà Mật cũng đã từ từ mở mắt, vì tình trạng sức khỏe của cô bây giờ cũng xem như đã ổn, nên Khương Đình Lập đã để cho Chu Xuyên và Hứa Vãn Tùng đi công việc trước, còn cậu ta sẽ ở lại để chờ cô tỉnh lại, khi cô tỉnh thì cậu ta sẽ báo với họ sau.
Nhưng vì đã xa cách hơn mười ba năm, nên khi Hà Mật nhìn thấy Khương Đình Lập thì cũng có chút sợ hãi mà cuộn người lại, từ khi hiểu chuyện cho đến bây giờ thì cô dường như giống như một chú chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng, đến bạn cũng phải chọn lọc, chỉ riêng Kiều Tuyết Ly là cô đã tự ý kết bạn. Lúc Khương Đình Lập nhìn thấy em gái của mình sợ hãi như vậy thì càng tức giận hơn, cậu ta không biết những năm qua cô đã trải qua những gì mà lại biến em gái hoạt bát của cậu ta thành ra bộ dáng thảm hại như vậy.
- Mật Mật, em đừng sợ, anh không làm gì em cả, anh chỉ là...
- Anh... Anh là ai? Tại sao anh lại biết tên tôi?
Lúc này thì Khương Đình Lập cũng chỉ mỉm cười, cậu ta đi đến bên cạnh giường của cô, theo phản xạ thì Hà Mật cũng nhích người sang phía đối diện, để giữ khoảng cách an toàn với Khương Đình Lập. Nhưng sau đó, cậu ta đã lấy trong túi áo ra một tấm ảnh, trên tấm ảnh đó là hình ảnh của Khương Đình Lập và Hà Mật, dường như cả bốn người anh của cô đều có những bức ảnh riêng như vậy.
Khi Hà Mật nhìn thấy tấm ảnh thì đã rất kinh ngạc, cô đưa đôi mắt khó tin nhìn về phía của người đàn ông trước mặt. Đứa bé nam nhỏ con, thấp bé ngày nào bây giờ đã trở thành một soái ca cao lớn như vậy rồi sao? Cô còn không dám tin vào mắt mình... Đã mười ba năm rồi, cô đã không gặp anh tư mười ba năm rồi!
- Anh... Anh tư...
- Mật Mật.
Dứt lời thì Hà Mật đã nhào vào lòng của Khương Đình Lập, bao nhiêu buồn tủi đều đã trút hết, tiếng khóc nức nở của cô cũng đã vang khắp căn phòng. Hiển nhiên thì Khương Đình Lập nhìn cảnh tượng này cũng rất đau lòng, em gái nhỏ của anh trước kia chỉ biết cười trong hạnh phúc, suốt ngày hoạt náo y như con chim sáo ríu ra ríu rít hót không ngừng, còn bây giờ thì hay rồi... Dù thân phận là tiểu thư Lăng gia, nhưng cuộc sống còn khó khăn hơn khi ở cô nhi viện, nếu như họ biết trước như vậy thì họ đã kịch liệt phản đối năm đó Tống Giai Âm đưa cô đi... Nhưng tất cả chỉ còn là hai chữ "Nếu như".
- Mật Mật, em nói cho anh biết đi. Là ai đã khiến em ra nông nỗi như vậy? Bạn trai của em sao? Cậu ta vứt bỏ em? Vứt bỏ đứa bé trong bụng em, nên em mới phải tự phá thai đúng không?
Hà Mật lắc đầu, cô vẫn chưa thể dứt khỏi tiếng khóc của mình, không chỉ vậy mà cô còn ôm chặt lấy Khương Đình Lập, giống như là chính cô cũng đang cố gắng bám trụ lấy điểm tựa duy nhất của mình. Khương Đình Lập không nghe thấy cô trả lời nên cũng chỉ đứng ở đó, im lặng làm điểm tựa cho em gái, cậu ta không cần nghĩ nhiều thì cũng đủ biết là em gái của anh đã trải qua rất nhiều chuyện, hơn hết nữa thì Khương Đình Lập dám chắc rằng cha đứa bé là tên khốn!
- Anh tư, tại sao anh lại ở đây vậy?
- Còn không phải là đi tìm em sao, vốn dĩ anh sẽ công tác ở Ung Thành, nhưng vì em ở Giang Thành, nên anh đã chủ động chuyển đến đây.
- Anh tư... Anh thật tốt.
Khương Đình Lập cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, Hà Mật nhìn thấy như vậy thì cũng chỉ mỉm cười đáp lại với cậu ta rồi lại thôi, nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng của anh trai, cô cảm thấy rất yên bình, mười ba năm rồi cô mới cảm nhận được sự yên bình như vậy. Đáng lẽ ra trước kia cô không nên rời đi, rời khỏi vòng tay bảo bọc và che chở của bốn người anh, nếu như cô không rời đi thì bi kịch này cũng chẳng xảy ra với cô! Chuyện nực cười nhất chính là, Hà Mật mang thai con của cha nuôi của mình, không chỉ vậy mà chính tay Lăng Dụ Triết đã giết chết con của anh ta... Nếu nói ra thì không phải sẽ là chuyện nực cười nhất Giang Thành hay sao?
- Mật Mật, rốt cuộc thì cha đứa bé là ai?
- Lăng Dụ Triết!
Nghe đến cái tên này thì Khương Đình Lập đã vô cùng kinh hãi, Lăng Dụ Triết không phải chủ tịch tập đoàn Lăng thị sao? Vậy... Vậy anh ta chính là cha nuôi của Mật Mật nhà mình rồi, nhưng mà chẳng phải năm đó Lăng Dụ Triết và Tống Giai Âm rất yêu thương nhau sao? Tại sao bây giờ Lăng Dụ Triết lại làm ra chuyện đồi bại như vậy chứ?
- Em không biết... Mẹ Giai Âm đã qua đời cách đây mười năm, em cũng không biết tại sao mẹ nuôi lại mất nữa... Em... Em không biết... Khi em tỉnh dậy thì em đã ở bệnh viện rồi... Em... Em... Em thật sự không biết.
Khương Đình Lập cảm thấy Hà Mật bây giờ đang bị kích động liền ôm chặt lấy cô, sau đó thì nhẹ nhàng vỗ về an ủi, nhưng chuyện mà cô nói vẫn còn vài chỗ lấn cấn, xâu chuỗi lại mạch chuyện thì Khương Đình Lập cũng chẳng hiểu nổi cô đang nói gì. Nhưng mà, theo như Hà Mật nói thì lúc Tống Giai Âm qua đời thì cô đã bảy, tám tuổi, theo như độ tuổi đó thì ít nhất cô cũng đã nhận thức được rồi chứ... Nhưng tại sao... Tại sao Hà Mật lại không nhớ gì?
Nhưng điều kỳ lạ ở đây chính là việc Hà Mật nhớ tất cả mọi thứ, trừ sự việc cái chết của Tống Giai Âm và sự mất tích kì lạ của bác quản gia. Biểu hiện này của Hà Mật giống như là đã bị ai đó tác động vào để xóa kí ức vậy.
- Mật Mật, vậy em định làm gì tiếp theo?
- Em không biết nữa.
- Hay là em đến nhà của anh đi. Tuy bây giờ anh không phải bác sĩ giàu có như người ta, nhưng để nuôi thêm em gái thì cũng không để em chịu đói, chịu rét đâu.
Hà Mật biết rõ Khương Đình Lập vẫn luôn quan tâm đến mình, nhưng dù sao thì anh cũng chỉ mới bắt đầu khởi nghiệp, nếu như cô lại làm vướng bận tay chân của anh ấy thì không hay lắm. Vì thế nên Hà Mật đã từ chối lời đề nghị của Khương Đình Lập.
Sau đó thì Khương Đình Lập cũng đã đề nghị cô đến nhà của Chu Xuyên, Hứa Vãn Tùng rồi cả Tô Thước nữa, nhưng cô đều từ chối. Vì Hà Mật biết rõ bốn người anh trai này của cô vẫn rất thương mình, nhưng cô lại không nỡ để họ chịu khổ. Hơn nữa, cô cũng chỉ mới gặp lại Khương Đình Lập, nên cô cũng chẳng biết ba người kia đã làm gì trong suốt những năm qua.
Cuối cùng, thì Hà Mật đã tịnh dưỡng ở bệnh viện hơn hai tuần mới có thể xuất viện. Lúc cô được phép xuất viện thì Khương Đình Lập và Chu Xuyên đã ngỏ ý sẽ đưa cô về nhà của Tô Thước, nhưng Hà Mật đã từ chối, không chỉ vậy mà cô còn bảo Chu Xuyên hãy đi lo công việc của mình trước đi, còn cô và Khương Đình Lập sẽ quay về kí túc xá.
Ngoài anh hai Tô Thước làm gì cô không biết rõ, thì anh hai Chu Xuyên hiện đang khởi nghiệp với Chu thị, với năng lực của anh ấy thì bây giờ Chu thị đã có một bước thành công lớn, ít nhất là có thể so ngang ngửa với Lý thị của Lý Lan Hinh. Anh tư Khương Đình Lập thì là bác sĩ khá có tiếng ở Yên Thành, nhưng vì cô nên anh ấy đã chuyển đến Giang Thành để làm việc, và bệnh viện anh ấy chuyển vào chính là bệnh viên đa khoa Yuu này đây. Riêng anh nhỏ Hứa Vãn Tùng thì đang là một IT lừng danh với danh hiệu trong giới công nghệ là Monster, đúng nghĩa với chữ "Monster" - Anh ấy như một con quái vật trong chuyên ngành và dường như vẫn chưa có ai có thể đánh bại được anh ấy.
Dù có bốn người anh chất lượng như thế nhưng Hà Mật cũng không thể dựa dẫm vào họ mãi được, bây giờ cô đã mười tám tuổi rồi, đã đủ tuổi trưởng thành rồi nên phải tự mình bơi đi trong con đường đời phía trước. Tuy nhiên, Khương Đình Lập nhìn em gái của mình cố gắng như vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu, đúng là một cô gái hiểu chuyện... Mà sống ở trên đời này thì hiểu chuyện chính là một thiệt thòi lớn.
Khương Đình Lập đưa Hà Mật đến kí túc xá mà cô cùng Kiều Tuyết Ly đang ở, trước khi để cô vào thì cậu ta vẫn nhìn cô, nói:
- Mật Mật, em chắc rằng không muốn ở cùng anh chứ? Em ở đây rất nguy hiểm lỡ như Lăng Dụ Triết đến tìm em thì sao?
- Em không sao đâu, nếu anh ta đến tìm em thì em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta.
Mặc dù nói là vậy, nhưng dù sao thì trên pháp luật cô vẫn là con gái Lăng Dụ Triết, bây giờ chỉ khi cô có được chữ ký trên giấy tờ từ con, thì lúc đó cô mới được tự do... Và thứ cô muốn chính là chữ ký đó!
Hà Mật vừa bước xuống xe, cô cũng chỉ kịp vẫy vẫy tay với Khương Đình Lập rồi quay đầu lại. Ngay lập tức một nhóm sáu người đã nhảy đến bắt lấy cô, từ bên trong kí túc xá thì Lăng Dụ Triết đã bước ra, anh nhìn cô rồi nhíu mày, nói:. Truyện Cung Đấu
- Xem ra những ngày qua cô vui vẻ quá nhỉ? Sắc mặt cũng tươi tắn hơn rồi... Thế nào? Lăng thị gặp chuyện nên cô vui sao?