Ginny nhìn chằm chằm cuốn sổ trên tay Tử Thanh, trên gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
- Mình không biết.
Từ lúc đến đây nó đã nằm trong rương của mình rồi.
Tử Thanh ngó cuốn sổ mà dò xét.
- Nhìn có vẻ như là nhật kí.
Nhưng tại sao nó lại nằm trong rương của bồ?
Cô gãi đầu suy nghĩ.
Không lẽ nào...
Tử Thanh nhớ lại lúc xảy ra ẩu đả giữa hai ông Weasley và Malfoy trong nhà sách Phú quí và Cơ hàn.
Do cô không có mặt ở gần đó nên đã bỏ sót một chi tiết quan trọng: rất có thể lão Malfoy đã nhét cuốn nhật kí vào mớ sách cũ và ấn vào trong cái vạc của Ginny.
Nghĩ tới đây Tử Thanh vội vàng mở cuốn nhật kí ra.
Trang đầu trống rỗng, không thấy chữ đâu.
Cô liền lật sang những trang khác.
Vẫn không có lấy một chữ nào.
Toàn bộ cuốn nhật kí từ trong ra ngoài chỉ khắc có đúng một dòng chữ: Tom Marvolo Riddle.
Rõ ràng cuốn nhật kí này rất đáng ngờ.
Nếu không cẩn thận với nó có thể mất mạng như chơi.
Tử Thanh không muốn để Ginny gặp nguy hiểm.
Nhưng cũng đành phải cắn răng chịu thôi, vì nếu cô thủ tiêu cuốn nhật kí này là hoàn toàn phá huỷ cốt truyện.
Tử Thanh quyết định đi theo sau bảo vệ nàng.
Dù vậy nhưng cô vẫn có cảm giác bất an.
- Ginny...!Bồ hứa với mình là đừng làm bất cứ điều gì dại dột nghen!
Nàng khó hiểu nhìn cô.
Nhưng rồi nàng cũng gật đầu.
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, một đám nữ sinh mở cửa bước vào phòng.
Đó là những nữ sinh năm nhất của Nhà Gryffindor.
Ai cũng bàn tán về những món ăn ngon trong bữa tối ở Đại sảnh đường.
Chẳng thấy ai nói gì liên quan đến hai đứa.
Thấy vậy, Tử Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, chắc nịch rằng không có ai lén theo dõi.
***
Tháng mười đến cùng với những cơn mưa kéo dài suốt mấy ngày đêm.
Nước mưa giọt nào giọt nấy to cỡ viên đạn vỗ lộp bộp lên cửa kính của toà lâu đài.
Trời lạnh buốt da.
Với Diệp Tử Thanh thì quấn mỗi cái khăn choàng - cái khăn sọc đỏ và vàng, đồng phục mùa đông của Nhà Gryffindor - là vẫn chưa đủ ấm.
Có lẽ do trước đây cô là người châu Á, đã quen với khí hậu cận nhiệt nên thời tiết ở đây có chút không quen, mà trong cái thân thể nhỏ bé này thì khó mà nhanh thích nghi được.
Đã mấy đêm liền Ginny hay về phòng sinh hoạt chung trễ hơn các học sinh khác.
Tử Thanh để ý thấy nàng thường xuyên ghé vào nhà vệ sinh sau bữa tối.
Nhiều lần cô đề nghị đứng đợi.
Nàng vẫn một mực bảo cô cứ về kí túc xá nghỉ ngơi trước đi, đừng đợi nàng.
Không chỉ có thế, Tử Thanh còn nhận thấy nàng hay đem cuốn nhật kí theo lên giường.
Mới mấy đêm trước chỉ cầm rồi lật từng trang dò xét thôi mà mấy đêm sau đã tự tiện cầm theo cây bút lông ngỗng hí hoáy viết vào sổ của người ta luôn rồi.
Tử Thanh chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán.
Ngoài Ginny Weasley ra, còn có một điều khác sẽ diễn ra vào cuối tháng mười khiến cô quan tâm.
Đó là Lễ Hội Ma Halloween.
Vào buổi tối ngày cuối cùng của tháng mười, Đại sảnh đường trang hoàng rực rỡ với hàng đống bí ngô khổng lồ của lão Hagrid.
Trái nào trái nấy phát ra ánh sáng chập chờn, và mấy con dơi treo lủng lẳng trên cái trần nhà được phù phép thành một bầu trời dày đặc mây đen làm tăng thêm phần u ám.
Một đàn dơi khác thì bay lượn tứ tung, đen kịt khắp Đại sảnh đường.
Trên bốn dãy bàn đã dọn ra đầy ắp thức ăn, và còn nóng hôi hổi.
Lễ Hội Ma chính là bữa tiệc đầu tiên mà Tử Thanh mong muốn được tham dự kể từ ngày đến Hogwarts.
Đến giờ tập trung, các học sinh đều háo hức ngồi vào bàn tiệc.
Một số thì tranh nhau mấy phần thức ăn ngon.
Một số khác bàn ra tán vào về mấy chuyện như bài luận môn Lịch sử Pháp thuật, mấy cuốn sách thần chú cấp cao, hay dự đoán xem Nhà nào sẽ giành được Cúp Quidditch năm nay.
Đương nhiên là đám Nhà Slytherin tỏ vẻ nguy hiểm vì cả đội đều sở hữu mẫu chổi bay được cho là xịn nhất vừa mới ra lò - Nimbus 2001.
- Tụi nó ỷ mình có chổi xịn, làm phách thấy ớn.
Tử Thanh hừ một cái rõ to.
Nhưng cô dám cá rằng không ai có thể vượt qua được Tầm thủ trẻ tuổi và tài năng nhất của Nhà Gryffindor - Harry Potter.
Chổi xịn thì sao chứ? Tiền bạc không thể nào thắng được tài năng thực sự.
Cứ mặc cho tụi Slytherin khoe khoang khoác lác một thời gian.
Rồi tụi nó sẽ biết ai mới là vô địch! Càng nghĩ, Tử Thanh càng tỏ vẻ khoái chí.
Vì mải mê ăn uống mà Tử Thanh không nhận ra ba đứa Harry, Ron và Hermione không hề có mặt ở Đại sảnh đường.
Một lúc sau, cô mới sực nhớ ra, liền quay sang hỏi Ginny đang ngồi bên cạnh:
- Nè, bồ có biết anh Ron và mấy người khác đi đâu không?
Ginny lắc đầu:
- Mình không biết.
Chắc ảnh mệt.
Rồi đột nhiên nàng đứng phắt dậy.
Nhận thấy nét ngạc nhiên trên mặt Tử Thanh, nàng bảo:
- Mình về kí túc xá coi anh mình có ở đó không.
Tử Thanh nghe vậy thì yên tâm.
- Ừ, bồ đi cẩn thận.
Nàng gật đầu, rồi rời khỏi bàn tiệc, bước ra ngoài Đại sảnh đường.
Khi nàng đi rồi, Fred và George Weasley nhào tới cặp cổ Tử Thanh và kể về mấy trò đùa mà hai anh em vừa bày ra trong tiết Độc dược.
Đương nhiên là giáo sư Snape không ưa nổi hai anh em sinh đôi này rồi.
Thảo nào nhìn mặt ổng căng như dây đàn suốt từ đầu bữa tiệc.
Tử Thanh khịt mũi, ra vẻ hứng thú với mấy câu nói giỡn của hai anh em.
Thế nhưng vui vẻ được một lúc, sắc mặt cô còn căng hơn cả giáo sư Snape.
Tử Thanh như chợt nhớ ra điều gì quan trọng lắm.
Cô tạm biệt Fred và George rồi chạy nhanh ra khỏi Đại sảnh đường.
Về tới kí túc xá, cô đảo mắt nhìn xung quanh.
Không thấy Ginny đâu.
Cô bước nhanh hết tốc lực lên cầu thang xoắn, lao vào phòng ngủ.
Cũng không thấy nàng.
Cô vội vàng kiểm tra xung quanh giường của nàng.
Cô rút ra được một kết luận: Cuốn sổ đã biến mất.
Tử Thanh gãi cằm suy nghĩ một hồi.
Nàng có thể đi đâu? Duyệt lại những nơi nàng thường hay lui tới, ngoài các phòng học ra, thì chỉ còn nhà vệ sinh nữ là cô chưa tìm.
Gần đây nàng thường xuyên lui tới đó.
Nghĩ là làm, Tử Thanh phóng nhanh ra khỏi kí túc xá, rồi cắm đầu chạy thục mạng.
Cuối cùng cũng đến được nhà vệ sinh nữ.
Nước từ trong nhà vệ sinh tràn ra ngập hết cả dãy hành lang.
Có tiếng khóc phát ra từ trong nhà vệ sinh nữ.
Tử Thanh bước vào, tìm xem tiếng khóc phát ra từ đâu.
Cô ngó qua mấy cái ống dẫn nước.
Một con ma nữ lùn bè bè đang lượn lờ ngay phía trên đó.
Nó cứ ôm mặt khóc lóc mãi.
Tử Thanh nhận ra ngay, đây là con ma ám một cái bồn cầu tiêu hư trong nhà vệ sinh nữ - Myrtle.
Mọi người thường gọi nó là Myrtle Khóc Nhè, vì nó cứ lẩn quẩn ở đây, nghĩ về số phận hẩm hiu của mình và khóc lóc thảm thiết.
Mặc kệ con ma vừa khóc lóc vừa rêи ɾỉ, Tử Thanh tiếp tục công việc của mình.
Cô nhìn quanh một lượt, chợt cô phát hiện Ginny đang nằm bất tỉnh nhân sự trước cửa buồng chứa cái bồn cầu tiêu hư.
Nước từ trong buồng cứ chảy ra làm cho nhà vệ sinh ngập lênh láng.
Cô vội lao đến đỡ nàng dậy.
Cả người nàng ướt sũng nước.
Nhưng dù cô có gọi to thế nào, có lay mạnh thế nào, nàng vẫn nằm im re không động đậy.
Bất lực, cô đành phải bế nàng lên, tự mình đưa nàng về kí túc xá.
Cứ tưởng trong cái thân thể bé xíu này, sức mạnh của cô cũng giảm đi nhiều.
Nhưng may mắn thay, khả năng của cô vẫn không thay đổi so với lúc còn ở thế giới thực, nên việc bế nàng lên phải nói là dễ dàng cho cô nhiều.
Về đến kí túc xá, Tử Thanh đặt nàng lên giường, cởi tấm áo chùng đầy nước ra vắt lên ghế.
Cuốn nhật kí được cô tìm thấy bên trong áo chùng.
Kì lạ là vừa nãy lấy ra nó còn ướt nhẹp, sau khi được đặt lên bàn, chỉ năm mười phút sau nó đã khô queo.
Trong lòng Tử Thanh bỗng dâng lên một cảm giác bất an.
Nó thôi thúc cô phải quay lại dãy hành lang trước nhà vệ sinh nữ.