Mấy ngày sau, không khí tại Hogwarts càng ngày càng trở nên u ám.
Chủ đề bàn tán của cả trường bây giờ chỉ xoay quanh đúng một câu chuyện duy nhất: vụ Bà Noris bị ếm bùa.
Tụi học sinh khóa dưới cứ liên tục hỏi nhau không biết là ai cả gan dám chọc điên thầy Filch, còn tụi khóa trên thì trầm trồ ca ngợi kẻ cao tay ấn nào đã làm được việc mà tụi nó đã muốn từ rất lâu nhưng chưa có cơ hội làm.
Riêng Diệp Tử Thanh, cô chỉ thấy ngột ngạt hơn khi bắt gặp thầy Filch luôn rình rập tại hiện trường nơi Bà Noris bị hóa đá, và còn bắt bẻ học sinh chỉ vì những lí do vô cớ.
Điều Tử Thanh lo lắng ở thời điểm hiện tại không phải là ai đã làm cho Bà Noris bị hóa đá, mà là Ginny Weasley.
Suốt mấy ngày liền kể từ lúc xảy ra vụ việc, cô để ý thấy nàng cứ bồn chồn mãi không yên.
Nếu cô nhớ không nhầm thì nàng rất yêu mèo.
Cô rất muốn trấn an nàng, nhưng ông anh Ron đã nhảy vọt vô nói trước:
- Tại em chưa nếm mùi Bà Noris đó thôi, chứ thiệt tình mà nói, không có Bà Noris thì đỡ cho tụi mình lắm đó.
Tử Thanh hiểu cảm giác này của Ron, vì có mấy đêm cô lẻn vào khu vực cấm trong thư viện và tìm những loại sách có liên quan đến vấn đề xuyên không.
Trớ trêu thay, ông trời luôn đùa giỡn lên số phận của cô, chẳng những không tìm được một tí tẹo thông tin nào, mà cô còn suýt bị bắt khi Bà Noris đang đi tuần tra ngang qua trước cửa thư viện.
Cũng may cô co chân chạy kịp.
Thế nhưng câu nói đó của Ron không làm cho Ginny đỡ sầu, ngược lại còn phản tác dụng.
Trông nàng có vẻ bất an hơn.
Ron lại tiếp tục trấn an:
- Nhưng mà ở Hogwarts, mấy chuyện như vầy không xảy ra thường xuyên lắm đâu.
Thể nào ta cũng bắt được cái đồ điên nào đó đã gây ra cớ sự rồi tống cổ hắn ra khỏi trường cho mà coi.
Anh chỉ cầu cho kẻ đó có đủ thì giờ ếm bùa hóa đá cho cả ông Filch trước khi bị đuổi.
Ginny còn run hơn nữa.
Tử Thanh vội ôm lấy đôi vai nàng, ra hiệu cho Ron đừng nói nữa.
Ron nói, giọng điệu trầm hẳn:
- Anh chỉ nói đùa thôi mà...
Những ngày gần đây, trừ giờ học, Tử Thanh luôn có mặt ở thư viện để nghiên cứu các loại sách về pháp thuật dịch chuyển, nhưng tìm mãi không thấy bất kì thông tin gì liên quan đến việc đi xuyên từ thế giới này đến thế giới khác, hay từ khoảng thời gian này đến khoảng thời gian khác.
Nhưng có một điều khiến Tử Thanh chú ý, mỗi lần bước chân vào thư viện, bằng một cách thần kì nào đó, Hermione luôn túc trực sẵn, và ngồi lì một chỗ cho đến hết giờ tự học hay giờ nghỉ giải lao.
Dường như cô nàng đang nghiên cứu một thứ gì đó và chắc là nó đang nằm đâu đó trong đống sách dày cộm trên bàn.
Thậm chí có ai hỏi gì, cô nàng cũng chẳng thèm nói dù chỉ một tiếng.
Vài ngày sau đó, cả trường Hogwarts bắt đầu rầm rộ nổi lên một truyền thuyết về Phòng Chứa Bí Mật.
Mọi người đồn rằng vào khoảng một ngàn năm trước, bốn vị pháp sư vĩ đại nhất thời xưa đã thành lập nên Hogwarts.
Thời gian đầu cả bốn người đều hợp tác rất hòa thuận, ăn ý.
Nhưng dần dần giữa họ nảy sinh mâu thuẫn.
Slytherin đặt ra tiêu chuẩn chọn học sinh là con cái trong những gia đình phù thủy thuần chủng.
Những đứa con nhà Muggle không được ông thu nhận.
Trong khi đó, ba người còn lại vẫn giữ nguyên tiêu chí tuyển sinh, những đứa trẻ có tài năng, không phân biệt dòng máu, đều được nhận vào Hogwarts.
Một thời gian sau, vì mâu thuẫn quá gay gắt, Slytherin bỏ trường ra đi.
Người ta đồn đại rằng Slytherin đã xây dựng một Phòng Chứa Bí Mật ở đâu đó trong tòa lâu đài mà ba người còn lại không hề hay biết.
Chỉ có Slytherin và Người kế vị của ông mới có thể mở căn phòng đó ra, và thả con quái vật cất giấu bên trong, thanh trừng hết những kẻ mà Slytherin cho là không xứng đáng theo học pháp thuật.
Mà tụi học sinh trong trường lại đồn rằng, Harry Potter chính là Người kế vị Slytherin.
Gần đây, Diệp Tử Thanh nhận thấy có gì đó bất thường mỗi lần Harry đi ngang qua một đám Nhà Hufflepuff nào đó, tụi nó đều đợi cho đến khi Harry đi khuất rồi bắt đầu xì xào bàn tán lời to tiếng nhỏ.
Tử Thanh loáng thoáng nghe được vài câu, đại loại như thằng nhóc Justin Finch-Fletchley, một học sinh xuất thân trong một gia đình Muggle, luôn tìm cách né tránh Harry vì sợ rằng Harry sẽ ếm bùa hóa đá lên nó.
- Bồ có nghĩ anh Harry là Người kế vị Slytherin như lời đồn không?
Ginny cất tiếng hỏi, vừa đủ để người bên cạnh nghe thấy, ánh mắt vẫn đăm chiêu không rời trang sách trước mặt.
Điệu bộ nàng như thể đang dò xét điều gì.
Hiện đang là giờ tự học.
Một nhóm học sinh năm nhất của Nhà Gryffindor ngồi quanh một dãy bàn trong thư viện.
Tử Thanh ngồi trong một góc khuất, cạnh Ginny, tay lật từng trang của quyển sách dày cộm, kiên trì tìm kiếm thông tin mà cô cần.
Tuy nhiên cô vẫn không thể phớt lờ trước câu hỏi của nàng, đành hạ giọng buông một câu chắc nịch:
- Mình dám cá là không.
Bầu không khí tĩnh lặng lại tiếp tục bao trùm lấy căn phòng.
Im lặng đến mức đáng sợ.
Tiết học kế tiếp cũng chính là tiết học cuối cùng trong ngày.
Như thường lệ, Tử Thanh nắm chặt tay Ginny, băng qua mấy dãy hành lang dẫn đến lớp Bay của bà Hooch.
Riêng môn Bay phải học ngoài sân, vì ở Hogwarts chẳng có căn phòng nào đủ rộng để đám học sinh có thể thoải mái thực hành trên cán chổi mà không sợ phải đâm đầu vào trần nhà hoặc một bức tường nào đó.
Cầm cán chổi trên tay, Tử Thanh chợt nhớ đến một sự kiện quan trọng trong lịch sử pháp thuật nói chung và Hogwarts nói riêng - Quidditch.
Ngày mai chính là ngày diễn ra trận đầu tiên của mùa bóng này tại trường, và đội Gryffindor chơi với đội Slytherin.
Tử Thanh có linh cảm không lành.
Sắp tới sẽ có một sự việc không hay xảy ra, nhưng cô lại nhất thời quên mất đó là gì.
Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến!
Mười một giờ trưa hôm sau, cả trường đã có mặt tại sân Quidditch.
Tử Thanh ngồi trên khán đài bên phía Nhà Gryffindor, quan sát kĩ lưỡng toàn bộ cục diện trận đấu.
Trời mây ảm đạm khiến cô lại càng tăng thêm dự cảm không lành.
Tiếng còi báo hiệu vang lên.
Mười bốn cầu thủ phóng vọt lên không trung.
Phía dưới khán đài bắt đầu nhốn nháo.
Đội Slytherin đang cố khoe khoang tốc độ cây chổi mới toanh vừa được lão già Lucius Malfoy mua tặng.
Vào chính thời điểm này, Tử Thanh mới nhớ ra chuyện không hay sẽ xảy ra trong ngày hôm nay là gì.
Một trái Bludger đang cố ám sát Harry.