Núi Không Linh !
Sở Vĩ Vĩ đang trên đường tiến lên núi Không Linh.
Ha ha ha ha ha...
Cô nghe thấy tiếng cười rùn rợn phát ra từ phía bờ vực...
"Kẻ nào ?"
…………
Một người đàn ông có thân hình cao lớn vạm vỡ đứng trước mặt Sở Vĩ Vĩ !
Hừ...hoá ra là một tên đầu trọc !
Ta là Tần Trí Nhạc. Cô là ai sao lại đi ngang lãnh địa của ta ?
Ta "Sở Vĩ Vĩ"
Tần Trí Nhạc nhìn Sở Vĩ Vĩ, đáy mắt chợt nổi lên dục vọng cháy bỏng ! Tiểu cô nương "hay là theo ta về vui vẻ đêm nay vậy".
Oẹ...ọ ẹ !
Tần Trí Nhạc xám mặt "cô dám chê cười, giễu cợt ta ?
Hừ...Sở Vĩ Vĩ ta trước giờ, không có chuyện gì mà không dám làm cả ! Một tên thầy tu bị ma hoá như ngươi, ta càng kinh tởm hơn vạn phần.
"Cút sang một bên cho bổn tiểu thư ta lên núi !"
- Hỗn xược, cô dám thất lễ với ta...
Ta nói với ngươi rồi, trên đời này không có việc gì mà ta không dám làm. Ngươi không cút qua một bên thì ta không ngại đập nát cái đầu trọc ngươi đâu !
Ầm...
Tần Trí Nhạc né qua một bên !
- Hôm nay, Sở Vĩ Vĩ ta làm việc đầu tiên lên núi đó là giết chết súc sinh và con súc sinh đó chính là Tần Trí Nhạc ngươi.
Tuổi đời của cô còn trẻ mà lại ăn nói ngông cuồng, cô thật sự đáng chết ! Hôm nay, tôi sẽ cho cô biết thế nào là cái giá của việc ngông cuồng.
- Dựa vào tên đầu trọc bị ma hoá như ngươi sao ?
Phình...
Tần Trí Nhạc đưa chiếc đàn lên gảy những âm điệu kỳ quặc!
Sở Vĩ Vĩ quan sát thật kỹ chiếc đàn "chiếc đàn trong tay ngươi thật sự rất đẹp, ta rất thích...rất tiếc là nó đã bị ngươi dấy bẩn".
Cô đừng nhiều lời "cô nên ngoan ngoãn theo ta về, nếu không thì ta sẽ không nương tay !"
Hày...ngươi cứ cố hết sức đi, đừng nương tay !
- Phình...
Ầm...
Sở Vĩ Vĩ đưa tay lên gảy đàn...âm điệu tiếng đàn của cô tuy vô cùng mềm mại nhưng uy lực vô song !
Tần Trí Nhạc nheo mắt "chết tiệt, thật ra cô là ai ? Đàn trong tay cô là đàn gì ?"
"Ngươi đúng là cóc ngồi đáy giếng"
- Cô...
Ta thế nào ? Đánh thì đánh nhiệt tình vào "ngươi đừng dùng võ mồm để đấu với ta".
Phình...
- Này tên đầu trọc ma hoá kia, ngươi thật quá kém cỏi ! Lại đàn khúc nhạc tệ hại nhất lục giới "chỉ biết kêu té tẹ tè te, thật khó nghe".
Ả nha đầu khốn Kiếp "hôm nay bổn tọa sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục !"
- Ta mỏi mắt chờ mong...
Tần Trí Nhạc nghiêm trúc ngồi xuống và đưa tay lên vuốt nhẹ dây đàn "một cái chạm tay nhẹ nhàng lên đây đàn thôi cũng khiến cô lảo đảo thân hình".
- Sở Vĩ Vĩ thầm nghĩ "cũng thật rất lợi hại !"
Tiếng đàn của Tần Trí Nhạc càng lúc càng đáng sợ, uy lực vô song, yêu khí ngút trời !
Sở Vĩ Vĩ lại bắt đầu gảy đàn, âm điệu của khúc nhạc mềm mại êm ái, khiến người nghe vô cùng say mê !
Tần Trí Nhạc ngạc nhiên là "thánh âm cầm tầng cao nhất sao ?"
"Tiểu nha đầu này thật không đơn giản chút nào, tuổi đời còn nhỏ như vậy mà lại luyện được thánh âm cầm tầng cao nhất sao !"
- Tên đầu trọc kia, ngươi thấy ta đàn thế nào ?
Hừ ! Cô đừng vội đắc ý !
- Ngưng thần tâm quyết...
Hộc...hộc...
"Thu"
Tần Trí Nhạc hốt hoảng nhìn Sở Vĩ Vĩ "cô thật sự là không hề tầm thường, chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ tìm cô tính sổ..."
Vụt...!!!
Sở Vĩ Vĩ thu chiếc đàn xích dương khai của Tần Trí Nhạc "quả nhiên cũng là cổ cầm hiếm thấy !"
- Nhưng trong truyền thuyết thì chiếc cầm này còn có một thanh kiếm, cả hai món pháp khí này là một cặp nhưng kiếm xích dương khai vì rơi vào ma đạo mà đại khai sát giới, sau đó đã bị thiên mẫu nương nương phong ấn dưới đáy Bắc Hải...một khi cầm kiếm đoàn tụ thì chủ nhân của nó sẽ là thiên hạ vô địch thủ ! Nếu như không muốn lục giới lại rơi vào biển máu thì tốt nhất là nên phong ấn chiếc ma cầm này lại. Tránh để cầm kiếm đoàn tụ, một lần nữa lục giới dậy sóng, máu chảy thành sông.
"phong ấn..."
- "định !"
Sở Vĩ Vĩ xoay bước rời đi..
…………
Sở Vĩ Vĩ nghe có tiếng bước chân dồn dập đang đi ngược hướng, cô núp vào gốc cây để xem.
"Cứu tôi với..."
"Cứu tôi với..."
- Hửm ? Sao nơi này có nhiều lạt ma đến thế chứ ? Lại còn bắt cóc thiếu nữ.
…………
Sở Vĩ Vĩ bước ra chặn đường bọn lạt mà "bọn người các ngươi dám làm càn, ban ngày ban mặt lại dám bắt cóc thiếu nữ mang lên núi".
Ha ha ha ha !
"Lại xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp tựa như hoa".
- Hay là chúng ta bắt cả cô ta đưa về cho thủ lĩnh nhỉ ?
Vài tên lạt ma gật đầu tán thành !
Cả đám lạt ma xông lên tấn công Sở Vĩ Vĩ...
Sở Vĩ Vĩ chỉ cần phất tay một cái thì cả đám ngã lăn ra đất.
"Cút"
- Bọn lạt ma tháo chạy !
Sở Vĩ Vĩ cởi trói cho các thiếu nữ "các cô đi đi, bọn lạt ma bỏ chạy cả rồi".
Tất cả các thiếu nữ vừa được giải cứu quỳ xuống cảm ơn Sở Vĩ Vĩ.
- Được rồi, các cô ai về nhà nấy đi.
Sở Vĩ Vĩ xoay người rời đi. Cô cần phải đến đỉnh núi trước khi trời tối !