Sở cô nương ! Mời dùng tự nhiên...
Cảm ơn !
Sở Vĩ Vĩ cầm đũa lên gắp ít rau xanh cho vào bát của mình và nhai từ tốn "ngon lắm !"
- Sở cô nương, sao cô chỉ mãi ăn rau vậy ? Thức ăn không vừa miệng cô sao ? Để tôi bảo người nấu thêm vài món...
Nhậm thiếu gia "Vĩ Vĩ đã quen ăn uống thanh đạm".
- Sở cô nương có uống được rượu không ?
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày "rượu, mình rất ghét rượu...lần trước uống có vài cân rượu mà đã lạc đường đến âm ti, còn bị Diêm Vương phạt nhốt lại bỏ đói bỏ khát 300 năm. Cũng may là có Sở Giang Vương giúp đỡ, nếu không thì đến giờ vẫn còn bị nhốt ở địa phủ và bị đói đến mức chỉ còn mỗi bộ xương".
- Sở cô nương, cô sao vậy ?
Tôi không sao, Nhậm thiếu gia thông cảm "Vĩ Vĩ không uống được rượu !"
- Một ly cũng không được sao Sở cô nương ?
E là không được, một giọt cũng không được "Nhậm thiếu gia, xin thông cảm cho".
Thôi được rồi Sở cô nương, không uống được thì thôi vậy. Để tôi bảo người pha cho cô ấm trà.
"Cảm ơn !"
Sở Vĩ Vĩ gác đũa ngay ngắn "tôi đã ăn xong rồi".
- Sở cô nương ăn ít vậy sao ?
Phải...tôi ăn rất ít, thậm chí tôi còn không ăn.
Chả trách sao cô lại gầy đến như vậy !
...----------------...
Không Linh Sơn !
"Cung Chủ, người đã về...làm Tiểu Tình vô cùng lo lắng cho người !"
- Cô yên tâm đi Tiểu Tình, tôi không sao.
Hai ngày trước Thẩm Thành Chủ có đến tìm người và đợi người một ngày một đêm, nhưng người vẫn chưa về...ngài ấy lo lắng cho người nên đã ra ngoài tìm người. Còn có...
Hửm ? Còn có gì ? Sao cô lại ấp úng ?
Dạ ! Còn có...còn có Bạch Vương Thượng "ngài ấy cũng đã đến tìm Cung Chủ !"
Sở Vĩ Vĩ mắt đượm buồn "Túc Duật cũng đến tìm ta sao ? Không gặp được ta, hẳn là chàng ấy sẽ rất buồn".
Cung Chủ, người không sao chứ ?
Ta không sao ! Cô đi làm việc của mình đi.
Dạ ! Vậy Tiểu Tình xin phép được lui xuống !
Mặt mày Sở Vĩ Vĩ trở nên ảm đạm..."Túc Duật, chàng sẽ hạnh phúc chứ ?"
…
"Sở nhi !"
"Túc Duật, sao chàng lại ở đây ?"
- Ta đã đợi nàng ở đây rất lâu rồi !
Cô nhìn thấy Bạch Túc Duật đã gầy đi rất rõ, lòng cô không khỏi xót xa "chàng đã gầy đi rất nhiều rồi, sao vậy Túc Duật ?"
Ta...Sở nhi à, ta không sao. Đừng nói chuyện của ta nữa ! Hãy nói về chuyện của nàng đi, ta rất muốn biết thời gian qua nàng sống như thế nào.
"Túc Duật !"
"Sở nhi, ta thật sự rất nhớ nàng..."
- Túc Duật, tuy ta không biết vì sao chàng lại quyết định thành thân với Hồng Tụ công chúa, nhưng chàng đã chọn con đường của riêng mình thì chàng phải cố gắng trân trọng !
"Sở nhi ! Ta biết rằng mình không nên đến đây gặp nàng...nhưng thật sự trong lòng ta không chịu nổi nên phải đến gặp nàng".
"Túc Duật, chàng hãy quên thiếp đi...cả chàng và ta đều phải nên chịu trách nhiệm với việc mình đã quyết định".
Bạch Túc Duật ôm lấy Sở Vĩ Vĩ.
Cả hai cùng rơi vào im lặng !
……
"Thành Chủ"
Không cần phải hành lễ "Nương tử của ta đã trở về chưa ?"
Dạ bẩm Thành Chủ, Cung Chủ vừa mới trở về và đang nghỉ ngơi bên trong !
Thanh Hà đưa tay đẩy cánh cửa...
Két...
Bạch Túc Duật vừa nghe tiếng Thanh Hà thì đã biến mất !
- Nương tử sao nàng lại thừ người ra vậy ?
Mặt mày Sở Vĩ Vĩ trở nên căng thẳng, một cảm giác ngại ngùng...sao cứ có cảm giác như đang ngoại tình thì bị bắt gặp vậy chứ ?"
- Nàng sao vậy ?
Khụ khụ khụ...
Thiếp không sao...
Thanh Hà cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô "mấy hôm nay, nàng đã đi đâu ?"
Thiếp đã đến đảo giao long !
- Nàng nói sao ? Nàng đến Kiệt Thạch Đảo sao ? Nàng đến đó có việc gì ?
Dạ phải !
- Nương tử của ta à, nơi đó rất nguy hiểm "sao nàng lại đến đó chứ ?"
Thiếp không sao đâu, chàng đừng quá lo lắng "không phải là thiếp vẫn đang an toàn đứng trước mặt chàng đây sao ?"
- Nương tử, sau này nàng có việc gì hay muốn đi đâu thì phải nói với ta, có biết không hửm ?
Dạ, thiếp sẽ không bao giờ để cho chàng phải lo lắng cho thiếp nữa !
- Được, vậy nàng nghỉ ngơi đi nhé !
"Dạ tướng công"
Ừm...
...----------------...
Ma Vương !
Có tin gì của cô ấy không ?
Bẩm Ma vương ! Không có chút tin tức gì.
Nhậm Tề Tề ngồi phịch xuống ghế "Vĩ Vĩ, tại sao lại như vậy chứ ? Nhậm Tề Tề ta lần nào cũng sai với em vậy chứ ?"
"Tề Tề, con đừng quá lo lắng...con bé có lẽ là sẽ ổn !"
Mẹ à ! Một chưởng của con có thể khiến cho người khác thịt nát xương tan.
"Tề Tề, con đừng tự trách bản thân của mình nữa, nhìn con thế này thì mẹ rất đau lòng !"
Nhậm Tề Tề thở dài "Dạ, thôi được rồi...con sẽ không bao giờ để mẹ phải thêm lo lắng cho con".
Cốc...cốc...cốc...
Vào đi (giọng lạnh lùng của Nhậm Tề Tề)
Diễm Lệ đẩy cửa bước vào !
Bà Lâm Nghiễm vô cùng ngạc nhiên "là cô ấy !"
Diễm Lệ cúi đầu hành lễ với bà Lâm Nghiễm "con dâu chào mẹ ạ !"
Bà Lâm Nghiễm kinh ngạc nhìn con trai.
Nhậm Tề Tề ôn tồn lên tiếng "Thưa mẹ ! Cô ấy chính là vợ của con, tên là Lãnh Diễm Lệ".
Mắt bà Lâm Nghiễm trở nên bi thương, bà thấy con trai mình đã nợ Sở Vĩ Vĩ quá nhiều "một đứa con gái tốt như Vĩ Vĩ mà Tề Tề lại đánh mất".
Mẹ...mẹ sao vậy ?