Edit: Ngự Chi Tuyệt Sau khi thông báo kết thúc vụ án của sở cảnh sát được đăng tải, trên mạng lập tức nổi lên một làn sóng vùi dập Phạn Già La. Trông thấy hắn đổi tên Weibo, những lời chửi mắng và nguyền rủa ác độc trước kia đều biến thành mỉa mai cay nghiệt.
【Nhà ngoại cảm Phạn Già La? Ha ha ha ha, đây là hình tượng mới của Phạn Già La đó hả? Không làm thiếu gia được nữa nên chuyển qua làm thầy đồng hả?】
【Phạn Già La đúng thật là quỷ ma mà! Hắn là người đầu tiên trong giới showbiz dùng hình tượng thầy đồng đấy, đã vậy còn mượn cái chết của Cao Nhất Trạch để cọ nhiệt độ nữa, thật sự rất quá đáng!】
【Không phải quỷ ma thì sao lại bị Phạn gia gạch tên chứ? Người này điên thật rồi! Thông linh, dự báo cái chết, vở kịch tự biên tự diễn này của hắn thậm chí còn xuất sắc hơn cả phim Hollywood nữa! Lúc nãy ba mẹ của Cao Nhất Trạch cũng đăng status rồi, bọn họ rất bất mãn với kết quả điều tra, đang chuẩn bị trả lời phỏng vấn chính thức, công khai lên án hành vi vô trách nhiệm của sở cảnh sát. Tuy vụ án đã kết thúc, nhưng tôi thấy bọn họ và Phạn Già La còn phải cắn nhau dài dài.】
Người này còn chèn link dẫn tới Weibo của ba mẹ Cao Nhất Trạch, quả nhiên bọn họ đang trả lời phỏng vấn, họ lại tiếp tục gào thét với ống kính: "Chúng tôi không tin kết quả này! Mọi người đều biết rõ hung thủ là ai, nhưng tại sao cảnh sát lại cứ bắt rồi thả cậu ta ra? Mạng của con tôi thì không bằng người mang họ của thế gia đại tộc à? Chúng tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho Nhất Trạch! Kỹ sư âm thanh mà cảnh sát bắt được chỉ có quan hệ công việc bình thường với Nhất Trạch thôi, thường ngày còn không hề qua lại với nhau, thì nói gì tới việc gây thù chuốc oán chứ. Không thù không oán, sao cậu ta phải giết con trai tôi? Lý do cảnh sát đưa ra rất không thuyết phục, chúng tôi mới là người hiểu rõ Nhất Trạch nhất, từ nhỏ nó đã là con ngoan trò giỏi..."
Ông Cao và bà Cao lại bắt đầu thao thao bất tuyệt khoe khoang con trai mình ưu tú cỡ nào. Bọn họ hoàn toàn không thể tin Cao Nhất Trạch bị giết là vì một vụ án ngược đãi, và vụ án đó còn do anh ta gây ra vào năm lớp 11. Sao có thể chứ! Lúc nó học cấp 3 còn chưa từng nói chuyện với bạn nữ cùng trường nữa là, không thể nào có chuyện như vậy được!
Từ đầu đến cuối, ông Cao và bà Cao đều tin chắc Tiếu Kim chính là dê thế tội được sở cảnh sát đẩy ra nhằm bảo vệ Phạn Già La. Bọn họ né tránh không nhắc đến nguyên nhân con trai mình bị sát hại, mà lại cố tình nhồi nhét việc cảnh sát vì chuyện riêng làm trái pháp luật vào đầu đại chúng. Số người bị dắt mũi càng lúc càng nhiều, tất cả các bình luận ở cuối trang đều là ủng hộ hai người họ.
Không đề cập tới việc Phạn Già La sẽ có cảm nhận gì sau khi xem cuộc phỏng vấn này, tiểu Lý phụ trách theo dõi và khống chế dư luận suýt thì bị hành động trơ trẽn của ông Cao bà Cao chọc cho tức chết. Cuối cùng cậu cũng biết tại sao Cao Nhất Trạch lại biến thành một tên mặt người dạ thú rồi, có một cặp cha mẹ chẳng phân biệt được đúng sai phải trái như vậy, gã không bệnh hoạn mới là lạ đó!
Tiểu Lý lòng đầy căm phẫn mà cầm chuột vi tính lên, định xóa một số bình luận cực đoan, nhưng lại phát hiện trên mạng có một Weibo với chữ "Hot" đỏ rực bỗng nhiên nhảy ra, tiêu đề vô cùng bắt mắt.
Chân tướng cái chết của Cao Nhất Trạch? Còn ai hiểu rõ chân tướng cái chết của Cao Nhất Trạch hơn tổ trọng án chứ? Chẳng lẽ chi tiết vụ án đã bị bên truyền thông vô đạo đức nào đó công bố sao? Trong sở cảnh sát có người chỉ điểm của bọn họ chăng? Tiểu Lý vừa suy nghĩ lung tung vừa mở Weibo ra, nhưng lại phát hiện Weibo này có chứa virus, chỉ cần mở ra thì nó sẽ tự động chuyển tiếp ra ngoài ngay lập tức, gần như chỉ trong nháy mắt đã lan truyền khắp toàn bộ Internet.
Tiểu Lý còn chưa kịp xử lý virus, thì toàn bộ tâm trí đã bị nội dung của Weibo đó thu hút.
Các đoạn video và một tấm ảnh thật dài hiện ra, không cần bấm play đã bắt đầu tự phát: Trong video thứ nhất xuất hiện bóng người của Cao Nhất Trạch, gã đang đứng hút thuốc bên lan can sân thượng, nửa gương mặt được biển quảng cáo gần đó chiếu sáng, vẻ mặt phóng đãng và ánh mắt chán chường kia là thứ mà khán giả ngồi trước ti vi chưa bao giờ được thấy.
Hình tượng mà công ty quản lý xây dựng cho gã là một thanh niên năm tốt chính trực sáng sủa, hình ảnh bên ngoài của gã luôn là vẻ phóng khoáng, tích cực, ngay thẳng, sinh hoạt thường ngày cũng giản dị và mộc mạc, quần áo thời cấp 3 gã có thể mặc mãi đến tận giờ, chưa từng đi đu đưa, hút thuốc, hay là uống rượu gì cả, quy luật sinh hoạt cứ như một cựu cán bộ vậy. Hành động của gã nhận được rất nhiều sự yêu mến của thanh thiếu niên và thậm chí là các bậc phụ huynh.
Nhưng trong đoạn video này gã lại giống như một cái xác bị móc rỗng ruột rồi nhồi nhét vào vô số vật thể xấu xa, cho dù gương mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác rất khó chịu. Khung hình rung lên, hơn nữa cách gã càng lúc càng gần, nghe thấy tiếng bước chân, gã ngẩng đầu lên nhìn về phía người quay phim, khóe miệng hơi nhếch, nhưng nụ cười lại không có vẻ thân thiện.
Nếu đoạn video này xuất hiện trước khi gã chết, nói không chừng sẽ hút thêm rất nhiều fan cho gã, bởi trông gã như vậy đã hoàn toàn lật đổ hình tượng tích cực, ngay thẳng trước kia, trái lại lộ ra một cảm giác tà ác khó diễn đạt bằng lời.
"Anh cũng tới hút thuốc à?" - Gã vừa ngậm điếu thuốc vừa nói chuyện, khói mù phả ra từ kẽ răng, khiến khuôn mặt gã trở nên mơ hồ.
Người quay phim hỏi một câu không liên quan: "Cậu biết Tiếu Nhụy không?"
"Ai?" - Khói mờ tản đi, để lộ khuôn mặt thờ ơ của Cao Nhất Trạch.
"Tiếu Nhụy." - Người quay phim lặp lại lần nữa.
Cao Nhất Trạch cà lơ phất phơ mà búng điếu thuốc một cái, nói: "Không biết." - Sau khi dứt lời, ánh mắt gã lại dần dần trở nên sắc bén, lạnh nhạt nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, hình như anh tên là Tiếu Kim? Anh có quan hệ gì với Tiếu Nhụy?"
"Không phải cậu nói cậu không biết Tiếu Nhụy à, vậy cậu hỏi quan hệ giữa tôi và cô ấy làm gì?" - Giọng điệu của người quay phim đã ngập tràn nỗi hận thấu xương.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Cao Nhất Trạch đã hoàn toàn biến mất, gã ném nửa điếu thuốc còn lại xuống đất, đạp tắt tàn thuốc, ép hỏi: "Rốt cuộc anh là gì của cô ta?"
"Tao là anh nó! Nó tự sát, đều là do bọn mày hại! Bọn mày giam lỏng nó, làm nhục, ngược đãi nó, quay video rồi chụp hình để uy hiếp nó, bắt nó làm trâu làm ngựa cho bọn mày. Bọn mày còn bán nó, rồi cầm những đồng tiền bẩn thỉu đó đi ăn uống vui đùa! Nhất là mày, mày dùng dao khắc những lời sỉ nhục lên lưng nó, những chữ đó sẽ biến thành những vết sẹo mãi mãi không thể xóa đi. Nó bị bệnh cũng không dám đi bệnh viện, chỉ vì nó sợ bác sĩ sẽ kiểm tra ra cơ thể đã hư hại của nó. Những năm đó, lúc nào nó cũng phải sống trong địa ngục! Khi đó nó mới có 15 tuổi! Sao bọn mày nỡ! Đám súc vật chúng mày!" - Giọng của người quay phim càng lúc càng to, mỗi một chữ nói ra đều thấm đẫm máu tươi.
Thế mà biểu cảm lạnh lùng của Cao Nhất Trạch lại trở nên thờ ơ lần nữa, gã đút hai tay vào túi quần, cười khinh miệt mà nói: "Nói thẳng đi, mày muốn bao nhiêu tiền?"
"Tao không cần tiền, tao muốn khiến mày thân bại danh liệt! Loại rác rưởi như mày không xứng làm thần tượng..."
Cao Nhất Trạch không kiên nhẫn mà ngắt lời người quay phim: "Không cần tiền, vậy mày muốn cái gì? Công bằng? Trên đời này có thứ đồ chơi đó sao? Để tao dạy khôn mày một chút, tao sẽ cho mày 100 nghìn tiền bịt miệng, mày lấy tiền rồi đi ngay, đỡ tốn công dã tràng. Mày muốn khiến tao thân bại danh liệt, mày thì có cách gì đây? Vạch trần tao với giới truyền thông? Mày có bằng chứng không? Ồ, đúng rồi, tao nhớ ra rồi!"
Cao Nhất Trạch vỗ đầu, vẻ mặt chợt tỉnh ngộ vô cùng lố bịch, "Hình như tao giữ rất nhiều hình ảnh và video của Tiếu Nhụy đó, mày muốn xem thử không? Mày muốn bôi nhọ tao hả? Vậy chúng ta thi xem rốt cuộc là ai bôi nhọ ai. Hình như tiếng tăm của Tiếu Nhụy ở trường cấp 3 không tốt lắm thì phải? Tất cả bạn học đều biết nó là thứ kinh tởm, lại còn có bệnh, cơ thể vừa dơ vừa thúi. Mày nói xem, nếu tao tung hình và video lên mạng, sau đó tìm vài bạn học chửi nó, kết quả sẽ thế nào nhỉ? Người khác sẽ chỉ nghĩ nó là một con điếm lăng loàn, chết là đáng đời! Còn tao? Tao là minh tinh, là thần tượng, là top 10 thanh niên tiêu biểu của năm! Sẽ không một ai vì nó mà nghi ngờ tao cả! Ngay cả xách giày cho tao nó cũng không xứng! Đến lúc đó, tao sẽ tố mày lừa đảo tống tiền, mày cũng chạy không thoát đâu! Đấu dư luận thì tao là ông nội của mày rồi!"
Cao Nhất Trạch chậm rãi tiến lại gần người quay phim, vỗ vỗ gò má đối phương, tùy tiện xúc phạm chửi rủa. Trên khuôn mặt phóng đại là nụ cười tà ác, trong con ngươi ngoại trừ vẻ sảng khoái và khinh miệt, thì không còn bất kỳ cảm xúc gì khác. Dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để cướp đoạt một sinh mạng non trẻ, thế mà gã lại không hề có chút áy náy nào, thậm chí còn lấy đó làm vui.
Xem tới đây, dân mạng đang ngồi trước vi tính chợt thấy đáy lòng rét lạnh, mà gương mặt vốn tuấn mỹ của Cao Nhất Trạch, vào giờ phút này lại trông thật xấu xí, xấu xí đến mức khiến người ta mắc ói!
Video vẫn chưa kết thúc, Cao Nhất Trạch dời tầm mắt xuống, đối diện với camera. Gã chỉ hơi sững sờ, sau đó lập tức cắn răng cười rộ: "Mày đeo camera lỗ kim à? Được lắm, dám chơi thủ đoạn với tao! Mày có tin tao sẽ khiến mày không thể ra khỏi tòa nhà này không?" - Gã lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm số.
Người quay phim đột ngột vươn cánh tay hung hăng đẩy một cái, Cao Nhất Trạch đứng bên lan can lập tức ngã ra sau, rồi mất dạng. Trên màn hình là một mảnh tối đen, không thể nhìn thấy gì, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập hổn hển của người quay phim đang vang vọng bên tai mỗi người xem.
Kinh hoàng, tức giận, xót xa, khó tin... Mọi người còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc rối ren đến cực độ, thì video thứ hai đã tự phát: Một thanh niên say xỉn, mặt mày đầy đỏ gay bị người ta kề dao vào cổ, khóc lóc nói: "Anh Tiếu, anh đừng giết em mà! Em không muốn hại Tiếu Nhụy đâu, tất cả đều là chủ ý của Cao Phi và Nguyễn Diệp. Bọn họ nói Tiếu Nhụy rất không biết điều, phải dạy dỗ cô ấy một trận. Lúc đó, em có khuyên bọn họ mấy câu, nhưng họ không nghe em. Là Nguyễn Diệp ra tay đầu tiên, cô ta vừa đá lại vừa đánh Tiếu Nhụy, còn ép bọn em cùng làm..."
Video kết thúc trong vũng máu.
Đoạn video thứ ba, một thanh niên mặt mũi dữ tợn cũng bị kề một cây dao găm vào cổ, cầu khẩn nói: "Anh đừng giết em mà! Em biết lỗi rồi! Hồi đó bọn em còn nhỏ nên không biết gì hết, xin anh nương tay tha mạng cho em, anh muốn bao nhiêu tiền em cũng đưa. Lúc đó bọn em quá buồn chán, nên chỉ muốn tìm người chơi đùa một chút, là Nguyễn Diệp đề cử Tiếu Nhụy với bọn em. Cô ta nói Tiếu Nhụy là một đứa gái quê, không cha không mẹ, chỉ có một người anh đi làm ở tỉnh khác, cho dù chúng ta chơi nát cô ta cũng không sao. Mọi chuyện đều do Nguyễn Diệp khơi mào, anh muốn trả thù thì tới tìm cô ta đi..."
Một tiếng hét thảm thiết cắt đứt video này. Người xem còn chưa kịp lấy hơi, video thứ tư lại bắt đầu phát: Một thanh niên có dáng người gầy đét, đầu tóc lưa thưa đang co rúc trong góc giữa bồn rửa tay và bồn cầu, trên cổ tay cắm một ống chích lớn, trong ống chích chứa đầy chất lỏng đục ngầu.
Thanh niên vừa sùi bọt mép vừa xin tha: "Anh Tiếu, anh gọi 120 giúp em với, em thật sự không xong rồi! Anh Tiếu, em chỉ là một thằng tép riu thôi, anh muốn báo thù cũng đừng tìm em. Lúc đầu là Nguyễn Diệp kêu bọn em ức hiếp Tiếu Nhụy, cô ta và Cao Phi đều rất biến thái, hai người họ là chơi dữ nhất, em hầu như không làm gì hết, em chỉ giúp canh Tiếu Nhụy thôi, không để cô ấy chạy trốn là được. Anh có thấy đống chữ sau lưng của Tiếu Nhụy không? Đó là do Cao Phi dùng dao khắc lên đó, còn xát muối vào nữa, nó nói làm vậy thì có thể để lại sẹo suốt đời. Còn những vết sẹo do bị thuốc lá châm trên người Tiếu Nhụy là Nguyễn Diệp làm, cô ta còn đi bêu rếu Tiếu Nhụy khắp nơi nữa. Cô ta ghen tị dáng người của Tiếu Nhụy đẹp hơn cô ta, thành tích tốt hơn cô ta, nên muốn hủy hoại Tiếu Nhụy hoàn toàn. Anh muốn báo thù thì tới tìm cô ta đi, anh tha cho em được không? Anh Tiếu, em xin anh..."
Tiếng van xin chậm dần rồi nhỏ dần, cuối cùng thì tắt hẳn, trong khung hình chỉ còn lại một khuôn mặt nhợt nhạt, khóe miệng đầy bọt trắng, đã tắt thở.
Đoạn video thứ năm được quay ở nơi u ám, một cô gái trẻ bị trói chặt vào giường đơn, đôi mắt bị dán băng keo, miệng thì được tự do, một giọng nữ biến ảo khôn lường vang vọng khắp xung quanh cô ta, dường như đang đọc một quyển nhật ký. Sau khi nghe rõ nội dung nhật ký, cô gái nọ kinh hoàng gào lên: "Tiếu Nhụy, là mày sao? Mày chưa chết? Mày mau thả tao ra! Tao đã hủy hoại mày một lần thì có thể hủy hoại mày lần thứ hai! Trong tay tao có hình và video của mày, mày có tin tao sẽ tung hết những thứ đó lên mạng không, tao sẽ khiến mày cả đời không ngóc đầu lên được! Mày ưm ưm ưm..."
Một miếng băng keo lướt qua camera, dán lên cái miệng thúi không chịu được của cô ta, sau đó là sự im lặng và bóng tối kéo dài.
Sau khi video kết thúc, tấm hình dài tự động nhảy lên, một trang nhật ký đập vào mắt người xem, chữ viết đơn giản nhưng lại miêu tả một thảm kịch khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
【Hôm nay bốn người bọn họ lại cùng làm...,】【Cầm gậy đánh mình, bắt mình quỳ trên mảnh vụn thủy tinh...,】【Cao Phi dùng dao khắc chữ lên lưng mình, mình không nhìn thấy, nhưng mình có thể cảm nhận được những chữ đó là gì, họ xát muối vào, mình đau lắm, đau đến run rẩy...】,【Sao mình lại bẩn như vậy?】,【Bọn họ bán mình như heo chó...】【Cuộc sống thế này đã bắt đầu từ khi nào?】,【Tại sao mình còn phải sống?】,【Ai sẽ cứu mình đây?】
Bức hình dài chợt kết thúc, thay vào đó là một video ngắn, trang cuối của quyển nhật ký đã sớm bị máu khô dán dính chặt, hai tay người quay phim xuất hiện trong khung hình, cố lật sang trang, nhưng dù lật thế nào cũng không được. Hắn vẫn tiếp tục thử, đầu ngón tay khẽ run, một lần, hai lần, ba lần... Sau vô số lần thử, hai trang giấy cuối cùng cũng được tách ra, chúng mang theo tình yêu và nỗi tuyệt vọng khi tử biệt mà thiêu rụi lý trí của tất cả mọi người.
Những giọt nước mắt rơi xuống trang giấy thấm đẫm vết máu, một lần nữa dán chúng lại với nhau.
Sau cùng, những tấm ảnh từ mơ hồ đến rõ ràng dần hiển hiện trên màn hình, một cô gái trẻ nằm trên bàn khám nghiệm tử thi, gương mặt và bộ phận quan trọng đều được che lại, da thịt lộ ra lại phủ đầy vết sẹo, có vết phỏng hình tròn, vết dao rạch, và cả vết roi ngang dọc đan xen. Điều khiến người ta khiếp sợ nhất là ảnh chụp phần lưng, những từ ngữ sỉ nhục được khắc bằng dao nhỏ sắc nhọn gần như chiếm trọn phần lưng của cô. Những vết sẹo lồi lõm đó là thứ mà cả đời cô có tắm cũng không sạch, và cũng là gánh nặng mà cô không thể chịu nổi.
Bức ảnh biến mất, một hàng chữ đỏ to lớn dần dần hiện lên —— Ác giả ác báo.
Những người ấn mở Weibo này đã hoàn toàn chết lặng, đầu óc trống rỗng của bọn họ không thể bật ra bất kỳ ý nghĩ nào nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm hàng chữ như đang rỉ máu nọ.
_____________________________
Ngự Chi Tuyệt: Dù đang bệnh sml nhưng vẫn cố lết đi edit cho các cô đây:"<