Sau đó vài ngày thì Khương Đình Lập đã hẹn Lý Lan Hinh đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra và tạo phôi. Hiển nhiên thì với một người nôn nóng như cô ta thì sẽ tức tốc chạy đến, vừa hay lúc này Tô Thước lại bày trí một bệnh nhân vừa hay rời khỏi phòng khám, nữ bệnh nhân kia liền vô tình va phải Lý Lan Hinh, khiến cho cô ta té xuống.
Đúng lúc phía sau lại có một cậu thanh niên vừa hay đi đến cũng đưa tay đỡ lấy, ánh mắt thâm tình của Lý Lan Hinh nhìn sang cậu trai kia, rồi cũng nhanh chóng cúi đầu xem như cảm ơn. Nhưng cô ta ngàn vạn lần không biết rằng đây mới là mở đầu của một màn kịch thú vị phía sau.
Đi vào bên trong phòng, Khương Đình Lập liền chỉ tay vào hồ sơ ở trên tay, nói:
- Lý tiểu thư, hiện tại chúng tôi đã tạo được vài phôi thai rất khỏe mạnh, không biết Lý tiểu thư muốn có bao nhiêu em bé ạ?
- Nam thai! Tôi cần một nam thai!
Nghe đến đây thì Khương Đình Lập liền gật đầu, qua sàng lọc ban đầu thì anh đã chọn được một số mầm mống “tốt”, hiển nhiên thì nghe đến đây Lý Lan Hinh cũng rất mong chờ. Không chỉ có Lý Lan Hinh, mà ngay cả Khương Đình Lập cũng rất mong chờ kết quả đó.
Kể từ khi quyết định có con thì Lý Lan Hinh cũng không thường xuyên lui tới Lăng gia, thay vào đó thì Khương Đình Lập lại thường xuyên lui tới nhà riêng của cô ta hơn. Lúc này không chỉ Tô Thước cảm thấy mọi chuyện thú vị, mà ngay cả Khương Đình Lập cũng thấy được ông trời đang giúp mình. Ngay khi tiêm thuốc cho cô ta xong thì Lý Lan Hinh đã rất mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, lúc này Khương Đình Lập mới có thời gian mà tìm kiếm xung quanh.
Nhưng đến đây thì cậu ta bỗng dưng lại khựng lại, ủa khoan đã, dừng khoảng chừng là hai giây… Ông anh trai cả Tô Thước từng nói hãy đến nhà của cô ta để tìm bằng chứng, nhưng tìm… Là tìm cái gì chứ? Cậu ta nên tìm cái gì mới được?
Đi dạo quanh một vòng thì Khương Đình Lập lại có chút nhíu mày một chút, xung quanh chỗ này hình như có mùi hương gì đó rất kì lạ… Bất chợt, Khương Đình Lập liền gõ tay vào tường thì nghe có thấy tiếng vang bên trong, chắc chắn là phía sau bức tường này có lỗ hổng, hoặc có thể là một mật thất.
Men theo con đường vừa rồi thì Khương Đình Lập đã đi hết một vòng của căn nhà, nhưng bộ óc thiên tài của cậu ta thì… Thì hoàn toàn không biết nên làm sao nữa, quá bất lực, Khương Đình Lập liền ngay lập tức gọi điện cho Tô Thước, nhưng Tô Thước cũng thật sự không quá giỏi về việc này. Bất chợt, anh lại nhớ đến một người.
- [Đình Lập, gửi định vị của em cho anh. Năm phút nữa sẽ có người đến trợ giúp em]
Lúc này Khương Đình Lập cũng có chút nghi hoặc nói sao thì ngôi nhà này của Lý Lan Hinh cũng nằm khá xa trung tâm thành phố, muốn tìm đến cũng mất một khoảng thời gian kha khá đấy chứ… Chẳng lẽ anh cả vẫn còn đàn em nào đó thần thông quản đại?
Nhưng quả nhiên là Tô Thước, nói lời là giữ đúng lời. Vừa đúng năm phút sau thì ở trên một cái cây to đã có bóng dáng của một cô gái, đó không ai khác mà chính là Tô Nhiễm, vừa nhìn thấy Khương Đình Lập liền vẫy vẫy tay, nói:
- Chào chú.
- Tô… Tô… Tô Nhiễm? Sao cô lại đến được đây?
Lúc này Tô Nhiễm liền một mạch phi thẳng từ trên cây xuống, còn phủi phủi tay, nói:
- Hỏi thừa, đương nhiên là chạy moto đến rồi.
- Cô vào bằng cách nào?
- Bác sĩ Khương, cậu bị mù à? Không thấy tôi vừa trèo tường vào sao. Đúng là điên thật mà.
Nhưng sau đó thì Tô Nhiễm cũng không có thời gian đôi co với cậu ta nữa, liền hỏi muốn giúp gì. Hiển nhiên với Tô Nhiễm thì Khương Đình Lập có sự tin tưởng nên đã nói hết những gì mình nghi ngờ cho cô ấy nghe, lúc Tô Nhiễm nghe xong thì cũng quan sát một chút… Căn nhà này đúng là có hơi khả nghi đó chứ.
Tô Nhiễm lúc này cũng đã có mặt ở bức tường mà vừa rồi Khương Đình Lập nghi ngờ, chỉ mới ngửi thôi đã thấy một mùi xộc lên rất khó chịu. Rốt cuộc thì bên trong nó là gì chứ, nhưng linh tính của một sát thủ chuyên nghiệp mách bảo rằng phía sau bức tường này chính là sự thật mà Hà Mật đang muốn biết.
Tô Nhiễm còn đang định tiến lên để điều tra tiếp thì lại nghe thấy giọng rên rỉ của Lý Lan Hinh, Khương Đình Lập liền nói:
- Cô ở đây tiếp tục xem xét đi, tôi đi xem cô ta thế nào rồi.
- Được, chút nữa chú quay lại đây.
Khương Đình Lập liền gật đầu, sau đó thì cũng nhanh chân đi đến chỗ của Lý Lan Hinh. Lúc cô ta nhìn thấy anh thì mới yên tâm mà thở phào, còn có chút ngượng vì đã lỡ ngủ quên khi nhà đang có khách. Nhưng Khương Đình Lập không quá để ý, anh còn hỏi han tình trạng của cô ta, hiển nhiên Lý Lan Hinh cũng thật thà nói hết.
- Vậy thì ổn rồi, Lý tiểu thư những tháng này không nên vận động mạnh, vì có thể đứa bé đang di chuyển đến tử cung của cô, nên dạo gần đây cô sẽ cảm thấy cơ thể của mình dễ mệt mỏi.
Lý Lan Hinh nghe vậy liền mỉm cười gật đầu, còn đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình, nụ cười của cô ta vô cùng mãn nguyện, chỉ cần cô ta có thể mang thai con của Lăng Dụ Triết thì cô ta còn sợ gì nữa sao?
- Vậy Lý tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giúp cô nấu một ít thức ăn cho cô nhé.
- Như vậy có phải phiền anh rồi không.
- Cô là bệnh nhân của tôi, chăm sóc bệnh nhân là chuyện bác sĩ nên làm, cô đừng cảm thấy ngại.
Lý Lan Hinh cũng an tâm gật đầu, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng ngay sau khi Khương Đình Lập quay lưng rời đi thì ánh mắt và sắc mặt của cậu ta cũng thay đổi, nếu không phải do kế hoạch của Tô Thước vẫn chưa được thực hiện xong thì Khương Đình Lập thật sự muốn một mũi tiêm đâm chết cô ta cho rảnh nợ.
Ngay khi dẹp loạn xong Lý Lan Hinh thì Khương Đình Lập lại đi đến chỗ của Tô Nhiễm, nhưng lại không thấy cô ấy đâu. Ban đầu cậu ta còn tưởng Tô Nhiễm trốn việc chạy về nhà rồi, nhưng sau đó Tô Nhiễm lại ở trên đầu của cậu ấy nhảy xuống, nói:
- Ê nè Khương Đình Lập, tôi…
Một màn xiếc khỉ này làm cho Khương Đình Lập hoảng hốt, cậu ta liền giật mình mà lùi lại mấy bước, hành động đó của cậu ta đã làm cho Tô Nhiễm phải phì cười. Đường đường là bác sĩ, máu không sợ, ma không sợ, xác chết không sợ… Vậy mà chỉ mới hù dọa một chút thôi đã sợ mất mật, đúng là mất mặt mà.
- Cô… Cô… Cô, sao cô lại hù dọa tôi như vậy chứ?
- Ây da, tôi cũng đâu có muốn hù dọa anh, tôi còn tưởng bác sĩ Khương sẽ gan dạ lắm… Ai mà ngờ đâu.
Sau đó thì Khương Đình Lập cũng chỉ liếc xéo Tô Nhiễm một cái, nhưng rồi họ cũng quay lại chuyện chính, đó là bí ẩn về bức tường bốc mùi kia.
Theo như Tô Nhiễm quan sát ban đầu thì rất có thể phía sau bức tường đó là xác chết của một người, với một mùi nồng như vậy thì chắc hẳn cũng đã chết rất lâu rồi. Nhưng Tô Nhiễm lại có điều thắc mắc, tại sao mùi thối nồng như vậy mà xung quanh đây lại không ai phàn nàn à?
Hiển nhiên ngay từ đầu thì Khương Đình Lập cũng thắc mắc như vậy, nhưng Lý Lan Hinh đã nói ở phía dưới nơi này có ủ một loại rượu lên men, khi rượu chưa đạt chuẩn thì mùi hương rất khó ngửi hoặc thậm chí là thối, nhưng đợi khi rượu ủ lên men xong thì sẽ rất ngon. Cô ta còn nói chỉ vào tháng nữa là có thể thu họach rồi, đến lúc đó sẽ chia cho Khương Đình Lập một bình.
Tô Nhiễm cảm thấy tam sinh quan của mình sắp sập rồi, những lời này mà cũng có thể nói ra sao? Cô ta là nói dối quen thói, hay không biết ngượng vậy? Từ khi nào trên thế giới lại có loại rượu quái quỷ như vậy chứ, đây rõ ràng là mùi xác chết, chẳng lẽ rượu đó được làm từ thịt động vật chết à? Ngu ngốc, đúng là người có tiền nói gì ai cũng nghe.
- Cô nghĩ được gì rồi sao?
- Anh nghĩ giống tôi đúng không?
Khương Đình Lập cũng gật đầu, cậu ta nghĩ rằng phía sau bức tường đó chắc chắn là xác người, mà nếu nói đến xác người thì chỉ có thể là một người… Chính là quản gia Cao mất tích bấy lâu nay!
Với thế lực hùng hậu của Lăng gia, bây giờ còn có thêm sự can thiệp của bang Mật Thước, nhưng vẫn mặc vô âm tính thì đúng là kì quái. Xâu chuỗi lại các dữ liệu, thì rất có thể sau khi giết chết quản gia Cao thì Lý Lan Hinh đã đem xác của ông ấy đến đây, tiến hành chôn cất nhưng lại là phía sau bức tường này. Vì lúc đó Lăng Dụ Triết không hề nghi ngờ cô ta, nên cô ta rất dễ dàng để qua mặt Lăng Dụ Triết về chuyện bản thân Lý Lan Hinh còn có một ngôi nhà riêng này.
- Vậy chúng ta nên làm gì đây?
- Đình Lập, chúng ta chơi một trò chơi đi.
Khương Đình Lập có chút nhíu mày, tại sao từ Tô Thước đến Chung Tín, bây giờ là Tô Nhiễm… Ai cũng thích chơi vậy hả!
Nhưng mà, cậu ta thích như vậy.
- Được thôi, chúng ta nên chơi gì đây?
Tô Nhiễm cũng chỉ mỉm cười, sau đó liền nói lên kế hoạch của mình cho cậu biết. Sau đó liền trèo tường rời đi, bỏ lại Khương Đình Lập với gương mặt ngây ngốc, cái đứa này là con gái chứ có phải con khỉ đâu mà leo trèo giỏi thế không biết. Nhưng mà, nhưng kẻ không bình thường thường rất được việc.