Sắc mặt Cổ Mộc Hi trở nên lạnh lùng hơn "nếu như mình đoán không nhầm thì tên ngồi gảy đàn kia chính là Thẩm Thanh Hà: đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết!"
Xoạc...
Cạch...
!!!
Thanh Hà vô cùng bất ngờ khi bị người khác chém rớt mặt nạ trên mặt xuống, lại còn là một đứa bé vắt mũi chưa sạch. Đứa bé này thân thủ quá bất phàm "vừa rồi mình không thể trở tay kịp".
Cổ Mộc Hi nhìn Thanh Hà không chớp mắt "hắn đúng thật là rất khôi ngô anh tuấn".
Thanh Hà khẽ hỏi "bé con, sao lại chém vỡ mặt nạ của ta?"
- Ta thích chém thì chém thôi, cần gì phải có lý do!
Thanh Hà mỉm cười "haiz...sao lại có một bé con không thích nói lý lẽ như thế chứ?"
- Vậy thì thế nào?
Nhưng cậu bé đáng yêu à! Giữa chúng ta không hề có thù oán. Tên ta là Thẩm Thanh Hà, còn...
- Ta biết!
Thanh Hà khó hiểu nhìn Cổ Mộc Hi, mắt dừng lại trên chiếc ngọc tiêu được cột dọc theo thắt lưng cậu "Chiếc ngọc tiêu kia...đó không phải là ngọc tiêu của nương tử sao? Sao lại trên người của cậu bé này chứ?"
Cậu bé cho ta hỏi một câu có được không?
- Cứ hỏi...
Cậu bé có quan hệ gì với Sở Vĩ Vĩ?
- Người là mẹ ruột của ta!
Mặt mày Thanh Hà trở nên ngờ nghệch ra "Nương tử từ bao giờ đã có con? Vậy đứa bé này...nhưng, kể từ ngày thành thân cho đến ngày nàng ấy tức giận bỏ đi, giữa mình và nàng ấy vẫn chưa xảy ra chuyện gì...sao lại có con rồi?"
- Ngươi đã hỏi xong rồi và ta cũng đã trả lời xong rồi...
Ý của bé con là sao?
- Đơn giản lắm, ta cũng chẳng có ý gì. Ta chỉ muốn ở ngươi một thứ mà thôi!
Thanh Hà khẽ hỏi "bé con muốn thứ gì ở ta?"
Cổ Mộc Hi cười lạnh "thứ mà ta muốn là mạng của ngươi!"
Thanh Hà hoàn toàn không hiểu gì cả!
"Cậu bé muốn mạng của ta sao?"
- Phải!
"Có phải là cậu bé đã có hiểu nhầm gì với ta chăng? Giữa chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau lần đầu, sao lại có ân oán rồi?"
- Ta làm việc gì cũng chưa từng muốn giải thích "mạng ngươi là do ta muốn lấy, ngươi thấy thắc mắc gì thì xuống gặp Diêm Vương rồi hỏi!"
Thanh Hà há hốc mồm "một đứa bé đáng yêu như thế, nhưng sao lại có thể vừa ngang tàng vừa vô lý đến như vậy chứ?"
Cổ Mộc Hi rất nhanh tay rút thanh kiếm trên người Lã Hiên ra và lao thẳng về phía Thanh Hà!
Thanh Hà kịp né qua, nhưng bản thân làm sao mà nỡ lòng nào xuống tay với một đứa bé cho được chứ! Hơn nữa mình cũng không biết cậu bé này có quan hệ gì với nương tử, phải hỏi rõ nguồn cơ mới được.
Cổ Mộc Hi vẫn cứ hăng hái tấn công Thanh Hà không ngừng! Cậu lạnh lùng lên tiếng "ngươi không đánh trả thì đừng có hối hận".
- ---------------
Cổ Mộc Thành!
Rầm...
Khụ khụ khụ...
Thanh Hà bị ném nằm sõng soài ra đất!
Cậu bé à! Sao lại có thể ra tay với ta vậy chứ? Hãy nói cho ta biết "vì sao cậu lại muốn giết ta?"
- Vì ngươi là Thẩm Thanh Hà!
Thanh Hà ngây ngốc "mình lại không nhớ nổi là mình đã chọc giận cậu bé ấy từ lúc nào".
"Bé con có thật là con trai của Vĩ Vĩ không?"
- Ngươi nói xem!
Vậy, bé con có biết ta là phu quân của mẹ con không? Nói không chừng con lại là con trai của ta.
- Ngươi câm miệng "cũng chính vì ngươi từng là phu quân của mẹ ta nên ta muốn lấy mạng ngươi!"
Nhưng theo lý thì con cũng nên gọi ta là cha. Sao lại có thể ra tay sát hại cha của mình chứ!
- Ta bảo ngươi câm miệng rồi mà...ngươi còn nhắc đến chuyện ngươi là phu quân của mẹ ta thì ngươi sẽ phải trả giá bằng cái lưỡi của ngươi đấy.
Ta có lỗi gì trong chuyện này?
- Ngươi nên nhớ rằng: "trong trời đất này người muốn mạng của ngươi thì chính là kẻ thù của ngươi. Cũng có những sự việc xảy ra cũng không theo lẽ thường!"
Nhưng con chỉ là một cậu bé, sao lại có thể ra tay làm những việc này? Nó thật không hợp lẽ thường.
- Như ta cũng đã nói qua "ở trong trời đất này có rất nhiều việc xảy ra không theo lẽ thường".
Ta muốn gặp mẹ của con!
Cổ Mộc Hi tủi thân "Mẹ, ta còn chưa được gặp mẹ mình lần nào".
Thanh Hà lập lại "ta muốn gặp mẹ của con".
Cổ Mộc Hi đưa cho Thanh Hà một tờ giấy "ngươi hãy ký vào đây!"
Thanh Hà nhíu chặt mày khi nhìn vào tờ giấy "phóng thê thư"
(phóng thê thư là giấy bỏ vợ)
Cổ Mộc Hi sai thuộc hạ mang viết và mực đến cho Thanh Hà, cậu giục "nhanh ký vào đi"
Thanh Hà càng lúc càng thấy Cổ Mộc Hi rất đáng sợ "những hành động này sao lại bắt đầu từ một đứa bé!"
Ta muốn gặp mẹ của con...
- Ngươi, rượu mời không muốn uống đúng không? Mẹ ta...ngươi lấy tư cách gì để gặp?
Ta là tướng công của nàng ấy, ta gặp nàng ấy là chuyện không có gì không hợp lệ.
- Ta không đồng ý, việc ngươi nên làm là nên ký vào thư phóng thê!
Không, ta sẽ không bỏ thê tử của mình...dù con có giết chết ta thì ta cũng không ký.
- Được, ta không ép ngươi. Ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi...Cổ Mộc Hi bày trận nhốt Thanh Hà lại.
Đây là trận đồ mà sư tôn Trúc Bạch đã dạy cho mình "Thẩm Thanh Hà có cánh cũng khó thoát! Đợi sau khi hắn ký vào phóng thê thư thì mình sẽ giết chết hắn, không nên để lại mầm họa này".