Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit: Ngự Chi Tuyệt

Thẩm Hữu Toàn không có thời gian nghĩ xem cha ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu là ai, sao vợ lại phản bội mình, những chuyện xấu này muốn điều tra lúc nào cũng được, chỉ có chuyện của con gái là không thể trì hoãn một giây nào. Y đã bỏ rơi bé quá lâu, cũng nợ bé quá nhiều, cảm giác áy náy và hối hận nặng nề ép y không thở nổi.

Thẩm Ngọc Linh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ba mình, ngước đầu hỏi: "Ba không đón em sao?"

"Không đón." - Thẩm Hữu Toàn đánh tay lái, lái xe lên đường.

Thế mà Thẩm Ngọc Linh lại không thấy vui mừng, mà có hơi thấp thỏm: "Nhưng nếu không đón em ấy, về đến nhà ông bà nội và mẹ sẽ giận lắm, bọn họ sẽ mắng chúng ta."

Trái tim Thẩm Hữu Toàn chợt đau nhói, đoạn vội vàng an ủi: "Không đâu, có ba ở đây, không ai dám mắng con đâu."

Thẩm Ngọc Linh mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, rõ ràng không tin lắm vào sự bảo đảm của ba mình, nhưng bé lại nhanh chóng vui lên, bởi đây là lần đầu tiên bé được ở một mình với ba, còn với khoảng cách gần thế này nữa. Hai cha con dạo một vòng quanh thành phố, rồi đến một trung tâm thương mại.

Thẩm Hữu Toàn vốn định đưa con gái đến sân chơi thiếu nhi ở tầng trên cùng, nhưng lúc đi ngang qua một cửa hàng quần áo trẻ em thì bị một chiếc váy được trưng trong tủ kính hấp dẫn tầm mắt. Y đưa con gái vào, nhờ nhân viên bán hàng phối giúp vài bộ quần áo. Nhân viên cẩn thận quan sát hai người, đoạn cười nói: "Hai cha con thật giống nhau nha, cứ như đúc từ một khuôn ra ấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cha với con gái giống nhau thế này đấy."

Thẩm Hữu Toàn vẫn luôn biết điều này, trước đây y không có cảm giác gì đặc biệt khi nghe người khác nói vậy, nhưng hôm nay lại không kiềm được mà ê ẩm chóp mũi. Đây là con của y, có ngoại hình giống hệt y, chảy cùng dòng máu với y, sao y có thể bỏ rơi con bé như thế?

Y vuốt ve chỏm tóc trên đầu con gái, bỗng bật cười chua xót. Tóc của con gái cũng giống hệt y, vừa thô lại vừa cứng, nghe nói người có mái tóc này có tính tình ương ngạnh, miệng thì vụng về, không biết cách ăn nói, rất khó lăn lộn trong xã hội. Trong mấy năm đầu, y cũng vì vậy mà phải chịu rất nhiều bức bối và thua thiệt, không ngờ chuyện tương tự lại xảy ra với con gái mình.

Nếu y vẫn không phát hiện ra sự thật, cứ mặc cho con gái mình lớn lên trong sự bỏ bê của cả nhà và sự cướp đoạt của Thẩm Ngọc Nhiêu, thì cuối cùng con bé sẽ trở thành bộ dạng gì?

Nghĩ đến đây, Thẩm Hữu Toàn không khỏi nhớ đến đoạn phim tài liệu y xem vào tối qua trong lúc chờ đợi. Một con cắt chân đỏ đẻ trứng vào tổ của hỉ thước, hai loại trứng hoàn toàn khác nhau về kích thước và màu sắc, nhưng hỉ thước lại hết lần này tới lần khác không thấy được. Nó chịu thương chịu khó ấp trứng của cắt chân đỏ, thế nhưng sau khi ăn chán ở chê, việc đầu tiên mà con chim non còn chưa mọc đủ lông đó làm không phải là kêu to cảm ơn, mà là đẩy trứng của hỉ thước ra khỏi tổ, để chúng rớt nát bấy.

Tất nhiên, cũng có hỉ thước non may mắn cùng nở ra với cắt chân đỏ non, nhưng dù là kích cỡ hay sức mạnh, chúng vẫn không thể bì được với cắt chân đỏ, thế là lại bị con chim non rõ ràng lớn hơn gấp nhiều lần đó đẩy té chết. Mà hỉ thước lại không hề hay biết, mỗi ngày vẫn ngậm sâu về đút cho tên cường đạo đó, ngay cả khi thân hình của tên cường đạo dần trở nên vạm vỡ hơn cả nó. Nó không biết đứa con ruột của mình đã bị bóp chết từ lâu, cũng không biết những tài nguyên mà mình hao tâm tổn trí tìm ra đều bị cướp đoạt...

Lúc hỉ thước non yếu ớt bị cắt chân đỏ non khỏe mạnh đẩy ra khỏi tổ, Thẩm Hữu Toàn đổ mồ hôi lạnh khắp người. Trong một giây đó, y cuối cùng cũng hiểu đằng sau câu thành ngữ "Tu hú chiếm tổ" là thảm kịch tàn nhẫn nhường nào. Mà thảm kịch tương tự đang diễn ra trong gia đình y, y có khác gì con hỉ thước ngậm sâu về nuôi cường đạo đó đâu? Y thậm chí còn ngu xuẩn hơn nó, thảm thương hơn nó nhiều, bởi hỉ thước không có trí khôn, không nhìn ra được điều dị thường, còn y thì rõ ràng thấy được và cũng nghe được, nhưng lại không hay biết gì hết.

Y vứt con gái ruột của mình sang một bên, để con bé lớn lên trong một góc u tối, nhưng lại nuôi nấng con của người khác thành một vương tử. Đến khi lớn lên, có lẽ y thậm chí sẽ đá con gái mình ra ngoài với chút của hồi môn nhỏ nhặt, rồi để lại mọi thứ cho Thẩm Ngọc Nhiêu...

Nghĩ tới đây, nội tâm Thẩm Hữu Toàn rét run từng đợt, rồi đỏ hoe hai mắt mà cúi đầu, áy náy hôn lên tóc của con gái. Thẩm Ngọc Linh chỉ ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn y một cái.

Mua đồ đôi cha con xong, y và con gái cùng mặc vào, sau đó đi đến cửa hàng đồ chơi. Thẩm Hữu Toàn chỉ vào đống đồ chơi rực rỡ muôn màu, hỏi: "Con thích cái này không? Có muốn cái kia không? Chỉ cần con thích, ba sẽ mua hết cho con."

Thẩm Ngọc Linh nhíu mày lắc đầu liên tục, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, không dám phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Đến khi Thẩm Hữu Toàn chỉ vào một bộ búp bê Barbie, hai mắt cô bé mới sáng lên, nhưng rồi lại vụt tắt, rầu rĩ mà nói: "Ba ơi, em trai không thích cái này đâu, không cần mua cho con."

Thẩm Hữu Toàn hơi nghẹn, nửa ngồi xổm xuống, đối mặt với con gái, dịu dàng mà hỏi: "Tại sao em trai không thích thì không thể mua? Mua đồ chơi cho con thì phải do con quyết định chứ?"

Thẩm Ngọc Linh lắc đầu, nói nhỏ hơn: "Em ấy sẽ bẻ đầu với tay của nó, em ấy không thích búp bê Barbie." - Cô bé còn nhỏ, không biết phải thể hiện cảm xúc của mình như thế nào, chỉ có thể miêu tả sự thật mình tận mắt nhìn thấy bằng vốn từ ít ỏi, nhưng Thẩm Hữu Toàn lại có thể cảm nhận được một số điều cốt yếu ẩn sau những lời này.

Tại sao con gái không dám mua đồ chơi? Bởi vì y dẫn một mình bé đến mua, chưa hỏi ý kiến em trai, mà trong nhà này, mong muốn của em trai mới là ưu tiên số một, còn bé thì chỉ được hưởng ké mà thôi; rõ ràng con gái rất thích búp bê Barbie, nhưng tại sao lại từ chối? Bởi vì em trai không thích, sẽ phá nát nó, nên bé thà không cần còn hơn là để Barbie phải chịu tội.

Đồ chơi mà Thẩm Ngọc Nhiêu không thích thì sẽ không cho con gái mình chơi; đồ chơi mà Thẩm Ngọc Nhiêu thích thì sẽ càng không cho con gái mình chơi. Nó vẫn luôn cướp đoạt, cướp đoạt, cướp đoạt, mà con gái mình thì vẫn luôn nhượng bộ, nhượng bộ, nhượng bộ, mãi đến khi kiểu sống chung này trở thành một thói quen, thậm chí là luật thép dưới sự thúc đẩy của người lớn trong nhà.

Thẩm Hữu Toàn nhìn con gái rõ ràng rất thích nhưng lại phải nén buồn mà từ chối, lòng dạ y vô cùng rối bời. Y cảm thấy đầu mình đau nhói, không khí hít vào mũi biến thành những lưỡi dao sắc bén, đâm thủng lục phủ ngũ tạng mình.

Y ra sức ôm con gái vào lòng, gần như nghẹn ngào mà nói: "Mua, chỉ cần là thứ con gái cưng thích, ba sẽ mua hết cho con! Đừng quan tâm Thẩm Ngọc Nhiêu có vui hay không, có thích hay không, của con chính là của con, không ai có thể cướp được!"

"Có thật không ba?" - Thẩm Ngọc Linh dè dặt hỏi một câu, mà sự dè dặt này đã châm thủng dây thần kinh của Thẩm Hữu Toàn. Sao y có thể để con gái sống thành dáng vẻ hèn mọn như thế này ngay dưới mí mắt mình? Y có xứng làm cha không?

Ngày hôm đó, Thẩm Hữu Toàn gần như mua hết một nửa cửa hàng đồ chơi, hơn nữa còn chơi cùng con gái ở sân chơi thiếu nhi. Thật ra y cũng không có nhiều thời gian cho con cái, nhưng y lại không thấy hành động của mình không xứng với chức vị chút nào. Nhìn gương mặt tươi cười rực rỡ của con gái, y thấy lồng ngực mình vô cùng ấm áp. Đây là đứa con nối dài huyết mạch của y, có gương mặt và tính cách mạnh mẽ giống hệt y. Y có thể bảo vệ bé lớn lên, vì bé mà vượt qua mọi chông gai, liệu trên đời còn có điều gì tuyệt vời và ý nghĩa hơn chuyện này không?

Nỗi đau đớn và tức giận vì bị phản bội đều tan biến trước gương mặt vui vẻ của con gái, Thẩm Hữu Toàn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bấy giờ mới chuẩn bị đưa con gái về nhà. Hai cha con mỗi người cầm một cây kem ốc quế, vừa đi vừa ăn, đúng lúc này, điện thoại chợt reo, mới vừa bắt máy, Chung Tuệ Lộ, cũng chính là vợ của Thẩm Hữu Toàn lập tức lo lắng hỏi: "Có phải Linh Linh đang đi chung với anh không?"

"Đúng vậy." - Giọng của Thẩm Hữu Toàn vẫn không khác gì lúc thường.

Chung Tuệ Lộ lập tức bật khóc: "Sao tự nhiên anh lại đi đón con, đã vậy còn không gọi báo trước với em! Anh đón thì đón, nhưng sao chỉ đón một Linh Linh mà không đón luôn Nhiêu Nhiêu, anh có biết Nhiêu Nhiêu bị người lạ bắt đi rồi không!"

"Em nói gì?" - Thẩm Hữu Toàn biến sắc.

"Nhiêu Nhiêu bị bắt cóc rồi! Một người phụ nữ giả làm trợ lý của em tới đón Nhiêu Nhiêu đi!" - Chung Tuệ Lộ liên tục thúc giục: "Bây giờ anh đang ở đâu, mau về nhà đi, nhanh lên! Em sợ Nhiêu Nhiêu sẽ có chuyện!"

"Anh về ngay đây!" - Thẩm Hữu Toàn quăng kem ốc quế vào thùng rác, bế con gái lên vội đi. Y chạy một mạch về nhà như gió lốc, tâm trạng thay đổi xoành xoạch, chốc thì vui mừng vì mình đã đón con gái đi trước, không để con bé gặp phải nguy hiểm; chốc thì lại lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Ngọc Nhiêu. Tuy nói Thẩm Ngọc Nhiêu không phải con ruột của y, nhưng dẫu sao y đã nuôi dạy nó 5 năm, tình cảm bỏ ra đều là thật, không thể nói lấy lại là lấy lại ngay được.

Trong lòng y có hận, có oán, có tức giận, nhưng những cảm xúc tiêu cực này đều do sự phản bội của Chung Tuệ Lộ gây ra, lý trí nói với y, y không thể trút giận lên người một đứa trẻ vô tội được. Dĩ nhiên, từ nay về sau, y cũng không thể tiếp tục yêu thương đứa trẻ này như con ruột của mình được, nhất là khi đối phương lại là một kẻ cướp đoạt trời sinh như vậy.

Y ôm con gái vội vã đi vào nhà, chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi thì đã bị ba mình ập tới trách móc: "Sao bây giờ mày mới về! Mày có biết Nhiêu Nhiêu đã bị người ta bắt đi rồi hay không? Sao mày đón Thẩm Ngọc Linh mà không đón Nhiêu Nhiêu đi luôn? Mày nghĩ cái gì trong đầu vậy?"

Ông Thẩm còn chưa dứt lời, Thẩm Hữu Toàn đã nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ, nói Thẩm Ngọc Nhiêu đang ở trong tay bọn họ, không giao đủ 50 triệu thì Thẩm gia chuẩn bị quan tài nhặt xác đứa nhỏ đi, nếu dám báo cảnh sát, bọn họ sẽ giết con tin ngay lập tức.

Thẩm Hữu Toàn đã quen thấy việc lớn, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, y vội đưa con gái cho bà vú mang lên lầu, sau đó kiên nhẫn đàm phán với tên bắt cóc.

"Có thật là con trai tôi nằm trong tay các người không? Anh phải để nó nói chuyện với tôi, không thì tôi sẽ không tin anh!" - Thẩm Hữu Toàn bấm mở loa ngoài, tiếng khóc yếu ớt của Thẩm Ngọc Nhiêu lập tức truyền tới.

Thẩm Hữu Toàn vẫn giữ được lý trí, nhưng ông Thẩm, bà Thẩm và Chung Tuệ Lộ thì suýt ngất.

Thủ đoạn chống điều tra của bọn bắt cóc rất mạnh, nói xong mục đích là cúp điện thoại ngay, Thẩm Hữu Toàn lập tức gọi lại, nhưng phát hiện bên kia đã tắt máy.

Bà Thẩm khóc đến khản cả giọng: "Nhiêu Nhiêu bị bắt cóc? Nó thật sự bị bắt cóc rồi? Ông trời ơi, tại sao lúc nào cũng là Nhiêu Nhiêu nhà tôi vậy! Thẩm Hữu Toàn, tại sao mày không đón Nhiêu Nhiêu mà lại đón cái thứ lỗ vốn Thẩm Ngọc Linh đó? Rốt cuộc mày đã nghĩ gì vậy? Mày có nghe thấy tiếng khóc của Nhiêu Nhiêu không? Nó rất sợ đó, nó còn đang bệnh nữa! Liệu mấy người đó có trói nó, đánh nó, chửi nó, không cho nó ăn cơm hay không? Liệu thằng bé có chịu được đến lúc chúng ta tới cứu nó hay không? Ông trời ơi, nhà tôi có hai đứa nhỏ, sao ông không đổi chỗ hai đứa nó đi chứ? Tôi thà đứa bị bắt là Thẩm Ngọc Linh chứ không thể là Nhiêu Nhiêu được! Chỉ chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, là Nhiêu Nhiêu nhà tôi đã tránh được một kiếp này rồi, ông trời ơi, sao ông không mở mắt ra đi, ông phù hộ sai rồi người! Thẩm Hữu Toàn, mày mau đi gom tiền cho tao, đi nhanh lên!"

Thẩm Hữu Toàn vốn đang lo lắng cho Thẩm Ngọc Nhiêu, nhưng nghe thấy những lời chói tai của mẹ mình thì lửa giận lập tức dâng cao. Cái gì gọi là đổi chỗ con gái mình với Thẩm Ngọc Nhiêu? Cái gì gọi là ông trời phù hộ sai người rồi? Thì ra trong lòng mẹ, dù con bé có bị hành hạ thế nào cũng được, thậm chí là mất mạng luôn cũng không sao, nhưng Thẩm Ngọc Nhiêu thì không thể chịu một chút ủy khuất nào đúng không? Đây là suy nghĩ ác độc cỡ nào, là quan niệm hoang đường cỡ nào? Lòng dạ bọn họ thật sự quá lệch lạc mà!

Vào giờ phút này, chút thương hại của Thẩm Hữu Toàn đối với Thẩm Ngọc Nhiêu đều bị lửa giận thiêu đốt không còn một mống. Y có thể từ một tên vô danh tiểu tốt leo đến địa vị ngày hôm nay, thì không chỉ dựa vào năng lực và tài hoa, mà còn cả một phần tàn nhẫn và ngoan cường của y nữa. Y vốn rất không muốn bỏ ra 50 triệu để cứu một đứa con hoang, khi nghe thấy câu một mạng đổi mạng của mẹ mình, y chỉ ước Thẩm Ngọc Nhiêu chưa từng được sinh ra!

Tu hú chiếm tổ, lời tiên đoán Phạn Già La quả nhiên không sai chút nào, nếu y tiếp tục để mặc mọi thứ, thì sớm muộn cũng có ngày ba mẹ mình giống như con hỉ thước vô tri vô giác kia, dung túng và thậm chí là trợ giúp cho một tên cường đạo cướp đoạt hết mọi thứ của con gái mình!
Nhấn Mở Bình Luận