Trong biệt thự ba tầng Kỉ gia, Ninh Tự Thủy và Kỷ Trà Thần ở lầu ba, nhưng kể từ lúc cô mang thai, cô bị tra hỏi cha đứa bé là ai, không có kết quả, Kỷ Trà Thần một mình dời đến lầu hai, cách xa cô.
Ninh Tự Thủy vuốt ve cái bụng khô quắt của mình, mới hơn một tháng, không có chút dấu hiệu nào. Kỷ Trà Thần không thừa nhận đứa bé này là của mình, cũng không muốn gặp cô nữa. Vốn cho rằng có đứa bé, giữa bọn họ sẽ càng thêm hạnh phúc đầy đủ, lại không nghĩ đã đẩy tình cảm bọn họ vào địa ngục.
Nhất định có chuyện gì mà cô không biết, nhất định là có chuyện gì khiến Kỷ Trà Thần hiểu lầm mình; nếu không hắn sẽ không đột nhiên thay đổi lạnh lùng như vậy .
Ninh Tự Thủy đi lặng lẽ đến trước cửa phòng của hắn, vốn là muốn muốn đi vào, lại phát hiện cách vách cửa phòng hắn mở ra một cái khe hở; mỗi một gian phòng trong Kỉ gia đều được quét dọn, sau đó vội vàng khóa lại, ngoại trừ quản gia, không có ai có chìa khóa để mở cửa.
Có chút ngạc nhiên đi tới, đặt tay lên nấm cửa, vừa chuẩn bị đi vào thì ánh mắt quét đến tấm hình nằm trên mặt đất. Khom lưng nhặt lên, thấy rõ nội dung ràng hình, trong phút chốc, vẻ mặt cô chợt biến đổi, ánh mắt hốt hoảng. Quay đầu lại nhìn chung quanh.
Vốn cũng không có một bóng người, chỉ có cánh cửa sổ thông gió mở ra. . . . . .
Trong hình là hình ảnh cô bị Kỷ Trà Thần đè trên mặt thảm mạnh mẽ chiếm đoạt, là chuyện của hai ngày trước; tại sao lại có này tấm hình ở chỗ này? Rốt cuộc là người nào ở trong bóng tối vẫn quan sát mình?
Ninh Tự Thủy hốt hoảng không biết nên làm sao làm sao mới phải. Phải nói cho Kỷ Trà Thần sao? Hắn còn có thể tin tưởng mình sao? Nếu như nói cho hắn biết, hắn nhất định có thể tìm ra kẻ đứng trong bóng tối theo dõi chính là người kia! Cắn môi, vừa muốn giơ tay lên gõ cửa phòng Kỷ Trà Thần, điện thoại di động vừa vặn vang lên, vẫn là dãy số xa lạ.
“Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm gì?” Ninh Tự Thủy không hề nghĩ ngợi lập tức nói ngay, giọng nói cố gắng kiềm chế không để run rẩy. Cảm giác trong bóng tối có một bàn tay nắm lấy cổ của mình, siết chặt làm mình không thở nổi.
“Cô muốn nói cho hắn biết? Cô cảm thấy bây giờ hắn sẽ tin tưởng lời của cô sao? Sẽ không biến tôi làm thành gian phu sao?” Giọng nói âm trầm, sâu kín vang bên tai cô.
Ngón tay Ninh Tự Thủy nắm tấm hình thật chặt, nhíu mày, hoảng hốt tim đập dữ dội: “Anh không cần giả vờ thần bí, tôi sẽ nói cho Kỷ Trà Thần, hắn nhất định sẽ tìm ra anh”.
“Ha ha. . . . . . cô gái nhỏ ngây thơ. Người như vậy, cô còn muốn tin tưởng sao? Hắn một lòng cho rằng đứa nhỏ trong bụng cô không phải của hắn”.
Người này rốt cuộc là ai? Thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng của cô cũng biết rồi. Có thể chụp hình, còn có thể biết chuyện giữa cô và Kỷ Trà Thần. . . . . .
“Nếu như cô muốn rời đi, tối nay 10 giờ tại cửa Bắc gặp nhau”.
“Tôi sẽ không rời khỏi Kỷ Trà Thần, tôi sẽ không đi!” Ninh Tự Thủy nhìn điện thoại quát, mà bên kia đã cúp điện thoại, tiếng đô đô vang ra. Trên trán hiện đầy mồ hôi, hành lang sáng sủa nhưng làm cho người ta có cảm giác âm u đáng sợ.
Cửa phòng chợt bị mở ra, ánh mắt bén nhọn của Kỷ Trà Thần nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy, đáy mắt không che giấu chán ghét, không vui nói: “Cô đến đây làm gì?”
“Tôi. . . . . .” Ánh mắt Ninh Tự Thủy nhìn hắn, giống như nhìn thấy cứu tinh, mở miệng muốn nói cho hắn chuyện mới vừa xảy ra. Nhưng trong đầu hiện lên giọng nói người đàn ông thần bí, bắt đầu do dự. Kỷ Trà Thần sẽ tin tưởng lời của mình sao? Nếu là lúc trước, cô nhất định không chút nghĩ ngợi nói cho hắn biết, nhưng bây giờ. . . . . .
“Trong tay cô cầm cái gì?” Ánh mắt Kỷ Trà Thần quét đến cái gì đó trong tay cô nắm thật chặt, mày kiếm nhíu lên.
“Không có. . . . . . Không có gì. . . . . .” Ninh Tự Thủy lắp bắp, vẻ mặt hốt hoảng, nhanh chóng đem vật cầm trong tay hình nhét vào trong tay áo, trong tay nắm thật chặt điện thoại di động. Cả người cũng sợ đổ mồ hôi lạnh.
Tròng mắt Kỷ Trà Thần thoáng qua nghi ngờ, nghiêng người tóm tay cô, lấy ra tấm hình cô giấu ở trong tay áo. Vẻ mặt trầm xuống, chân mày nhíu lại, phát ra chán ghét. Ngón tay nắm thật chặt cổ tay của cô, tức giận nói: “Ninh Tự Thủy, lá gan cô càng lúc càng lớn”.
“Không phải! Không phải như thế. . . . . . Anh hãy nghe tôi nói. . . . . .” Ninh Tự Thủy đau quá cau mày, cuống quít muốn cùng hắn giải thích. Nhưng…………
Kỷ Trà Thần nhìn thấy tấm hình, con ngươi căng thẳng, gia tăng sức trong tay, trong giọng nói tràn đầy tức giận chưa từng có: “Ninh Tự Thủy, người đàn ông kia là ai? Này hình do hắn chụp đúng hay không?”
“Không phải. . . . . . Không phải vậy. . . . . .” Ninh Tự Thủy lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt, tràn đầy hốt hoảng và vô lực, cổ tay đau đớn, xương cốt gần như muốn bị hắn bóp nát. Nhìn ánh mắt của hắn, khó nhọc nói: “Tôi không biết hắn là ai! Ta cũng không biết tại sao tấm hình ở cách vách phòng của anh. . . . . . Anh phải tin tưởng tôi có được hay không?”
“Hừ”. Vẻ mặt Kỷ Trà Thần càng thêm tức giận, nhẹ buông tay, đẩy cô đụng phải vách tường, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết cô: “Cô cho rằng giải thích như vậy, tôi sẽ tin tưởng sao?”
Khuỷu tay Ninh Tự Thủy gần như đã mất đi cảm giác, chết lặng; cắn môi dưới, vẻ mặt xuất hiện một tia quật cường. Nước mắt tràn vào trong hốc mắt chậm chạp không chịu rơi xuống, ngước mắt, đau lòng, khổ sở, uất ức, các loại tâm tình đan trộn vào nhau. Lẩm bẩm hỏi “Tại sao? Kỷ Trà Thần, anh nói cho tôi biết tại sao? Tại sao trong một đêm cái gì cũng thay đổi? Tại sao anh không muốn tin tưởng tôi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!