Sau mấy canh giờ vật vã dưới lòng đất thì Sở Vĩ Vĩ và Cổ Mộc Xuyên đã tìm thấy được long mạch!
Cổ Mộc Xuyên chau mày "đã bị phong ấn".
Phải!
Cổ Mộc Xuyên và Sở Vĩ Vĩ cùng quay đầu lại nhìn người đến từ phía sau.
"Quỷ Diệm!"
Sở cô nương, cô đã khỏe hẳn chưa?
Ừm...đa tạ huynh "Quỷ Diệm".
Ta nên đa tạ Sở cô nương mới đúng!
Cổ Mộc Xuyên khẽ hỏi Sở Vĩ Vĩ "người đó là ai?"
Sở Vĩ Vĩ nói nhỏ "huynh ấy là Quỷ Diệm, cũng có thể được cho là chủ nhân của long mạch!"
Quỷ Diệm ôn tồn lên tiếng "được rồi Sở cô nương, chúng ta rời khỏi đây trước đã! Bọn họ lúc nãy bị vùi sâu dưới lòng đất khi bão cát đi qua, giờ có lẽ đã ngoi lên được. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi!"
Được...
………
Quỷ Diệm đưa tay cầm lấy long mạch nhưng không thể chạm đến được. Ngược lại còn khiến Quỷ Diệm bị thương.
Ầm...
Huynh thấy sao rồi Quỷ Diệm?
- Tại sao lại như vậy chứ?
Cổ Mộc Xuyên khó hiểu nhìn Quỷ Diệm "huynh là chủ nhân của nó mà cũng không chạm vào nó được sao?"
Quỷ Diệm lắc đầu "ta cũng không biết, đây là di vật của tổ tiên ta truyền lại".
Quỷ Diệm nhìn Cổ Mộc Xuyên "huynh là..."
Tại hạ là Cổ Mộc Xuyên!
Tôi là Quỷ Diệm!
Hân hạnh được quen biết huynh...(đồng thanh)
Sở Vĩ Vĩ bước đến và nhấc lấy long mạch "chúng ta đi thôi, đang có người tiến vào!"
Được! (đồng thanh)
Cổ Mộc Xuyên và Quỷ Diệm nhìn Sở Vĩ Vĩ chằm chằm.
………
An toàn rồi!
Ừm..
Quỷ Diệm khó hiểu nên khẽ hỏi Sở Vĩ Vĩ "Sở cô nương có thể mở phong ấn dễ dàng như vậy sao?"
Cổ Mộc Xuyên cũng đang thắc mắc "sao Vĩ nhi lại nhấc long mạch lên một cách dễ dàng như vậy?"
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười "thật ra thì không có loại phong ấn nào mà ta không thể mở được cả!"
Quỷ Diệm nhìn sâu vào mắt Sở Vĩ Vĩ "vậy thật ra cô là ai?"
- Ta là Sở Vĩ Vĩ!
Sở cô nương chắc chắn không phải là một người tầm thường "phải không?"
Có thể cho là như vậy! Vì ta là đệ tử nội Các duy nhất của Thiềm Đại Đế.
Cổ Mộc Xuyên và Quỷ Diệm nhìn nhau! Đệ tử nội Các của Cung Quảng Hàn sao? (đồng thanh)
Sở Vĩ Vĩ bỏ qua biểu cảm của Cổ Mộc Xuyên và Quỷ Diệm. Cô dịu dàng lên tiếng "Quỷ Diệm, ta có vài lời muốn nói cùng với huynh".
- Có lời gì xin Sở cô nương cứ nói, Quỷ Diệm tôi xin được lắng nghe!
"Quỷ Diệm huynh có thể cho ta mượn tạm long mạch trong hai năm không? Sau hai năm ta hứa sẽ trả về huynh nguyên vẹn".
Sở cô nương cũng cần long mạch sao?
Phải! Ta không giấu gì huynh "sư phụ ta Tôn Lão phu tử đã bảo ta phải cố gắng sáng lập ra phái ngũ hành, trong tay ta đang sở hữu được ba món Pháp bảo của ngũ hành, vẫn còn thiếu: mộc và thủy, cộng thêm đó là phải có được long mạch để hỗ trợ!"
Sở cô nương bảo sao? Tôn Lão phu tử là sư phụ của cô sao?
Ừm...sau khi cứu sống ta, Tôn Lão đã nhận ta làm đệ tử!
Nhưng cô bảo sẽ lập nên phái ngũ hành sao?
Phải!
Haiz...đúng là ý trời!
- Sao Quỷ Diệm huynh lại bảo là ý trời?
Quỷ Diệm thở dài "thật ra thì phái ngũ hành đã từng được sáng lập, cách đây 5000 năm...ông nội của ta Chu Cơ đã là Môn Chủ của phái ngũ hành, tam giới luôn được sống trong yên bình hạnh phúc. Sau đó đã bị Bạch Đế nước Phù Điêu đánh bại! Bạch Đế của nước Phù Điêu vì lòng tham, ông ấy muốn chiếm lấy long mạch để thôn tính thiên hạ, ông nội của ta vì không muốn thiên hạ rơi vào đại loạn, nhân gian lầm than...nên mới ôm long mạch chạy đến hoang mạc chôn lấp, dùng thân mình để phong ấn long mạch!"
Thì ra là như vậy...vậy Thực Thần cần long mạch để làm gì?
"Thực Thần, huynh ấy muốn làm Ngọc Đế nên mới muốn chiếm lấy long mạch!"
Sở cô nương, điều tôi sợ nhất chính là long mạch rơi vào tay của những người có mưu đồ xấu xa. Nếu nó nằm trong tay Sở cô nương thì tôi cũng sẽ rất yên lòng.
Ta hứa với huynh, sau khi chấn hưng phái ngũ hành thì ta sẽ mang long mạch đến trả tận tay huynh.
Cô cứ giữ lấy, đừng để rơi vào tay bọn người xấu kia là được!
Cảm ơn huynh "Quỷ Diệm".
Ừm...
À phải rồi Sở cô nương, đây là "Tam Bạch Thủy".
Sở Vĩ Vĩ vui mừng "huynh có nó sao?"
Ừm...giờ ta giao nó cho cô "chúc cô thuận buồm xuôi gió trong việc sáng lập ra ngũ hành!"
Đa tạ huynh!
- Ta đi đây "bái biệt hai người tại đây!"
Quỷ Diệm, huynh hãy bảo trọng...
Cổ Mộc Xuyên và Quỷ Diệm cũng chào nhau.
Sở Vĩ Vĩ và Cổ Mộc Xuyên nhìn theo bóng lưng Quỷ Diệm...
"Vĩ nhi!"
Khụ khụ khụ...ngài gọi ta gần gũi như thế làm gì chứ?
Ta không thể gọi nàng như vậy sao?
Không!
Tại sao?
Vì ta không thích...
Nàng không thích nhưng ta thích.
Vậy ngài có cần long mạch nữa không?
Có...
Sở Vĩ Vĩ đưa long mạch đến trước mặt Cổ Mộc Xuyên "ngài hãy cầm lấy, một năm sau ta sẽ quay lại lấy nó đi!"
Cổ Mộc Xuyên khẽ cười "Ta có thể mời nàng về Cổ Thành làm khách vài hôm không? Tiện thể thì nhờ nàng ra tay giúp ta vài việc!"
Sở Vĩ Vĩ trầm tư không lên tiếng, chỉ thầm nghĩ trong lòng "ngài ấy rất thành khẩn, chắc là thật sự có việc muốn nhờ!"
"Vĩ nhi!"
Được rồi, ta đi cùng ngài...
Tại sao lại không gọi ta là A Mộc?
Cái đó...
Hửm?
Sở Vĩ Vĩ không nói gì chỉ đi về phía trước!