Edit: Ngự Chi Tuyệt
Ngón tay của con trai đã bị bọn bắt cóc chặt đứt, sao Thẩm Hữu Toàn có thể không cuống cuồng? Y và đám Lam Khải cùng trở lại thư phòng, đẩy nhanh tiến độ bán sản nghiệp, cùng lúc đó, Long Thành Sinh trốn bên ngoài biệt thự, lấy một chiếc điện thoại bàn phím cũ ra, liên tục bấm gọi một dãy số, nhưng trước sau vẫn không thể kết nối.
"Má nó, điện thoại như hạch vậy!" - Gã vừa tức vừa gấp, chỉ hận không thể chọi điện thoại lên tường.
Chung Tuệ Lộ lẻn ra ngoài như kẻ trộm, tìm rất lâu mới thấy được gã, vừa mở miệng là khóc nức nở mà chất vấn: "Không phải anh nói Nhiêu Nhiêu chắc chắn sẽ không sao hả? Tại sao bọn họ lại chặt ngón tay của nó? Anh mau kêu bọn họ thả Nhiêu Nhiêu ra đi! Tôi muốn Nhiêu Nhiêu trở về ngay lập tức! Long Thành Sinh, anh đúng lòng dạ độc ác! Nhiêu Nhiêu là con trai ruột của anh đấy, sao anh nỡ ra tay hả?"
"Cô nhỏ tiếng chút đi!" - Long Thành Sinh liếc trái liếc phải, xác định xung quanh không có ai mới vội nói: "Cô có chắc đó ngón tay của Nhiêu Nhiêu không? Phương Hổ là anh em kết nghĩa của tôi, tôi không tin anh ta sẽ làm hại Nhiêu Nhiêu!"
Chung Tuệ Lộ nào dám chạm vào ngón tay kia, nhưng đang trong lúc sợ hãi và lo lắng tột độ, cô ta trái lại không nghĩ nhiều: "Đó đương nhiên là ngón tay của Nhiêu Nhiêu rồi, tôi còn không nhận ra được hay sao? Long Thành Sinh, anh tranh thủ kêu bọn họ thả thằng bé ra đi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh! Anh đã hứa với tôi sẽ không để Nhiêu Nhiêu có chuyện, bây giờ thì sao? Nhiêu Nhiêu đã mất một ngón tay rồi đấy! Tôi đúng là điên rồi nên mới đồng ý với kế hoạch của anh!"
"Cô dám báo cảnh sát thì tôi sẽ khai cô ra luôn, cô đừng quên chuyện này cũng có phần của cô, tôi đã ghi âm lại rồi! Hai ta là người cùng thuyền, ai cũng đừng hòng đe dọa được đối phương! Đã đi được chín mươi chín bước rồi, bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng, tôi sẽ không từ bỏ đâu. Một ngón tay thôi mà, sau này vẫn có thể nối lại được, Thẩm Hữu Toàn có tiền lắm mà, anh ta còn không nuôi nổi Thẩm Ngọc Nhiêu chắc? Tôi muốn 50 triệu đó, không ai được phá hỏng kế hoạch của tôi, kể cả cô!" - Long Thành Sinh bóp cổ Chung Tuệ Lộ mà khẽ uy hiếp, mặt mũi vô cùng dữ tợn.
Chung Tuệ Lộ hoảng loạn nhìn y, không dám phát ra một tiếng nào.
Nhưng vào lúc này, hai người bảo vệ phụ trách trông coi vali bỗng xuất hiện sau lưng Long Thành Sinh, bắt chéo hai tay gã sau lưng, lên gối đá cho gã quỳ xuống, rồi đeo còng tay vào.
Chung Tuệ Lộ sững sờ, ngay sau đó cũng bị còng tay lại.
Tống Duệ mặc âu phục phẳng phiu bước ra từ khúc quanh, trong tay cầm một thiết bị gây nhiễu tín hiệu đang nhấp nháy ánh đèn đỏ. Có thứ này ở đây thì làm sao Long Thành Sinh dùng điện thoại liên lạc với bên ngoài được?
"Mang bọn họ vào thẩm vấn." - Tống Duệ chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, lấy hai máy nghe lén siêu nhỏ từ lớp áo trong của bọn họ ra, thứ này đã được tiểu Lý âm thầm dán vào lúc va vào vai của cả hai, mà đoạn đối thoại vừa nãy của họ cũng đã sớm bị ghi âm lại, trở thành bằng chứng xác thực.
Long Thành Sinh dường như đoán được điều gì, sắc mặt dần dần tối sầm xuống.
Hai người bị đưa vào hai phòng khách khác nhau để tiến hành thẩm vấn. Đứa trẻ vẫn đang ở trong tay hai tên bắt cóc còn lại, việc hỏi ra tung tích đứa bé chính là nhiệm vụ cấp bách hiện nay, những chuyện khác có thể để sau. May thay, kế khiêu khích và kế ly gián của Tống Duệ rất thành công, Chung Tuệ Lộ vẫn nghĩ ngón tay của đứa bé thật sự bị chặt đứt, nhanh chóng khai hết mọi chuyện mình biết ra.
Quả nhiên hai kẻ bắt cóc trốn bên ngoài là một nam và một nữ, người đàn ông tên Phương Hổ, người phụ nữ tên Chu Viện, là người yêu của nhau, từng ngồi tù vì tội cướp của giết người, là đồng hương của Long Thành Sinh. Còn việc bọn họ đang trốn ở đâu thì cô ta không biết, chỉ có Long Thành Sinh biết. Bọn họ cũng chỉ phụ trách trông coi đứa trẻ, đến thời gian thì sẽ thả nó ra, không phụ trách đi lấy tiền chuộc.
Long Thành Sinh sẽ tự mình đi lấy tiền chuộc. Gã sẽ kêu Chu Viện gọi điện tới vào phút cuối, yêu cầu Thẩm Hữu Toàn đổi hết nhân dân tệ thành đô la Mỹ, rồi để vào trong một cái vali cặp. Trước đó, Chung Tuệ Lộ đã lặng lẽ mua hai cái vali cặp giống hệt nhau, tiếp đến sẽ kêu chồng mình dùng một cái trong đó đựng đô la Mỹ, cái kia thì cô ta sẽ để giấy trắng và mấy nghìn nhân dân tệ vào, sau đó tìm thời điểm thích hợp để tráo hai chiếc cặp với nhau, cặp đựng giấy trắng sẽ để Thẩm Hữu Toàn mang đi, còn cái đựng đô la Mỹ thì sẽ đưa cho Long Thành Sinh giấu.
Địa điểm giao tiền chuộc là trên một cây cầu vượt, dưới cầu là khu ổ chuột hỗn loạn nhất Bắc Kinh. Thẩm Hữu Toàn lo cho an nguy của đứa bé, chắc chắn sẽ không do dự mà ném cái cặp xuống cầu theo chỉ thị của tên bắt cóc. Nhưng trên thực tế, sau khi cái cặp rơi xuống thì sẽ không có tên bắt cóc nào đến nhận, mà nó sẽ bị người trong khu ổ chuột nhặt rồi biển thủ. Dù sao trong cặp chỉ có mấy nghìn nhân dân tệ, những người đó chủ yếu là dân nghiện ngập và tội phạm lẩn trốn, vì mấy chục đồng bạc là họ đã sẵn sàng phạm tội, huống hồ là mấy nghìn nhân dân tệ.
Thói quen tiêu hủy bằng chứng đã sớm ăn sâu vào xương tủy của bọn họ, sau khi chia tiền cho nhau, họ sẽ tự động đốt chiếc cặp và giấy trắng thành tro, cảnh sát đến hỏi cũng sẽ không có ai cung cấp manh mối. Ở nơi ngoài vòng pháp luật này, "hơn 7 triệu đô la Mỹ" hư cấu đó sẽ lặng lẽ biến mất hoàn toàn và cũng sẽ không gây ra chút rắc rối nào cho Long Thành Sinh. Kế hoạch phạm tội như vậy có thể nói là rất hoàn mỹ.
Lấy xong lời khai của Chung Tuệ Lộ, Tống Duệ lập tức đi gặp Long Thành Sinh. Cùng lúc đó, tiểu Lý cũng đã tra rõ tiền án của Phương Hổ và Chu Viện, biết được bọn họ đều là hạng người lòng dạ độc ác.
"Tôi có thể nói thật với anh một câu, ngón tay đó thật sự là của con trai anh." - Tống Duệ nhìn thẳng vào mắt Long Thành Sinh, nói từng câu từng chữ: "Anh biết rõ Phương Hổ và Chu Viện hơn tôi mà, anh nghĩ họ sẽ nể mặt anh mà đối xử tử tế với đứa bé sao? Năm đó Phương Hổ có thể giết người chỉ vì mấy trăm đồng bạc, anh nghĩ xem, 50 triệu so với tình anh em của hai người, anh ta sẽ coi trọng cái nào hơn? Kế hoạch của anh rất hoàn hảo, tôi rất khâm phục sự tài tình của anh đấy."
Nói tới đây, Tống Duệ cố ý dừng lại mấy giây. Thứ y giỏi nhất chính là khiêu khích lòng người, mà trong mắt y, lòng dạ của những người này thậm chí còn không chịu nổi một kích.
Long Thành Sinh quả nhiên lộ ra vẻ đắc ý và khinh miệt, dường như hoàn toàn không tin cảnh sát, cũng không định bán đứng anh em của mình.
Tống Duệ chờ gã đắc ý đủ rồi mới nói: "Có điều, kế hoạch của anh có một sơ hở lớn."
Long Thành Sinh vẫn dửng dưng như cũ, nhưng lỗ tai lại khẽ run lên.
Tống Duệ khẽ cười nói: "Sai lầm lớn nhất của anh là không đặt tiền chuộc - thứ quan trọng nhất, vào tay người khác. Các anh bắt cóc là vì tiền, mà Thẩm Ngọc Nhiêu là cái thẻ để đổi tiền. Trong tay anh không có cái thẻ này, nhưng lại muốn trực tiếp lấy đi 50 triệu, Phương Hổ và Chu Viện thì đang giữ cái cái thẻ này, nhưng lại phải nghe theo lệnh của anh, anh nghĩ bọn họ có thể cam tâm sao? Chỉ cần anh hơi nổi chút lòng tham, thì chờ sau khi thả đứa bé về, bọn họ có thể được chia chác bao nhiêu đây? Còn nếu anh nhẫn tâm hơn nữa, bỏ tiền thuê người xử bọn họ, thì họ phải bỏ mạng nơi chân trời rồi. Anh nói xem, liệu họ có tin tưởng anh trăm phần trăm không?"
Tống Duệ nghiêng người về trước, chậm rãi đặt câu hỏi: "Long Thành Sinh, bây giờ anh có còn cảm thấy kế hoạch của mình hoàn hảo không tì vết không? Anh có còn nghĩ rằng hai người họ sẽ không làm hại con anh không? Anh trăm tính nghìn tính, nhưng lại quên tính đến lòng người. Chỉ cần vẫn nắm đứa bé trong tay, bọn họ sẽ có hàng trăm biện pháp đối phó với anh. Nếu biết được anh bị cảnh sát bắt, anh đoán xem Phương Hổ và Chu Viện sẽ làm gì?"
Long Thành Sinh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh ào ạt. Năm đó hai người họ có thể giết người chỉ vì vì mấy trăm đồng bạc, bây giờ có 50 triệu đặt ngay trước mắt, bọn họ đương nhiên là chuyện gì cũng dám làm rồi. Nói không chừng, ngón tay đó thật sự là do họ chặt, nhưng người mà bọn họ muốn đe dọa nhất không phải là Thẩm Hữu Toàn, mà chính là mình! Bởi bọn họ biết rõ ai mới là cha ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu, bọn họ muốn dùng đoạn ngón tay đó nói cho mình biết —— Con trai của Long Thành Sinh mày đang nằm trong tay bọn tao, mày biết điều thì ngoan ngoãn chia đều tiền chuộc, đừng có nghĩ tới chuyện nuốt trọn một mình! Kinh khủng hơn, có khi bọn họ hoàn toàn không có ý định thả thằng bé về, mà sẽ tiếp tục nhốt nó lại, cho đến khi mình giao ra hết 50 triệu tiền chuộc đó!
Bọn họ là muốn uy hiếp mình đây mà! Nếu biết mình bị bắt, họ sẽ giết chết thằng bé ngay lập tức, sau đó chạy thoát thân!
Nghĩ đến đây, phòng tuyến tâm lý của Long Thành Sinh đã hoàn toàn tan vỡ. Gã chăm nom Thẩm Ngọc Nhiêu từ bé đến giờ, thời gian ở bên Thẩm Ngọc Nhiêu e là còn nhiều hơn Thẩm Hữu Toàn, sao gã có thể không hề có chút tình cảm nào với thằng bé được? Gã không dám tưởng tượng tiếp nữa, đấu tranh nội tâm không lâu thì khai hết lộ trình của Phương Hổ và Chu Viện ra.
Hóa ra Chu Viện đã giao đứa bé cho Phương Hổ ở bãi đậu xe đối diện trường mẫu giáo, sau đó tự mình lái xe vào bãi đậu xe Tào An, đổi sang một chiếc xe khác rồi chạy thẳng lên đường cao tốc, hiện giờ đang ở bên ngoài thành phố. Tiếp theo, cô ta sử dụng khí đổi giọng rồi gọi điện tống tiền Thẩm Hữu Toàn ở những nơi khác nhau, nhằm tránh bị cảnh sát theo dõi.
Dưới sự che chắn của bạn gái, Phương Hổ lặng lẽ đưa đứa bé đi một cách thuận lợi, hiện đang trốn trong một thôn ở thành phố Bắc Kinh, chờ thả đứa bé về. Hắn ta thật sự không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cần cho đứa nhỏ ăn uống là được.
Có được địa chỉ cụ thể, đứa bé nhanh chóng được giải cứu, quả nhiên Phương Hổ không cho nó ăn no uống đủ, mà hắn ta trói tay chân nó lại rồi ném vào nhà vệ sinh. Trông thấy đứa bé trở về an toàn, ngón tay cũng còn nguyên vẹn, ba mẹ Thẩm mừng như điên mà nhào tới hôn gò má của nó.
Nhưng Thẩm Hữu Toàn thì trái ngược, ngay cả một cái ôm y cũng không muốn cho nó, trực tiếp giao thằng bé cho cảnh sát, để họ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó mở cửa xe ra, nói với giọng nặng nề: "Ba, mẹ, Chung Tuệ Lộ và Long Thành Sinh đã bị cảnh sát bắt, lần bắt cóc này là bọn họ bày ra, hai người đến sở cảnh sát nghe thẩm vấn chút nhé."
Y không biết phải giải thích thân thế của Thẩm Ngọc Nhiêu với ba mẹ mình như thế nào, nên y dứt khoát để Chung Tuệ Lộ và Long Thành Sinh tự nói.
Tuy ba mẹ Thẩm rất tức giận nhưng vẫn lên xe, hoàn toàn không hiểu tại sao Chung Tuệ Lộ có thể liên kết với người ngoài bắt cóc con trai mình. Cô ta thiếu tiền đến mức đó sao? Thẩm gia chưa từng bạc đãi cô ta mà!
Ba người đi vào phòng giám sát, đứng trước gương một chiều.
Tống Duệ đánh bại phòng tuyến tâm lý của Phương Hổ chỉ trong câu đầu tiên, "Có lẽ anh không biết điều này, Long Thành Sinh căn bản không định chia tiền cho anh, anh ta đã lên kế hoạch bỏ trốn một mình, còn chuẩn bị thuê sát thủ giết hai người nữa. Chúng tôi cũng là tình cờ phát hiện được sự bất thường của anh ta, nên mới tìm hiểu ngọn ngành rồi tra ra anh. Hiện giờ, anh ta đã tố cáo anh là chủ mưu, anh có điều gì muốn nói không?"
"Tôi biết ngay là thằng chó Long Thành Sinh đó muốn ăn một mình mà! Lẽ ra ông đây không nên đồng ý với cái kế hoạch chó má của nó ngay từ đầu! Đồng chí cảnh sát à, tôi muốn tố cáo nó, nó mới là chủ mưu!" - Phương Hổ ba lần bốn lượt bị bắt vào tù, hiển nhiên biết phải làm gì để giảm bớt trách nhiệm hình sự của mình. Hắn ta thẳng thắn mà nói: "Thật ra kế hoạch của Long Thành Sinh vốn không phải thế này. Các anh cũng biết đấy, Thẩm Ngọc Nhiêu là con trai của nó, chắc chắn nó không nỡ ra tay rồi."
Nghe thấy những lời này, Thẩm Hữu Toàn rất bình tĩnh, nhưng ba mẹ Thẩm thì như bị sét đánh, hoa mắt chóng mặt.
"Hắn mới nói cái gì? Nhiêu Nhiêu là con trai của ai?" - Bà Thẩm nắm chặt cổ áo mình, mặt tái nhợt như không thở được.
Thẩm Hữu Toàn lặng lẽ đỡ lấy sống lưng đơn bạc của mẹ, nhưng lại không nói một câu nào.
Ông Thẩm sốt ruột, định gõ lên mặt gương thì bị viên cảnh sát đứng canh kế bên ngăn lại.
"Đây là hình của Thẩm Ngọc Nhiêu và hình của Long Thành Sinh lúc nhỏ, ba mẹ xem thử đi." - Thẩm Hữu Toàn đưa hai tấm hình giống hệt nhau qua.
Ông Thẩm run rẩy nhận lấy, trong miệng phát ra tiếng khò khè, giống như có một cục đờm máu nằm sâu trong cổ họng, không thể khạc ra nhưng cũng không thể nuốt vào.
Phương Hổ nói tiếp: "Cho nên mục tiêu ban đầu của nó là Thẩm Ngọc Linh. Nhắc tới cũng lạ, hai đứa sinh đôi cùng một mẹ, một đứa thì giống Thẩm Hữu Toàn như đúc, đứa kia thì lại không khác Long Thành Sinh lúc nhỏ một phân nào, các anh nói có thần kỳ hay không? Long Thành Sinh thấy Thẩm Ngọc Nhiêu càng lớn càng giống mình, nên đã bắt đầu nghi ngờ, nó lén lấy tóc của thằng bé đi xét nghiệm ADN. Ha ha, các anh nói có kỳ quái hay không, thằng nhỏ đúng thật là con của nó! Lúc đó nó mừng lắm! Các anh cũng biết đó, Thẩm Hữu Toàn có tiền mà, tiền lương hàng năm cả chục triệu, còn các khoản đầu tư nữa, Thẩm gia bọn họ lại đặc biệt trọng nam khinh nữ, cung phụng con trai của Long Thành Sinh như bảo bối vậy. Sau này thằng nhỏ lớn lên thì gia sản của Thẩm gia cũng sẽ gián tiếp thuộc về Long Thành Sinh, nó đợi tới ngày đó là được rồi. Nhưng mà thằng Long Thành Sinh rất tham lam, rất rất tham lam! Chẳng phải Thẩm Hữu Toàn còn một đứa con gái sao? Con nhỏ kia trưởng thành thì cũng phải chia cho nó chút gia sản chứ?"
Phương Hổ ha ha cười nhạo hai tiếng, tiếp tục nói: "Thẩm gia trọng nam khinh nữ, dù có chia của cho đứa con gái thì cũng không chia nhiều, nhưng Long Thành Sinh lại không chịu nổi. Nó hay nói không thể giữ lại con nhỏ này, giữ lại sẽ làm phiền con trai của nó, phải nghĩ cách diệt trừ."
Nghe đến đây, gương mặt vốn còn tương đối bình tĩnh của Thẩm Hữu Toàn đã trở nên vặn vẹo.
Ba mẹ Thẩm nắm chặt tay nhau, hai chân run lẩy bẩy, suýt thì không thể đứng vững! Không, những gì họ vừa nghe nhất định không phải là thật, hắn ta đang nói hưu nói vượn mà thôi!
Phương Hổ không hay biết gì mà nói tiếp: "Lúc đó tôi nghe xong thì thôi, cũng không để trong lòng, ai ngờ nó nói thật. Bởi có đứa con trai làm núi dựa lớn sau này, nó càng lúc càng tiêu nhiều tiền hơn, đi Macao một chuyến thì thua cược mấy triệu luôn, đã vậy còn chọc giận Thẩm Hữu Toàn, công việc cũng khó giữ. Không có việc làm thì nó sẽ không thấy được con trai; không thấy được con trai thì nó sẽ không bồi đắp tình cảm với thằng nhỏ được; mà không có tình cảm thì khi con trai nó lớn lên sao có thể cho nó tiền xài được? Sao có thể chăm sóc nó đến cuối đời được? Vì vậy nó dứt khoát, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho trót, nó bắt cóc hai đứa nhỏ, tống tiền Thẩm Hữu Toàn một hơi 50 triệu."
"Tôi phụ trách trông coi con trai nó ở Bắc Kinh, bạn gái tôi thì phụ trách đưa con gái của Thẩm Hữu Toàn ra ngoài thành phố, chờ Long Thành Sinh lấy được tiền chuộc, tôi sẽ thả Thẩm Ngọc Nhiêu ra, còn bạn gái tôi sẽ giết Thẩm Ngọc Linh, rồi quăng cái xác lên đường cao tốc, thu hút sự chú ý của cảnh sát. Chờ cảnh sát tới được đó thì bọn tôi đã sớm tứ tán rồi. Thẩm Hữu Toàn bỏ ra 50 triệu nhưng lại chuộc về một đứa con trai giả, mà suốt đời anh ta cũng sẽ không biết được sự thật, anh ta sẽ dành hết chút tình cha cuối cùng của đứa con gái cho đứa con trai suýt bị đánh mất này, toàn bộ tài sản của Thẩm gia đều sẽ thuộc về nó, không một ai tranh giành với nó."
"Long Thành Sinh còn muốn mượn lần bắt cóc này để biểu hiện thật tốt trước mặt Thẩm Hữu Toàn, tranh thủ cơ hội tiếp tục làm tài xế cho anh ta, âm thầm cùng lớn lên với con trai. Đến lúc đó thì vợ, con và gia sản của Thẩm Hữu Toàn sẽ đều là của nó, Thẩm Hữu Toàn vất vả cả đời, nhưng là đang làm công cho thằng tài xế quèn của anh ta đó, các anh nghe nội dung vở kịch này có thấy hả hê không? Chỉ tiếc là người tính không bằng trời tính, bạn gái tôi chạy đến trường mẫu giáo hỏi thì mới biết, Thẩm Ngọc Linh đã được Thẩm Hữu Toàn đón đi mất rồi! Thế là bọn tôi đành phải tạm thời thay đổi kế hoạch, chỉ bắt con trai của Long Thành Sinh đi, các anh nói chuyện này có phải ý trời không? Ngay cả ông trời cũng coi thường toan tính của hạng người như Long Thành Sinh! Ha ha ha ha..."
Tiếng cười nhạo báng của Phương Hổ bị tiếng đập lên mặt gương bên kia cắt ngang. Tiếng đập càng lúc càng dữ dội, càng điên cuồng, giống như có một con thú đang nổi điên, sắp sửa đập bể mặt gương cản trở nó, cắn Phương Hổ chết tươi.