Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Không lâu sau khi Mai gia rời đi, Mai thị phòng lớn đổ “bệnh”, nghe bảo cần tịnh tâm nghỉ ngơi, không thể quản lý được, thế nên mọi công việc ở phòng lớn đều giao cả vào tay Phàn di nương.

Ba tháng sau, tiết trời trở nên chan hòa ấm áp, Lý Hạ lên kinh báo cáo với tổ phụ và phụ thân là đã giải quyết mọi việc ở Tần Xuyên một cách êm đẹp, nhân tiện đưa thê tử Mai thị trở về Tần Xuyên. Nghe nói không ở tại nhà cũ trên đỉnh Thiên Diệp nữa mà đưa tới biệt viện ở Đào cốc, vì ở đó thích hợp tịnh dưỡng hơn.

Mai thị sinh được hai cô con gái, đứa lớn năm nay đã mười một tuổi, kể từ khi Phàn di nương sinh con trai suýt gặp nạn, Hắc thị cảm thấy cần phải tách hai cháu gái ra khỏi mẹ đẻ, đưa hai đứa vào trường nữ. Mai thị bận đè đầu thị thiếp trong viện, không có thời gian quan tâm hai đứa nhỏ, lâu lâu mới như người điên bỗng nhớ tới, ôm hai cô con gái gào khóc, mới đầu còn ngập tràn tình thương, về sau càng khóc càng tức, bắt đầu tố cáo Lý Hạ ái thiếp diệt thê.

Con gái lớn Lý Lạc Quân đã dần trưởng thành, thi thoảng cũng sẽ khuyên mẹ một hai câu, nếu cứ ở đây oán trách cha thì bằng sửa cái tính tranh cường háo thắng, dốc lòng quản lý hậu viện, tổ mẫu với cha cũng không hề nói sẽ giao quyền quản gia cho Phàn di nương, cũng bày tỏ chị em họ vẫn hy vọng mẫu thân có thể sớm ngày nhận thức tình cảnh trước mắt, nhưng Mai thị để hết lời khuyên ngoài tai.

Hai cô gái đã vào trường nữ từ năm sáu tuổi, vì chưa tìm được thầy giỏi ở kinh thành nên Hắc thị tạm giữ các nàng lại Tần Xuyên, dù gì Lý Hạ cũng đang ở đấy.

“Mẫu thân, hôm nay là ngày cuối cùng con và muội muội đến Đào cốc, ít hôm nữa phải lên đường đến kinh thành.” Tranh thủ khi mẹ mình tạm thời không khóc lóc kể lể, Lý Lạc Quân đã tìm được cơ hội nói ra mục đích chuyến đi lần này.

“…” Mai thị sửng sốt, bỗng thấy sợ hãi, các con lên kinh thành thì nàng ta biết làm sao đây? Nàng ta lập tức chụp lấy tay con gái, “Lạc Quân, ngoài chị em con ra mẹ đã không còn ai để dựa dẫm, các con không thể bỏ mặc mẹ được.” Nếu hai đứa còn ở Tần Xuyên thì Lý Hạ vẫn sẽ dẫn con tới thăm nàng, nhưng nếu hai đứa nó đi rồi, chắc chắn Lý Hạ sẽ không đến đây nữa.

“Thế… Mẫu thân cảm thấy chúng con cần làm gì?” Lý Lạc Quân nhìn vào mắt mẹ.

“Đi tìm cha con, bảo cha con đón mẹ về được không? Nói về sau mẹ sẽ không bao giờ cãi lời nữa, chỉ chăm sóc hai chị em con sống qua ngày. Con là con đầu của cha con, từ nhỏ cha đã rất thương yêu con, lời con nói chắc chắn sẽ có tác dụng, sẽ hơn ả ở Yến Tử cư.” Sờ gương mặt thanh tú của con gái, nàng ta buồn bã, “Nếu con là con trai thì tốt biết bao, mẹ sẽ không phải chịu cực thế này.”

Lý Lạc Quân cười khổ, “Mẫu thân nên mừng vì con là con gái mới phải.” Nếu nàng là con trai, có một bà mẹ không hiểu chuyện, chỉ chăm chăm lo cho nhà ngoại như thế, thì chỉ sợ Lý gia đã ra tay từ lâu rồi, sao có thể giữ bà lại để gieo họa cho chủ nhân Tần Xuyên đời kế tiếp? “Mẫu thân có còn nhớ vì sao lần này mình bị đưa đến Đào cốc không?”

Nhắc tới chuyện này, Mai thị lại lấy làm ấm ức, hậm hực nói, “Sao mẹ có thể quên được? Cũng tại ả tiện phụ phòng năm làm hại, ả cảm thấy dì Uyển Ngọc nhà con uy hiếp địa vị ả ta, trăm phương nghìn kế tìm cách hãm hại muội ấy, còn to gan quành cả dì Tư Ngọc của con vào, hại nhà ông ngoại con phải bồi thường biết bao tiền bạc, thậm chí ảnh hưởng đến chuyện kinh thương Trường Hà. Mẹ đã cầu xin tổ phụ tổ mẫu của con mấy lần, nhưng mắt bọn họ đã mờ, ngay đến chuyện vu oan giá họa đơn giản như thế mà cũng không nhận ra.” Gì mà gia chủ Tần Xuyên, theo nàng ta thấy, cũng chỉ là có mắt không tròng, “Một Ngô gia Du Châu nhỏ nhoi mà dám so lớn bé với Mai gia chúng ta, không thử nhìn xem bản thân là thứ gì, châu chấu mà đòi đá xe!”

Nhìn gương mặt méo mó vì tức giận của mẹ mình, Lý Lạc Quân bỗng nhớ đến lời của phụ thân: bà ấy đã hết cứu rồi, điều duy nhất phụ thân có thể làm là giữ lại danh phận của bà ấy vì hai chị em con, “Mẫu thân, có chuyện này mẫu thân phải thừa nhận, đúng là dì Tư Ngọc và Uyển Ngọc đã ra tay, Ngũ thẩm có thể không truy cứu là đã nể mặt Mai gia lắm rồi.”

“Nói thì phải nói cho đúng, nó có bằng chứng không?” Nhắc tới việc này, Mai thị lại đắc chí.

“…” Câu này của Mai thị khiến Lý Lạc Quân nhớ lại có lần nghe lén được tổ mẫu và tổ phụ đánh giá về mẹ mình —— vừa ngu vừa ác, đúng là không sai, những cô nương được lão thái thái Mai gia dạy dỗ đều có chung đặc điểm này, tưởng mình rất đường hoàng, không chút sơ hở, lại không hay toàn thiên hạ đã biết chuyện các nàng làm, “Mẫu thân, mẫu thân có bao giờ từng nghĩ, cùng là làm sai, nhưng vì sao Tam thúc có thể tha thứ cho Tam thẩm, thậm chí dốc hết gia tài trả nợ cho Triệu gia, nhưng phụ thân thì lại không tha thứ cho mẫu thân không?” Triệu thị cũng từng hồ đồ, nhưng rồi một ngày bỗng sực tỉnh, biết rốt cuộc mình phải đi đường nào, còn mẹ nàng càng đi càng lội xuống bùn, chính đạo không đi lại cứ đi tà đạo.

Bị con gái nói trúng tim đen, Mai thị nổi đóa, “Nó tốt số hơn ta, có tới hai đứa con trai, vì con trai nên Tam thúc của con mới không làm gì nàng ta.” Sau đó lại nghĩ đến tình cảnh hiện nay của Triệu gia, “Nhưng được chồng tha thứ thì ích lợi gì! Nhà ngoại rơi đài thê thảm, dù tương lai có vực dậy thì cũng không bằng xưa, nàng ta cũng hết vẻ vang.”

“Thế mẫu thân vẻ vang lắm sao?” Lý Lạc Quân nói.

“Sao lại không vẻ vang? Mỗi năm Tết đến, nhà ngoại của con đưa biết bao thứ tốt tới cho chị em con còn gì? Có viện nào rạng rỡ bằng viện chúng ta không?” Cứ ngày Tết hằng năm lại là những ngày nàng ta sung sướng nhất.

Nghe câu này, Lý Lạc Quân cười nhạt, “Đúng, ngày Tết mỗi năm, bên ngoại sẽ để cậu đưa tới nhà ta mấy xe quà lớn, nhưng mẫu thân có bao giờ tính xem, lúc quay về cậu đem đi bao nhiêu không? Chỉ tính riêng năm ngoái thôi, bên ngoại chuẩn bị cho chúng ta gần một nghìn lượng quà Tết, nhưng khi về cậu lại lấy đi hơn hai mươi nghìn lượng bạc từ trong kho riêng của phụ thân, hại mẫu thân mất quyền quản gia, cuối cùng đến giờ đã trả hết bạc chưa?”

“Con… cái con nha đầu chết tiệt này, đó là cậu ruột của con, hơn nữa số tiền đó nào có lãng phí, dùng để đổi lấy chức quan, con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, làm quan luôn cần cân nhắc trên dưới, hai mươi nghìn lượng ấy còn chưa thấm vào đâu, ngoại con còn phải thêm vào không ít. Cậu con làm quan, sau này khi con và muội muội đính hôn, người ta sẽ không xem thường.”

“Con là trưởng nữ Lý gia Tần Xuyên, ai dám xem thường?! Phải cần tới một tiểu lại ngũ phẩm dùng tiền mua được để chống lưng sao?” Nàng nói thẳng.

“…” Mai thị không ngờ con gái lại chặn họng mình như vậy! “Họ là ruột thịt của con đấy!”

“Phụ thân con, thái gia và tổ phụ tổ mẫu của con cũng là ruột thịt của con, nếu đã cùng là ruột thịt, vì sao không thể cân bằng?” Lý Lạc Quân nghiêm mặt, “Giúp đỡ thông gia vốn không sai, nhưng Mai gia đi sai đường rồi, nếu đã là hỗ trợ thì phải là anh giúp tôi, tôi giúp anh, chứ không phải chỉ là tôi giúp anh. Xét về quyền thế lẫn tiền tài, Mai gia không địch nổi Lý gia, đã thế còn không làm tròn đạo lý kia, chỉ muốn được trợ giúp mà không hề nghĩ báo đáp, một lòng mưu lợi cho bản thân, hành vi như thế thì khác gì tiểu nhân? Mẫu thân luôn mồm mắng nhà ngoại Tam thẩm và Ngũ thẩm cậy quyền, không sai, bọn họ cũng như Mai gia, đều là người cậy thế mà sống, nhưng người ta đã làm thế nào? Triệu gia dù mất sạch gia tài cũng không làm liên lụy đến danh tiếng của thông gia, con cháu Ngô gia mượn thế Ngũ thúc có được chức vị, tận tụy canh phòng biên cương, không những không làm Ngũ thúc mất mặt, trái lại càng khiến Ngũ thúc nở mày nở mặt. Hơn nữa, Tam thẩm và Ngũ thẩm chưởng gia thế nào? Thu nhập nhà họ đâu hơn nhà ta bao nhiêu, vậy mà vẫn chi biết bao tiền bạc trong trận ở Đại Uyển Khẩu để ứng tiền tuyến, còn nhà ta chi được bao nhiêu?” Lúc ấy nàng đi theo tổ mẫu nên biết rất rõ, phòng ba phòng năm đưa đến hai mươi nghìn lượng bạc, chỉ mỗi nhà nàng là mười lăm nghìn lượng, phụ thân xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất!

“Tuy mẹ không tích cóp được nhiều tiền, nhưng khi Tần Xuyên gặp nạn thì ngoại con chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn!” Mai thị bị con gái nói mà quáng lên.

“Thế ư? Nếu không định bỏ chạy, vậy vì sao còn chuẩn bị hai chiếc thuyền lớn ở Trường Hà làm gì?” Đại nạn ập tới đầu, có nhà ai không tính đường lùi? Ngay đến Lý gia cũng có ý định đó, điều này không có gì đáng xấu hổ, là người thì luôn có tư tâm, “Triệu gia ngốc là vì không che giấu kỹ như các mẹ, họ Mai nhà mẹ có bao giờ thua ai về âm mưu quỷ kế.”

“Họ Mai nhà mẹ?” Cánh môi Mai thị run lên, không ngờ con gái lại nói ra lời tuyệt tình đến vậy.

“Đúng, họ Mai nhà mẹ, mẫu thân đặt tay lên ngực tự hỏi đi, mẫu thân có từng xem con và Lạc Dung là người nhà mình chưa?” Tiểu nha đầu mím môi, “Từ khi con hiểu chuyện cho đến nay, chỉ toàn nghe mẫu thân oán trách con không phải là con trai, con không thể củng cố địa vị cho mẫu thân, không thể giúp mẫu thân có được sự chú ý của phụ thân. Vì thế con luôn cố gắng vâng lời, hiểu chuyện, muốn mẫu thân được thoải mái hơn, bớt kể lể than trách với con và muội muội, thậm chí còn nghĩ cách để phụ thân đến chỗ chúng ta, nhưng mỗi lần phụ thân đến thì mẫu thân làm gì? Nào là khóc lóc, nào là than phiền, mắng chửi các tiểu di nương. Đấy là chuyện giữa vợ chồng hai người, làm con gái không thể phân xử hộ. Con chỉ muốn nhà ta được một bữa cơm bình yên, dù chỉ là một lần.” Cô bé lau khóe mắt ươn ướt, “Nhà ngoại là ruột thịt của mẫu thân, mẹ thương họ cũng không sai, nhưng mẫu thân có bao giờ nghĩ, con và Lạc Dung cũng là ruột thịt của mẫu thân không, mẫu thân chi tiền mua chức quan cho cậu, con không thấy có gì sai, mẫu thân chuẩn bị hồi môn sính lễ cho con trai con gái của cậu, đó là cháu mẫu thân, con cũng không thấy có gì không đúng, nhưng… mẫu thân có bao giờ nghĩ, con và Lạc Dung đã mấy tuổi rồi không? Mẫu thân có từng chuẩn bị gì cho chúng con không?”

“…” Mai thị bị hỏi mà ngớ người, đúng là nàng chưa hề chuẩn bị, “Nhưng… con và Lạc Dung là con gái của cha con, cha con chắc chắn sẽ không bạc đãi hai đứa, cậu con không có nhiều tiền như thế, nên mẹ mới… chuẩn bị cho mấy đứa nó, để sau này không bị chê cười.”

“Đúng, phụ thân sẽ không bạc đãi chúng con, vì nghĩ cho tương lai của con và Lạc Dung, phụ thân nói phụ thân sẽ không làm khó mẫu thân, cũng không viết hưu thư, nhưng e là từ nay trở đi mẫu thân phải ở lại đây lâu dài.” Cô bé đưa mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, “Ở đây rất tốt, phong cảnh dễ chịu, thích hợp tu thân dưỡng tính.”

“…” Mai thị chấn động, đi tới nắm chặt cổ tay con gái, “Lạc Quân, mẹ là mẹ ruột của con, con không thể không màng máu mủ được.”

Nén cái đau vì bị siết chặt tay, Lý Lạc Quân hỏi nàng, “Mẫu thân muốn con làm gì?”

“Đi xin cha con, xin chàng cho ta về, không đến kinh thành cũng được, chỉ cần về đỉnh Thiên Diệp thôi.” Nàng là Đại thái thái Tần Xuyên, là nữ chủ nhân tương lai, tuyệt đối không thể bị nhốt ở đây được, “Nếu không được thì con đi xin ông ngoại đi, xin ông ấy đi tìm Lý lão thái gia, nói gì thì mẹ cũng là Đại thái thái cha con cưới hỏi đàng hoàng mà.”

“Ông ngoại?” Nàng hừ lạnh, “Chắc mẫu thân vẫn chưa biết nhỉ? Bà ngoại đã chọn Âm Nhi biểu tỷ, muốn đưa tỷ ấy đến chăm sóc chị em chúng con.” Hạng Trang múa kiếm, có ý ra tay với cha nàng đây mà*.

(*Liên quan đến sự kiện Hồng Môn yến: Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn mời Bái công Lưu Bang đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là Phạm Tăng không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu Bang nhưng không thành. Từ đấy có sự tích: Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công, chỉ hạng người bề ngoài thon thót nói cười nhưng lại ẩn chứa mưu kế nham hiểm bên trong.)

“…” Mai thị ngồi phịch xuống giường, miệng lẩm nhẩm, “Không đời nào… Đã hứa là không đưa ai tới nữa cơ mà.”

Nhìn mẫu thân ngây người, nước mắt Lý Lạc Quân tuôn như mưa, suy cho cùng cũng là mẹ ruột của mình, nàng thật sự không nỡ tuyệt tình, “Mẫu thân yên tâm, tổ mẫu và Phàn di nương đang chuẩn bị hồi môn giúp con và Lạc Dung rồi.” Phụ thân đã nói với nàng, trong nhà đã bắt đầu lo liệu hôn sự cho nàng, nên lần này lên kinh không biết bao giờ mới về, “Mẫu thân nhớ bảo trọng, dành thời gian suy ngẫm cho kỹ, có lẽ lúc đó tổ mẫu và phụ thân còn có thể đưa mẫu thân về.”

Mai thị ngơ ngác ngồi tại chỗ, mặc kệ hai cô con gái tận tình khuyên nhủ, từ đầu chí cuối không một phản ứng.

Tận lúc các nha hoàn bà tử tiễn hai cô gái đi, một hồi lâu sau, Mai thị mới hoàn hồn, gào thét đòi đuổi theo con gái, nhưng đã bị người hầu giữ lại.

Trên đường núi cách đó không xa, Lý Hạ dựa vào gốc đào, thấy xe ngựa của con gái thì giục ngựa đi tới.

“Phụ thân, mẫu thân sẽ ở lại đây mãi mãi sao?” Lý Lạc Quân vẫn muốn giúp mẫu thân.

“Tùy vào bà ấy.” Lý Hạ thật sự rất hết cách với người vợ này, mười mấy năm qua không khác gì nước đổ đầu vịt, “Sau này hai đứa xuất giá, cứ lấy bà ấy làm gương, sống cho thật tốt, đó mới là báo đáp lớn nhất với cha mẹ.” Hắn rất sợ hai cô con gái bước vào vết xe đổ của Mai thị.

“Còn Âm Nhi biểu tỷ thì sao? Phụ thân sẽ đón tỷ ấy đến ạ?” Lý Lạc Quân truy hỏi.

Lý Hạ mỉm cười, “Tiểu nha đầu này, coi cha là hạng người gì hả?” Nếu hắn là người trọng nữ sắc thì tổ phụ và phụ thân còn chọn hắn làm người đứng đầu Tần Xuyên nữa không? “Bao giờ đến kinh thành, nhớ tới chỗ Ngũ thẩm xin lỗi thay mẹ con. Vì chuyện của Mai gia, mẫu thân con đã làm rất nhiều chuyện không phải với người ta.”

Lý Lạc Quân gật đầu, hạ rèm xe xuống, chậm rãi ngoái đầu nhìn Đào cốc xa xa qua khung cửa, hy vọng mẫu thân sớm ngày tỉnh ngộ.

***

Từ khi Mai thị rời đi thì Lý trạch yên ổn hẳn, Tiểu Thất cũng bắt đầu xắn tay thu dọn gia sản, bởi vì Lý Sở vừa nhậm chức: tới Điền Vu Thành ở Tây Bắc hỗ trợ huấn luyện tân binh.

Nhưng đang thu dọn dở thì Tấn vương bỗng gửi tin tới, bảo hắn tạm thời khoan nhậm chức, nghe nói cơ thể thánh chủ không được khỏe, đã gần một tháng không lên triều, toàn là Tấn vương thay mặt.

Đầu tháng Tư, hôn sự của Lý Lạc Quân đã có tiến triển, kết thân với trưởng tử nhà họ Trần ở Giang Nam, Trần gia cũng là đại thần khai quốc của Đại Chu, có điều hôm nay nhân số trong nhà lại khá ít hỏi.

Nghe Phàn di nương bảo, sau khi Mai gia nghe nói về hôn sự thì đưa cả tiền lẫn người sang, muốn tìm lại sự tín nhiệm thân cận ngày xưa, nhưng Hắc thị ra mặt lệnh Lý Lạc Quân tự đuổi họ về: giữ đồ lại, nhưng người thì cấm tiệt bước chân vào nhà.

Tiểu Thất nhủ bụng, Đại tiểu thư đúng là được Hắc thị dạy dỗ, thông minh đấy, biết phải vạch rõ giới hạn với Mai gia.

Đến tối khi Lý Sở về, hai người hàn huyên chuyện hôn sự của Lạc Quân, hắn nói Trần gia là tự tay Lý Hạ chọn, vì ngày xưa từng tiếp xúc với con cháu Trần gia, cảm thấy không tệ.

Nhắc đến chuyện con gái, lẽ tự nhiên nói tới hai cô con gái của Lý Hồng Nhược, nhất là An Tâm, cô bé được chính Lý Sở và Tiểu Thất chọn chồng cho, kết hôn với em họ của Phó Đô hộ Lưu Tiếu Kiệt. Năm nay đã là năm thứ hai xuất giá, hôm trước có gửi thư về, nói thai đầu sinh được một trai một gái, mẹ con bình an, trong nhà rất vui, gửi hai xe lớn quà cáp đến tận nhà.

“Hôn sự của Trường An cũng được quyết định rồi, nhưng tình hình trong cung thế này, có cần gửi thư cho Đại tỷ, dặn tỷ ấy khẩn trương tiến hành sớm không?” Tiểu Thất hỏi Lý Sở, sợ nhỡ trúng quốc tang lại chậm trễ hôn sự con cháu.

Lý Sở nhíu mày, “Lát nữa ăn cơm xong ta sẽ viết, trùng hợp ngày mai bên Tam ca có người về Tần Xuyên, thuận tiện nhờ họ chuyển hộ.”

“Vậy thì hay quá, để mai thiếp vào trong kho xem có gì sẵn không, lấy ra vài món.” Cháu ngoại thành hôn, hắn là cậu thì không được keo kiệt.

“Nhân tiện chọn hai món đưa đến Thuận Vương phủ nữa.” Lý Sở nói.

“Thuận Vương phủ cũng sắp có hôn sự?” Tiểu Thất ngạc nhiên.

“Là Tĩnh An huyện chủ lần trước đấy.” Lý Sở gắp một miếng màn thầu cho vào miệng, không quá để ý.

“Nàng? Không phải đòi khăng khăng cưới Mạc Trường Mạnh bằng được à?” Mạc gia bị vị Tĩnh An huyện chủ này làm ầm đau cả đầu, có lần đại tiểu thư nàng ta xông thẳng vào Mạc trạch, nghe nói lúc ấy Mạc Trường Mạnh đang viết tấu chương trong thư phòng, sợ tới nỗi ôm y phục xộc xệch trốn ra cửa sau. Lý Sở biết được chuyện này thì cười rất to, Tiểu Thất chưa bao giờ thấy hắn cười thoải mái đến vậy.

“Thuận Thân vương có cẩu thả tới mấy thì vẫn cần thể diện.” Con gái chạy tới nhà người ta chặn cửa, việc này mà bị đồn ầm lên thì ông ta còn gì vinh quang, “Huống hồ Thánh chủ sắp không ổn, Thuận vương phủ cũng không thể vô phép vô tắc như thế mãi được.” Khi Thánh chủ tại thế, Thuận Thân vương thích tùy hứng thế nào cũng được, vì người trên long ỷ là anh trai ruột của ông, nhưng sau này khi Tấn vương kế vị thì khoảng cách đã bị kéo giãn, không dễ có chuyện để nhà họ chuyên quyền, “Lão vương gia còn không rõ đạo lý này?”

“Nếu đã hiểu rõ, vậy vì sao còn mặc kệ con cháu?” Nhìn xem trong vương phủ ông ấy nuôi những ai kìa?

Lý Sở lắc đầu, “Chuyện trong nhà khó theo ý mình, nếu ông ấy dạy dỗ con cháu văn võ song toàn thì đó mới là đại kỵ.” Người có tài khó đảm bảo sẽ không đâm đầu làm chuyện gì đó, lão vương gia không muốn con cháu liên lụy nên mới bỏ mặc như vậy.

“…” Hoàng gia đúng là không phải nơi dành cho người ở, “Nếu đã không quản được thì sao còn sinh nhiều thế làm gì?” Con gái ở Thuận vương phủ cộng lại ít cũng phải hai mươi. Còn gấp đôi số các người con của đương kim thánh thượng.

“…” Câu này thì đến Lý Sở cũng không biết giải thích thay Thuận Thân vương thế nào.

“Sao? Hết lý do rồi hả?” Tiểu Thất cười.

Lý Sở nhíu mày, cầm tách trà lên súc miệng.

Biết hắn phải đến thư phòng viết thư, Tiểu Thất đứng dậy đi vào phòng trong, tính tìm bộ y phục ở nhà cho hắn thay, nhưng vừa quay bước thì bị níu lại.

Mấy ngày qua hắn toàn ở trong cung, nói không chừng lát nữa lại bị gọi đi cho xem, nên đã lâu rồi hai vợ chồng không có cơ hội bên nhau.

Chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng tức giận, “Không sợ người ta biết thì nói chàng mặc kệ an nguy của quân chủ, chỉ biết hưởng lạc hả.”

“Giải quyết một lần cho xong, về sau không cần lo.” Phong cách hành sự của hắn luôn nói một là một hai là hai, nếu đã thủ tang thì chắc chắn sẽ không động đến thịt, nhưng không có nghĩa là người ta có thể cắt xén khẩu phần của hắn, một miếng cũng không được!

Bên ngoài nổi gió, có vẻ sắp trở trời, rèm cửa chập chờn trong gió, lúc sang trái lúc sang phải, khi lại bay lên.

Chẳng mấy chốc, tiếng sấm chớp đùng đoàng đã kéo tới chân trời.

Đây là cơn dông đầu tiên trong năm nay, như tiếng hổ gầm đến gần, át đi mọi âm thanh trong đất trời.

Sau sấm chớp là cơn mưa nặng hạt, rơi xuống mặt đất tơi xốp.

Mưa lớn kéo dài khoảng nửa canh giờ, sau đó chuyển thành mưa phùn.

Cánh cổng Mai viện vang lên tiếng gõ, tiểu nha đầu giữ cửa đặt trái cây đang ăn dở xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.

Ở bên ngoài, một bà tử che ô bằng giấy dầu báo: “Cửa trong có chuyển lời, người ở Tấn vương phủ đến.”

Tiểu nha đầu không dám chậm trễ, chạy dọc hành lang đi tới mái Tây, bẩm báo lại với Phương Như và Phương Quyên trong phòng.

Phương Như đứng dậy nhìn xung quanh, thấy nội thất sáng đèn thì phủi vỏ hạt dưa trên người, đi tới chính phòng.

“Phu nhân, ở cửa trong truyền lời, báo rằng người của Tấn vương phủ đến.” Phương Như đứng ngoài cửa thưa.

“Biết rồi.” Tiểu Thất đáp.

____

*Qin: Đọc đoạn đầu chương này khó chịu kinh khủng. =.=
Nhấn Mở Bình Luận