Cổ Mộc Hi chờ mẹ trở về thăm mình nhưng chờ đến nhiều năm trôi qua vẫn không thấy bóng dáng của mẹ quay trở về, cậu cùng Trúc Bạch đến Nam Hải tìm mẹ rất nhiều lần nhưng vẫn không gặp, cậu vừa mong nhớ vừa lo lắng cho mẹ.
"Tiểu Hi!"
"Sư tôn"
Con lại nhớ đến mẹ con sao?
- Vâng, thưa sư tôn!
Trúc Bạch cũng rất nhớ Sở Vĩ Vĩ, lần này Ngọc Đế cũng thật là..."tội cho đồ nhi của ta!"
Cổ Mộc Hi hốc mắt cay cay "năm xưa mẹ con rời đi khi con mới hơn 5 tuổi, giờ con đã tròn 18 tuổi. Ngần ấy năm con chưa biết được chút tin tức gì về mẹ...lòng con nghìn nỗi nhớ mong".
Ta hiểu nỗi khổ của con, không riêng gì con, ta cũng rất nhớ Vĩ Vĩ!
"Sư tôn!"
Con có chuyện gì khó nói lắm sao?
- Sư tôn, con muốn gặp Ngọc Đế! Con nghĩ ngài ấy giở trò trong chuyện này.
Trúc Bạch cũng nghĩ thế, nhưng Tiểu Hi à...ta thấy chuyện này...
- Có chuyện gì không ổn sao ạ?
"Tiểu Hi à, chúng ta không thể gặp được Ngọc Đế vì chúng ta không được đặt chân đến Thiên Môn!"
Chuyện này thì cũng không có gì khó khăn!
Trúc Bạch cùng Cổ Mộc Hi nghe tiếng nói của ai đó nên hướng mắt nhìn người đang đến.
"Ngài là..."
Mọi người gọi ta là Tôn Thái lão...ta cũng là sư phụ của Sở Vĩ Vĩ!
Cổ Mộc Hi thầm cảm thán "không ngờ mẹ lại có nhiều sư phụ tài giỏi đến như vậy!"
Trúc Bạch khẽ hỏi "ngài sẽ giúp chúng tôi đến Thiên Môn sao?"
Phải! Bổn tôn sẽ sắp xếp để các người gặp mặt Ngọc Đế. Nói thật thì bổn tôn vô cùng đau xót cho Vĩ Vĩ.
- Mộc Hi cảm tạ ân sâu của Tôn Lão.
Không cần, bổn tôn là sư phụ của mẹ con "đây là điều ta nên làm, mấy năm qua...ta vì bế quan nên không hề hay biết gì về chuyện này!"
Tôn Lão cùng Trúc Bạch và Cổ Mộc Hi đến gặp Ngọc Đế!
- ---------------
Côn Lôn!
Bạch Túc Duật giết ngày tháng bằng việc tu luyện. Bạch Túc Duật cũng không hay biết Sở Vĩ Vĩ bị Ngọc Đế giam cầm giữa Nam Hải! Tuy nhiên, thì không một khắc nào trôi qua mà Bạch Túc Duật không nhớ đến Sở Vĩ Vĩ.
"Sở nhi, nàng thế nào rồi? Nàng có hạnh phúc hay không?"
Bạch Túc Duật cũng biết Cổ Mộc Xuyên hết mực yêu thương Sở Vĩ Vĩ, nhưng cũng không thể yên tâm về cô.
Bạch Túc Duật đứng bên bờ vực nhìn về phía dòng thác đổ, một nỗi buồn miên man nào ai thấu hiểu!
"Sở nhi, không ngờ ta lỡ uống nhầm một ánh mắt...vậy mà cơn say lại đeo mang đến nghìn đời. Ta yêu nàng không cần sự hồi đáp, dù có ra sao thì Bạch Túc Duật ta Nguyện nghìn Kiếp Vẫn Yêu Nàng!"
………
"Sư tôn!". harry potter fanfic
Nghe tiếng gọi của đệ tử, Bạch Túc Duật không ngoáy đầu nhìn lại, chỉ lạnh lùng hỏi "xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm sư tôn, có bức thư từ Cổ Mộc Thành gửi cho sư tôn!"
Bạch Túc Duật vô cùng lo lắng, đưa tay nhận lấy bức thư "là Hi Hi, không biết có chuyện gì xảy ra với thằng bé!"
Sau khi mở thư ra đọc thì Bạch Túc Duật nhíu chặt mày "Sở nhi, mười mấy năm qua vất vả cho nàng rồi!"
……………
Tại Tứ Thiên!
Cổ Mộc Xuyên cũng nhận được một bức thư do Cổ Mộc Hi gửi đến.
"Vĩ nhi của ta, ngần ấy năm trôi qua nàng lại bị tên Hạo Thiên khốn kiếp kia ức hiếp. Vậy mà ta không hề hay biết gì cả, chả trách tên khốn Hạo Thiên kia lại bày trò đủ kiểu để ta không thể rời khỏi Tứ Thiên!"
- Haiz...vậy mà ta còn thầm trách nàng vô tình, không đến thăm ta. Hoá ra nàng lại bị giam giữ tại Nam Hải nhiều năm liền như vậy.
…………
Tất cả các nhân vật có mối quan hệ thân thiết với Sở Vĩ Vĩ đều vội vã kéo về Thiên Môn. Lần này Ngọc Đế không thể tránh né được, cũng không thể không trả tự do cho Sở Vĩ Vĩ.
Ngọc Đế ngồi vào ghế chủ tọa, nhìn những nhân vật đang đứng nhìn mình đầy ý hận mà không khỏi lạnh người "người đứng đầu là Thiềm Đại Đế, bên cạnh còn có Đế Thích, Bạch Hạc, Bạch Túc Duật và một thiếu niên trẻ tuổi...vị thiếu niên này vô cùng anh tuấn, người này chắc chắn là con trai của Đế Thích cùng Sở Vĩ Vĩ, trên người cậu ta có cả hơi thở của rồng, không hổ là con trai của Đế Thích!"
Ngọc Đế thở dài "những nhân vật lớn này mà nổi loạn thì đau đầu lắm đây!"
"Ngọc Đế, mong ngài phóng thích cho Sở Vĩ Vĩ!" (đồng thanh)
Ngọc Đế cảm thấy có chút chột dạ vẫn giữ vững phong độ "trả tự do cho Sở Thiên Mẫu cũng không phải không thể...nhưng ta có điều kiện!"
Cổ Mộc Xuyên nhanh miệng hỏi "là gì?"
Ngọc Đế vuốt râu "điều kiện đó là Đế Thích ngươi không được gặp mặt Sở Thiên Mẫu!"
"Hạo Thiên chết tiệt...ngươi!"
Hừ...nếu ngươi không đồng ý thì thôi vậy!
Cổ Mộc Xuyên đưa tay lên trán xoa xoa "Tên Hạo Thiên này...nhưng nếu mình không đồng ý với hắn thì Vĩ nhi còn phải chịu khổ thêm bao lâu nữa! Thôi vậy..."
- Ta đồng ý với ngươi "Tên Hạo Thiên khốn kiếp!"
Ngọc Đế cong môi cười "hừ, Đế Thích...Cuối cùng thì ta cũng đã trả được thù xưa, tuy dùng cách này để trả đũa ngươi cũng không mấy vinh quang, nhưng trả được thù thì Hạo Thiên ta vô cùng hả dạ!"
Cổ Mộc Xuyên cũng thừa biết Ngọc Đế một phần là vì những ân oán vụn vặt năm xưa mà dùng cách này để đối phó với mình, một phần là vì muốn mình tập trung lo việc ở Tứ Thien nên muốn mình không qua lại với Vĩ nhi. Thôi thì mỗi người lùi một bước, tự do của Vĩ nhi vẫn quan trọng hơn.
Sau này mỗi khi nhớ Vĩ nhi thì mình sẽ đến Nam Hải, chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng ấy thôi cũng được.