Còn trên xe hoa bây giờ thì Hà Mật vẫn còn đang trầm mặc về quyết định của mình, mặc dù hiện tại cô và Hứa Vãn Tùng cũng chưa và không có ý định đăng ký kết hôn, tuy nhiên thì vì để Lăng gia tin rằng cô và Hứa Vãn Tùng là vợ chồng thì cô phải nhờ đến Chu Xuyên giúp đỡ.
Hiển nhiên thì với người mình thương, Hứa Vãn Tùng đã nhìn ra sắc mặt không được tốt của cô, anh liền đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hà Mật, cười nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
Hà Mật cũng bị hành động của anh làm cho giật mình, nhưng sau đó thì cô cũng chỉ quay sang nhìn anh rồi lắc đầu. Sau đó lại đáp:
- Em không nghĩ gì cả, chỉ là khi nhìn thấy năm anh em chúng ta sắp được đoàn tụ thì em cảm thấy có chút vui mừng thôi.
- Chỉ là một chút thôi sao?
Hà Mật liền lắc đầu, sau đó cô nói là rất vui mừng. Hành động đáng yêu này của cô đã làm cho Hứa Vãn Tùng phải bật cười, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của cô, rồi nói cô đừng lo nữa, hiện tại Hà Mật không cô đơn, cô vẫn còn bốn anh em họ làm chỗ dựa cơ mà!
Chiếc xe của cưới của cô cuối cùng cũng đã dừng lại ở một ngôi nhà lớn, đây là chính ngôi nhà của Chu Xuyên, và ở trước nhà hiện tại không chỉ có Chu Xuyên mà còn có cả Tô Thước và Khương Đình Lập, họ đều đang chờ đợi để chào đón cô, chào đón một Hà Mật hoàn toàn khác, một Hà Mật mà họ đã luôn chờ đợi suốt mười ba năm!
Khi cô bước xuống xe thì cô đã nhìn thấy ở phía sau lưng anh Tô Thước còn có một cô gái, dáng vẻ rất xinh đẹp mà còn vô cùng tươi trẻ, vốn Hà Mật còn tưởng là bạn gái của anh cả, nhưng sau khi chào hỏi xong thì Hà Mật mới biết chị gái đó không phải là bạn gái của Tô Thước, mà chị gái đó là bạn thân của anh ấy mà thôi.
- Em chào chị, em tên là Hà Mật, mong chị giúp đỡ ạ.
- Chào em, chị là Tô Nhiễm, rất vui khi Lão… À không, khi Tô Thước đồng ý cho chị xuất hiện ở đây.
Vốn dĩ Chu Xuyên, Khương Đình Lập và Hứa Vãn Tùng đều biết Tô Thước là Lão đại của bang Mật Thước, còn Tô Nhiễm chính là cánh tay đắc lực của anh. Nhưng riêng Hà Mật thì chỉ biết anh cả là giảng viên đại học chuyên khoa khảo cổ, còn chị gái bên cạnh là chủ của một cửa hàng thức ăn nhanh, nên cô cũng không phòng bị gì cả.
Hà Mật sau khi vào nhà thì đã được Tô Nhiễm đưa lên phòng để thay quần áo, cô nhìn chị gái xinh đẹp này liền mỉm cười, nói:
- Chị Tô Nhiễm, chị xinh đẹp thật sự luôn á.
Tô Nhiễm cũng chỉ cười cười, sau đó còn nhìn Hà Mật, nói:
- So với em thì chị cũng chỉ là con chim công biết khoe đuôi thôi. Em mới gọi là xinh đẹp.
Hà Mật liền lắc đầu, cô còn nói nhìn Tô Nhiễm rất mặn mà, dáng vẻ của Tô Nhiễm chắc chắn có rất nhiều người để ý, hơn nữa thì hình tượng của Tô Nhiễm sẽ thu hút phái mạnh hơn, còn Hà Mật cũng rất xinh đẹp, nhưng cô là dạng thanh thuần, nữ thần thanh xuân, nên đa số chỉ có những chàng trai nhỏ tuổi là để ý đến.
- Nếu như Tô Thước có được cái tài nói ngọt như em thì tốt biết mấy.
- Sao vậy ạ? Anh ấy bình thường không tốt với mọi người sao?
Tô Nhiễm liền gật đầu, sau đó cô ấy còn nói về tật xấu của Tô Thước cho Hà Mật nghe. Không chỉ vậy mà còn bêu xấu anh trước mặt em gái nữa chứ, tuy vậy nhưng Hà Mật cũng chỉ mỉm cười, với ông anh trai này thì cô đã quá quen rồi, nếu nói đáng thương thì chắc là bạn gái tương lai của Tô Thước mới đáng thương.
Sau khi Hà Mật thay xong quần áo thì cô cùng Tô Nhiễm đã xuống nhà, trên cầu thang mà hai người còn nói cười rất vui vẻ, quả nhiên là con gái với nhau nên bắt sóng cũng rất tốt.
- Hai người thân thiết quá nhỉ?
Lúc này Hà Mật và Tô Nhiễm lại nhìn nhau, rồi cùng nhau nhe răng cười. Cả bốn anh em họ nhìn thấy cô vui vẻ như vậy thì cũng yên lòng rồi, ít nhất thì cô sẽ không tù túng hay khó chịu khi ở lại đây. Vì họ đã bàn tính với nhau rồi, từ nay về sau Hà Mật sẽ ở lại nhà của Chu Xuyên, và Tô Nhiễm cũng vậy.
Khi Hà Mật biết được chị Tô Nhiễm cũng ở cùng mình thì cũng rất vui, cô còn tưởng Tô Nhiễm và anh Chu Xuyên có mối quan hệ gì đó, nhưng Tô Thước đã nhanh chóng đập tan cái suy nghĩ vớ vẩn kia của cô em gái, anh nói:
- Đừng nghĩ linh tinh nữa, anh để Tô Nhiễm ở lại đây là vì em thôi. Còn kiểu người như cô ấy không phải kiểu người Chu Xuyên thích.
- Tại sao anh biết chứ, lỡ đâu chị Tô Nhiễm và anh Chu Xuyên thật sự thích nhau thì sao. Đúng không?
Nhưng Tô Nhiễm chỉ cười cười rồi gãi đầu, thôi cho cô ấy xin hai chữ bình yên đi người ơi. Mặc dù Tô Nhiễm không tiếp xúc quá nhiều với ba người còn lại, nhưng phỏng đoán ban đầu thì chẳng ai hiền lành cả!
Nếu nói Tô Thước lạnh lùng thì Chu Xuyên lại quá là nhiệt tình, nếu nói Khương Đình Lập quái dị thì Hứa Vãn Tùng lại im lặng đến mức rùng mình. Đến bây giờ Tô Nhiễm vẫn không hiểu tại sao họ lại có thể làm anh em với nhau đến tận bây giờ! Đúng là kẻ không bình thường thường đi chơi với nhau!
Để chào mừng Hà Mật quay lại và có một sống tự do thì buổi tối hôm đó Chu Xuyên và Khương Đình Lập đã cùng nhau đi mua nguyên liệu, còn Tô Nhiễm và Tô Thước lại phụ trách việc nấu ăn, riêng Hứa Vãn Tùng là sẽ nhận trọng trách hậu cần. Riêng Hà Mật hôm nay là nhân vật chính, nên cô cũng không làm gì cả.
Nhưng bây giờ cho dù có cố gắng vui vẻ đến đâu thì chính bản thân Hà Mật vẫn cảm thấy trống vắng, bất chợt cô lại có một cảm giác tội lỗi… Chắc hẳn là vì cô đã lợi dụng Lăng Dụ Triết, không chỉ vậy mà cô còn gieo rắc hi vọng cho anh… Cô quá tàn nhẫn rồi có đúng không?
Tô Nhiễm cũng nhìn ra nụ cười của cô chỉ là gượng gạo, liền tìm cớ ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói:
- Thử thách của con người chính là thời gian và khoảng cách. Em hãy tận dụng khoảng thời gian xa cách này suy nghĩ cho thật kĩ.
Dừng một chút, cô ấy lại chỉ vào ngực trái của cô, nói:
- Hỏi xem, nơi này đang nghĩ gì!