Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngõ Cụt Trong Hôn Nhân

“Bác sĩ Thuộc, đứa bé. . . . . .” Ninh Tự Thủy mở mắt, không còn hơi sức, mí mắt rất nặng, khẩn cầu nhìn Thuộc Vũ Hiên, khẩn trương cắn môi dưới.

“Cô đừng lo lắng, đứa bé không có việc gì”. Thuộc Vũ Hiên lập tức an ủi, ánh mắt có chút do dự: “Chỉ là thân thể của cô có chút lạnh, suy yếu; cho nên phải vô cùng cẩn thận. Tâm tình không thể kích động, tận lực tránh khỏi đau lòng quá mức và tức giận. Nếu không. . . . . . Lần sau tôi cũng không có biện pháp. . . . . .”

Ninh Tự Thủy sững sờ, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lo lắng trùng trùng. Dáng vẻ của hắn, còn có thể giữ được đứa bé này sao?

“Tốt nhất cô nên nghỉ ngơi, hôm khác tôi trở lại thăm cô!”

Thuộc Vũ Hiên muốn xoay người rời đi thì Ninh Tự Thủy giơ tay lên níu lấy tay hắn, lệ quang lóe lên, tiếng nói khàn khàn, không còn hơi sức và cam chịu: “Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao hay không? Tại sao hắn vẫn không thừa nhận đứa bé này là của hắn?”

“Chuyện này. . . . . .”Sắc mặt Thuộc Vũ Hiên khó xử, nhìn dáng vẻ của cô tái nhợt, tiều tụy, thật sự không cách nào nhẫn tâm đẫy tay của cô ra, nhưng chuyện của Kỷ thiếu gia không tới phiên hắn lắm mồm. Đừng nói hắn không biết, cho dù có biết rõ, có mười lá gan cũng không dám nói chuyện của Kỷ thiếu gia a!

“Xin lỗi, tôi không phải cố ý làm anh khó xử!” Ninh Tự Thủy thấy hắn chần chờ, trong con ngươi đã hiểu ra vài thứ. Kỷ Trà Thần không muốn để người ta biết gì đó, tuyệt đối không thể nào biết. Buông lỏng tay ra, ngước mắt chăm chú hỏi: “Có phải chỉ cần tâm tình tôi không chấn động, hết sức điều dưỡng, đứa bé có thể bình an ra đời hay không?”

Thuộc Vũ Hiên gật đầu: “Tình huống trước mắt chỉ cần không bị kích thích, tâm tình ổn định, thai nhi chắc là sẽ không có vấn đề. Tự Thủy, cô nghỉ ngơi cho tốt”.

“Cám ơn!”

“Đây là việc tôi phải làm”.

Ninh Tự Thủy cắn môi, mắt thấy hắn rời đi, tay đặt trên bụng, cố gắng không để cho mình rơi nước mắt. Nếu như mình đau lòng, đứa bé cũng sẽ đau lòng, cho dù Kỷ Trà Thần không chịu thừa nhận đứa bé này, nhưng dù sao cô yêu hắn. Đứa bé này là thuộc về cô và Kỷ Trà Thần, cô không muốn mất đi đứa bé.

Trời sanh phụ nữ có bản năng làm mẹ để cho cô có ý chí mạnh mẽ, dù thế nào đi nữa, cô muốn sinh đứa bé này.

Điện thoại di động ở đầu giường điên cuồng chấn động, vẫn là dãy số xa lạ. Chần chờ hồi lâu, cô vẫn nhận điện thoại: “Tôi là Ninh Tự Thủy”.

“Tôi đã nói rồi, không nên đi tìm hắn! Tại sao không nghe lời? Bị thương, đau không?” Giọng nói khàn khàn trong điện thoại truyền tới, xa lạ, thần bí.

Trong lòng Ninh Tự Thủy hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn xung quanh cửa sổ, căn bản không có bất cứ ai. Kỉ gia hơn ngàn mét vuông, trong ngày thường có vệ sĩ tuần tra, từ trước đến giờ sẽ không có ai có thể đi vào. Tại sao hắn lại biết?

“Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm gì?”

“Tôi là ai không quan trọng! Quan trọng là, tôi có thể giúp cô rời khỏi Kỷ Trà Thần, cô muốn ôm lấy đứa nhỏ trong bụng sao? Nếu như muốn hắn, nhất định phải rời khỏi Kỉ gia”.

Rời khỏi Kỷ Trà Thần?

Ninh Tự Thủy cả kinh, cái ý niệm này, từ sau khi cô gả cho Kỷ Trà Thần, nghĩ cũng không dám nghĩ. Ngón tay nắm điện thoại di động thật chặt, đầu ngón tay trắng bệch. Lo lắng nói: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao nói chuyện này với tôi?”

“Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô tiếp tục bị tổn thương thôi. Thương hại cô thôi. . . . . . Cô suy nghĩ đi, tôi sẽ tìm cô sau. Đô, đô đô. . . . . .”

“Alo! Alo! Alo,. . . . . .” Ninh Tự Thủy nghe được tiếng đô, đô, lập tức nhấn nút gọi lại, giống như lần trước, lại một lần nữa biến thành số máy đã đóng.

 

“Cô chủ, cô nên ăn cơm”. Bạch Kỳ gõ cửa đi tới.

Ninh Tự Thủy cuống quít đưa điện thoại di động để xuống, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn ăn, dẹp đi”.

Ánh mắt Bạch Kỳ lạnh lùng quét qua điện thoại di động trong tay cô, đáy mắt xẹt qua một tia hồ nghi, để thức ăn xuống: “Vừa có người gọi điện thoại cho cô?”

Ninh Tự Thủy cố bình tĩnh nói: “Trước kia một bạn học, tùy tiệnnói chuyện vài câu”.

“Xem như mình không đói bụng, nhưng đứa bé trong bụng cũng sẽ đói. Cô chủ, cũng không muốn đứa bé gặp chuyện không may chứ!” Bạch Kỳ đem một chén cháo nóng hổi đưa tới trong tay cô, giọng nói lạnh nhạt, lại cung kính.

Đúng a! Coi như mình không đói bụng, đứa bé cũng sẽ đói! Ninh Tự Thủy gật đầu: “Cám ơn”.

“Đây là việc tôi nên làm”. Bạch Kỳ gật đầu, tiếp tục nói: “Thiếu gia đã căn dặn, không có sự chấp thuận của hắn, cô không thể rời phòng một bước”.

“Cái gì?” Ninh Tự Thủy cả kinh, cái chén trong tay rơi trên mặt đất, cháo vun vẫy đầy đất. Lắc đầu: “Hắn không thể làm như vậy, đây là hắn đang giam lỏng tôi!”

Vẻ mặt Bạch Kỳ vẫn không thay đổi, ngồi xổm người xuống thu dọn đồ đạc: “Đây là mệnh lệnh của thiếu gia. Tôi đi xuống lấy chén khác cho cô”.

Ninh Tự Thủy chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, giống như có một thanh dao găm đâm vào trái tim mình từng nhát, từng nhát. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, cắn ngón tay mình, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng.

Tại sao?? Kỷ Trà Thần, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Trước kia, anh đối xử với tôi dịu dàng, đối xử với tôi rất tốt, bây giờ rốt cuộc đã đâu mất rồi?

Bạch Kỳ đưa điện thoại di động đặt trên bàn, giọng nói cung kính báo cáo: “Trong di động của cô chủ có hai dãy số bị đóng. Tôi đã điều tra, cái gì cũng không tra được. Nhưng dãy số cuối cùng, cô chủ lại nói là của cô bạn học cũ gọi cho cô ấy thôi”.

Ánh mắt bén nhọn của Kỷ Trà Thần nheo lại, xương cốt rắn chắc ngón tay rõ ràng cầm lấy điện thoại di động, nhấn ghi chép trò chuyện, mày kiếm nhíu lên, sắc mặt trầm xuống, vô cùng không vui.

Bạn học cũ?

Khi hắn quyết định cưới Ninh Tự Thủy, cũng sai người đi thăm dò chuyện 16 năm trong quá khứ của cô, không rõ chi tiết, không có gì là hắn không biết. Ninh Tự Thủy tính tình dịu dàng, không thích gặp người, không gần gủi ai. Người theo đuổi bên cạnh có hơn hai trăm, cô không lựa chọn bất kỳ một người nào. Không uống rượu, không hút thuốc lá, không pha rượu, thậm chí ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. . . . . .

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận