Những khoảnh khắc đẹp luôn có hồi kết.
Diệp Tử Thanh hít một hơi thật sâu, cất giọng hỏi một cách nặng nề:
- Bồ đã sẵn sàng để nghe mình nói chưa?
Ginny ngẩng đầu nhìn cô, từ trong đáy mắt hiện lên vẻ tò mò:
- Việc bồ không phải là người của thế giới này, mình đã biết rồi.
Lẽ nào lại có chuyện nào khác khó nói hơn?
Tử Thanh nuốt nước bọt, cố gắng thả lỏng tâm trí.
Cô biết chắc rằng nàng sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này.
- Bồ...!có liên quan đến Phòng Chứa Bí Mật.
Nói rồi cô im lặng quan sát phản ứng của nàng.
Đôi vai nhỏ nhắn của nàng bất giác run lên, nhưng gương mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Môi Tử Thanh mấp máy không nói nên lời.
Cô ôm chặt lấy đôi vai run của nàng, dồn hết can đảm vào một câu nói:
- Bồ nghe nè! Chuyện này sẽ rất sốc đối với bồ, nhưng vì tính mạng của bồ, mình phải nói.
Chính cuốn nhật kí bồ đang giữ đã biến bồ thành Người kế vị Slytherin.
Cô dừng lại vài giây, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, rồi tiếp tục:
- Mình đã phá hỏng cốt truyện mất rồi.
Lẽ ra mình không được nói cho tới lúc cụ Dumbledore tìm ra được sự thật.
Nhưng mình thật sự lo cho sự an toàn của bồ hơn, Ginny ạ...
Ginny dường như hoang mang.
Nỗi lo sợ của Tử Thanh càng tăng thêm không ít.
Đột nhiên nàng ôm cô chặt hơn bao giờ hết.
Nàng thì thầm:
- Thanh yên tâm! Mình sẽ không làm điều gì dại dột.
Kể cả khi mình có gặp nguy hiểm, bồ vẫn sẽ ở bên cạnh bảo vệ mình, đúng không?
Dòng suy nghĩ trong đầu Tử Thanh chợt khựng lại.
Nàng hỏi kì quá rồi đó! Đương nhiên là cô luôn sẵn lòng bảo vệ nàng rồi.
Tử Thanh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đỏ của nàng.
Cô đã quyết định rồi, cô sẽ không để nàng vướng vào những chuyện không hay thêm lần nào nữa.
- Mình sẽ thay bồ trở thành Người kế vị.
***
Màn đêm đã bao trùm khắp tòa lâu đài.
Trong bóng tối, một bóng người nhỏ nhắn đang đi nhẹ nhàng hết mức có thể để không tạo ra bất kì tiếng động nào, trên tay cầm theo quyển nhật kí.
Bóng người đó hướng thẳng đến nhà vệ sinh nữ.
Ánh trăng từ bên ngoài rọi vào hành lang qua cửa sổ của tòa lâu đài.
Mái tóc bạch kim phập phồng theo từng nhịp bước.
Chính là Diệp Tử Thanh.
Đến trước cửa buồng có cái bảng CẦU TIÊU HƯ to đùng, Tử Thanh ngó quanh một lượt, rồi đẩy cửa bước vào.
Con ma Myrtle khóc nhè cứ lượn qua lượn lại quanh mấy cái ống nước, miệng làu bàu mấy thứ tiếng rủa xả không ngớt.
Nhận ra được sự có mặt của con ma nữ kia, Tử Thanh kéo cái mũ lên trùm kín đầu.
Thế rồi chẳng nói chẳng rằng, cô tiến thẳng đến cái bồn cầu tiêu hư kia.
Như một thứ cổ ngữ nghe đến muốn líu cả lưỡi, từng tiếng một bắt đầu vang lên, vọng đến mấy bức tường rồi dội ngược lại, tạo nên những tiếng vang ma mị.
Bất thình lình có cái gì đó rất to lớn đang di chuyển bên dưới, đến nỗi rung chuyển cả cái sàn nơi Diệp Tử Thanh đang đứng.
Rồi cả cơ thể cô bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, đổ nhào xuống sàn và nằm im bất động, dù có cố gắng đến mấy cũng không thể nào nhấc nổi dù chỉ một ngón tay.
Bất lực, cô nhắm mắt lại và quyết định nằm luôn tại chỗ.
Thế nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Diệp Tử Thanh lại thấy bản thân đang nằm trên giường mình.
Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, đón lấy ánh nắng ban mai buổi sớm bình minh.
Đầu cô hãy còn đau sau phi vụ đêm qua.
- Bồ tỉnh rồi hả?
Chợt sau lưng có tiếng hỏi.
Diệp Tử Thanh cảnh giác quay phắt lại.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt chứa đầy sự lo âu kia, cô liền thở phào một cái.
- Bồ làm mình hết hồn à.
Ginny Weasley tay cầm cái khăn đã thấm nước vẫn còn ấm, tay kia kéo tay Diệp Tử Thanh trở lại giường.
Cầm cái khăn nhẹ nhàng lau lên gương mặt thanh tú, nàng bảo:
- Mình đã dặn là bồ đừng có làm gì quá sức rồi.
Đêm qua nếu không phải là mình tìm thấy bồ, mình dám cá chuyện bồ là Người kế vị giờ này đã đồn lan khắp trường rồi.
Chưa bao giờ Diệp Tử Thanh thấy nàng nghiêm túc đến vậy.
Bất giác cô bật cười.
Nàng không hiểu vì sao cô lại cười, gương mặt nhỏ nhắn dần ửng hồng.
Dưới ánh bình minh, Diệp Tử Thanh bỗng thấy gương mặt ấy trở nên đẹp lạ thường.
Ánh mắt cô lưu luyến không rời cánh môi hồng hồng nhỏ xíu đang mím lại vì ngượng.
"Thật dễ thương làm sao!" - Diệp Tử Thanh thầm nghĩ.
- Bồ đừng có nhìn nữa mà.
Ginny với lấy cái gối đập vào mặt Tử Thanh rồi chạy khỏi phòng.
Dòng suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang, cô giật mình, chụp lấy cái gối, một hồi sau mới sực nhớ đuổi theo nàng.
Xuống hết cầu thang xoắn thì thấy nàng đang ngồi trên cái ghế sofa trong một góc phòng.
Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng bảo:
- Mình không chọc bồ nữa.
Mình đi tắm rồi xuống Đại sảnh đường ăn sáng đi.
Ginny gật đầu.
Hai đứa nắm tay nhau trở về phòng.
Nửa giờ sau, cả Đại sảnh đường bắt đầu nhộn nhịp như thường lệ.
Diệp Tử Thanh dắt Ginny đến chỗ ngồi sát bên hai anh em sinh đôi Fred và George Weasley, đối diện hai đứa là Ron và Hermione.
Diệp Tử Thanh dỏng tai lên nghe ngóng tình hình trong dãy bàn của Nhà Gryffindor, nhưng không có được bất kì tin tức gì.
Đổi lại, một đám ngồi gần đó bên dãy bàn Nhà Hufflepuff tiếp tục bàn tán xôn xao:
- Ê tụi mày, nghe gì chưa? Thằng Colin Creevey bên Nhà Gryffindor vừa bị tấn công tối qua đó.
- Tao nghe nói nó lẻn khỏi kí túc xá đi thăm thằng Harry.
- Tội nghiệp, nếu mà nó ở yên trong phòng thì đâu có bị hóa đá.
- Tất cả đều tại thằng Harry Potter!
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Diệp Tử Thanh.
Cô thực không hề muốn làm những việc ác độc như vậy, nhưng vì để mọi chuyện diễn ra theo đúng trình tự, nếu cô không làm thì Ginny sẽ làm.
Cô không muốn nàng làm bất kì chuyện gì ảnh hưởng đến cả tính mạng.
Đành chịu vậy, Diệp Tử Thanh phải diễn cho tròn vai thôi.