- Đơn giản thôi "vì ta thích!"
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng nhìn Vô Thiên "ngươi có một cơ hội để thả Mẫu Hậu ta trở về".
- Khẩu khí của ngươi rất lớn nhỉ! Trước mặt ta mà cũng dám nhắc đến hai chữ "cơ hội"
"Hôm nay, ta sẽ cho Đế Thích ngươi phải hối hận vì năm xưa dám làm hỏng đại sự của ta".
Vô Thiên, năm xưa ngươi mình muốn lên ngôi Ngọc Đế nên đã dẫn dắt ma đạo tấn công tam giới. Kẻ đại ác ngươi bị ta đánh nát tu vi "mấy nghìn năm qua núp trong ma cung này...âm thầm nâng cao thực lực!"
- Không cần dong dài "Hôm nay, nếu ngươi đánh bại được ta thì ta sẽ thả linh hồn của Mẫu Hậu ngươi trở về ".
Được...ngươi phải giữ lời đấy!
- Được...nhất ngôn cửu đỉnh.
Cổ Mộc Xuyên cùng giao đấu quyết liệt với Vô Thiên, cả hai như rất khó phân thắng bại.
Rầm...
- Hừ...không ngờ ngần ấy năm trôi qua mà Đế Thích ngươi chẳng có chút tiến bộ nào, thậm chí...ta còn cảm thấy năng lực của ngươi đã tụt dốc không phanh!
Cổ Mộc Xuyên cong môi thành vòng cung "vậy sao?"
Uỳnh...
Hộc...Hộc...Hộc...
Vô Thiên ngã xuống...
- Không thể nào "Sao lại có thể như thế được chứ? Rõ ràng bảy năm trước, ngươi chỉ là một kẻ yếu như gà bệnh..."
Bởi vì khi đó ta không còn nhớ thân phận của mình là Đế Thích!
Ầm...
Cổ Mộc Xuyên kịp né tránh "không ngờ tên La Hán nhập ma như ngươi vẫn bẩn tính như 3000 năm trước, thua cuộc rồi mà vẫn không chấp nhận sự thật...lại ra tay đánh lén, ngươi thật quá cố chấp!"
Ầm...
Khụ...lần này thì Cổ Mộc Xuyên không muốn né!
Ha ha ha ha...
Tiếng cười của Vô Thiên khiến người nghe phải cảm thấy lạnh sống lưng..."Đế Thích ngươi vẫn ngây thơ như năm xưa, ta nói gì thì ngươi cũng tin sao?"
Có câu nói "lời nói gió bay"
- Lời đã nói ra rồi...nó cũng đã cuốn theo gió. Vậy mà ngươi cũng tin được sao Đế Thích?
Đương nhiên là ta không tin tưởng ngươi rồi! Ta chỉ muốn xem người giở trò gì mà thôi.
- Giở trò gì sao? Ngươi sẽ sớm biết thôi!
Vô Thiên mở ra một cánh cửa "bên trong là một chiếc lồng sắt, trong đó có giam giữ linh hồn của một người phụ nữ...linh hồn ấy đang rất yếu ớt, như sắp bị tan biến".
Cổ Mộc Xuyên đau xót hét lớn "Mẫu Hậu...đúng thật là người rồi!"
"Mộc nhi...con nhanh đi đi, mặc kệ ai gia...hắn là tên đại ác ma, hắn sẽ làm hại đến con đó...rời khỏi nơi này đi con".
Mẫu Hậu đừng lo lắng "nhi thần đến đây là để đưa người trở về!"
"Không đâu Mộc nhi, con hãy nhanh đi đi...hắn sẽ không tha cho con đâu, nghe lời ai gia nào con".
Bộp...bộp...bộp..."Mẫu tử tình thâm, khiến ta phải cảm động quá rồi đây!"
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng hỏi Vô Thiên "ngươi muốn gì ở ta?"
- Đương nhiên thứ ta muốn là mạng của ngươi rồi, lại còn phải hỏi.
"Ngươi đừng làm hại con trai của ta, ngươi thích thì cứ lấy mạng của ai gia".
- Mạng của bà đáng giá bao nhiêu?
Ngươi...
Cổ Mộc Xuyên tức giận lên tiếng "được, vậy thì ngươi hãy đưa linh hồn của Mẫu Hậu ta trở lại với thể xác. Mạng ta thì tuỳ ngươi xử trí!"
"Không được Mộc nhi, con không được phép..."
Mẫu Hậu, người hãy trở về và thay con chăm sóc cho Hoàng nhi của con!
"Hoàng nhi?"
Phải thưa Mẫu Hậu "Vĩ nhi đã sinh cho con được một bé trai, hiện tại là Đế Vương của nước Cổ Tịch chúng ta!"
"Ai gia có cháu trai...ai gia không ngờ rằng mình có cháu và còn là cháu trai nữa!"
Cổ Mộc Xuyên nhìn thấy linh hồn mẹ mình càng lúc càng yếu ớt hơn, lòng cảm thấy vô cùng đau xót "ngươi mau đưa Mẫu Hậu của ta trở về".
Không "Mộc nhi, con không được làm thế! Hoàng nhi của con vẫn còn quá nhỏ...nó rất cần con!"
Mẫu Hậu đừng nói nữa "hãy thay con chăm sóc Tiểu Hi...
Vô Thiên ném xuống đất một lọ thuốc "Đế Thích, nếu ngươi muốn cứu bà ấy thì ngươi phải uống hết lọ thuốc đó, ta sẽ đưa bà ấy trở về!"
Không được "Mộc nhi, con tuyệt đối không được phép uống..."
- Bà im miệng cho ta!
Ngươi...
Cổ Mộc Xuyên không suy nghĩ nhiều "chỉ cầm lọ thuốc lên và trút hết vào miệng!
Khụ khụ khụ...
"Mộc nhi..."
Mẫu Hậu!
……………
- ---------------
Cổ Mộc Thành!
Khởi bẩm Hoàng Thượng "Thái Hoàng Thái Hậu đã tỉnh lại, ngự y đang thăm khám cho Thái Hoàng Thái Hậu".
- Trẫm biết rồi!
Cổ Mộc Hi lập tức đến Trường Xuân Cung...
…………
Hoàng Thượng giá đáo!
Tiểu công công đỡ Thái Hoàng Thái Hậu ngồi dậy "đây là lần đầu tiên bà được nhìn thấy cháu nội của mình, nên có chút hồi hộp!"
- Tiểu Hi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu...
Miễn lễ...
Nào cháu ngoan của ta nhanh đến đây để ta nhìn tận mắt nào.
Cổ Mộc Hi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu "bản thân cậu cũng khá hồi hộp...lần đầu tiên được gặp nội tổ mẫu của mình, nên không thể tránh khỏi hồi hộp!"
Thái Hoàng Thái Hậu ngắm cậu thật lâu và nhìn thật kỹ, bà vô cùng hài lòng "khí chất rất đặc biệt, là rồng trong bầy rồng"...sau đó thì ôm chặt lấy cậu và nức nở khóc "cháu ngoan của ai gia".
Cổ Mộc Hi cũng vô cùng cảm động "đến giờ này mình mới được gặp mặt nội tổ mẫu, cậu rút sát vào lòng Thái Hoàng Thái Hậu...cậu cảm nhận được sự ấm áp từ lồng ngực của nội mình, cậu biết đây chính là tình thân!"