*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Phạn Già La kéo cửa phòng chờ ra, ngoắc Triệu Văn Ngạn đang ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ: "Đi thôi, sắp ghi hình rồi, anh có thể đứng ngoài sân khấu chờ tôi."
"Ừ." - Triệu Văn Ngạn lập tức đứng dậy, nhắm mắt theo đuôi thanh niên, trên mặt là vẻ yên tâm và răm rắp nghe lời. Có thể thấy, y rất thích ở bên Phạn Già La.
Tào Hiểu Huy líu lưỡi trước sự thay đổi của Triệu tổng, thầm tự hỏi rốt cuộc Phạn Già La có ma lực gì mà có thể khiến người khác không thể rời xa như vậy? Nhưng chẳng mấy chốc, y đã thấy được cái thật sự gọi là chạm tay là bỏng, y hiển nhiên đã đánh giá thấp sức hút của Phạn Già La. Lúc người này bước vào trường quay, không chỉ có các tuyển thủ nhìn về phía hắn, camera quay hình hắn, mà còn có hai người trẻ tuổi ngoại hình nổi bật nhào tới, chờ không kịp để chiếm lấy vị trí ở gần hắn nhất.
Cậu trai khỏe mạnh nọ tùy tiện đẩy Triệu Văn Ngạn ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Phạn Già La; còn cô gái xinh xắn đáng yêu thì lặng lẽ dựa sát vào tay của Phạn Già La, đoạn cười thỏa mãn như có cả vườn hoa đang nở rộ trong lòng.
Tào Hiểu Huy co rút khóe miệng mà nhìn cảnh tượng này, vừa đau xót cho Triệu tổng không giành được chỗ ngồi, lại vừa kinh ngạc trước sức hút không gì sánh kịp của nghệ sĩ nhà mình.
Các tuyển thủ khác dường như đã quen với cảnh tượng này, rối rít thu hồi tầm mắt, nhìn về phía sân khấu.
Đinh Phổ Hàng ngồi ở nơi có người nhiều nhất, y sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng lúc này, Sùng Minh toát đầy mồ hôi lạnh từ ngoài cửa chạy vào, cậu ta tránh xa Phạn Già La, đi đến hàng ghế thứ nhất rồi ngồi xuống. Nơi đó có ánh đèn rực rỡ nhất, cũng là chỗ đông người nhất, có thể mang đến cho cậu ta cảm giác an toàn mạnh nhất.
Sự khác thường của cậu ta cũng không khiến nhiều người chú ý, trái lại là Đinh Phổ Hàng đang nhìn sau gáy của cậu ta, y rơi vào trạng thái nhập định nào đó. Mấy phút sau, biểu cảm trên mặt Đinh Phổ Hàng càng lúc càng trở nên kinh hoàng, y phải liên tục điều chỉnh lại nhịp thở của mình, cố cảnh cáo bản thân phải giữ bình tĩnh, bấy giờ y mới kiềm được nỗi xúc động muốn quay đầu nhìn Phạn Già La. Y siết tay thành nắm đắm, đút tay túi quần, tư thế ngồi trông thì thoải mái, nhưng hai nắm đấm lại siết chặt và run nhẹ. Mãi đến lúc này y mới hiểu, những người mà chương trình này mời tới đều là thứ dữ!
MC hậu trường đang học mấy lời dẫn trong tấm thẻ trên tay, một nhân viên chợt nói nhỏ bên tai cô: "Hình như Hạ Hạ điên rồi."
"Hả, điên rồi?" - MC hậu trường không dám tin mà hỏi lại.
Đinh Phổ Hàng vểnh tai nghe lén, nhưng nội tâm thì đang run lẩy bẩy.
"Ừ, cô ấy điên rồi, cứ sủa gâu gâu suốt, không đi đứng bình thường mà lại bò trên mặt đất, còn suýt tiểu trong phòng hóa trang của chị Tống nữa. Chị chưa thấy đâu, cái tướng đi tiểu của cô ấy hệt như chó luôn, đúng là điên thật rồi. Chị Tống đã kêu người đưa cô ấy đi bệnh viện rồi, không biết là bị gì nữa."
"Sao đang yên đang lành lại tự nhiên bị điên chứ? Mọi khi cô ấy cư xử rất bình thường mà!"
"Nghe nói tại con chó của cô ấy vừa chết, nên mới bị kích thích. Cô ấy nuôi con chó đó bảy tám năm rồi, rất thương nó."
"Con chó chết rồi? Chuyện này là sao?"
"Ai biết đâu, hôm nay có nhiều chuyện lạ lắm! Haiz, sắp tới giờ rồi, chị làm việc trước đi, chút tan ca rồi mình tới bệnh viện thăm Hạ Hạ."
Hai người không nói tiếp nữa mà tách nhau ra, lúc này Đinh Phổ Hàng mới run rẩy lấy một cái khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh đang đổ tuôn tuôn trên trán.
MC hậu trường lên sân khấu tuyên bố quy tắc của đợt thi đấu thứ hai, khác với lần trước, lần này 16 tuyển thủ sẽ phải đi vào một căn phòng kín để làm kiểm tra gián tiếp một mình, kiểm tra xong thì mỗi người sẽ vào một căn phòng kín tương tự để chờ kết quả cuối cùng, không được trao đổi với bất cứ ai. Trong lúc đó, chỉ có các camera theo dõi được gắn ở các góc ghi hình bọn họ, không còn người quay phim đi theo nữa, điều này sẽ chặn hết mọi nguồn lấy thông tin của các tuyển thủ.
Không ai biết nội dung kiểm tra là gì, kể cả các nhân viên tại hiện trường.
"Làm thần bí đến vậy luôn!" - A Hỏa lẩm bẩm một câu, nhưng cũng thấy hứng thú với cuộc đấu này hơn.
Phạn Già La nhìn người quay phim đi theo mình, hỏi: "Có phải có một cô gái tên Hạ Hạ bỗng nhiên nổi điên không?"
Người quay phim im lặng gật đầu, làm một động tác tạm biệt, rồi lặng lẽ rời đi.
Phạn Già La nhìn Sùng Minh đang ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Thứ tự vào phòng kiểm tra của các tuyển thủ được quyết định bằng việc rút thăm, Đinh Phổ Hàng rút trúng số 1, Phạn Già La rút trúng số 16, vừa vặn một người đầu sông một người cuối sông. Chắc chắn là ekip chương trình đã nhúng tay sắp xếp việc này, nhưng lại không có ai phản đối, người có bản lĩnh thật sự sẽ không quan tâm đến thứ tự lên sàn của mình ——
Các giám khảo nhìn chằm chằm người đầu tiên bước vào phòng kiểm tra - Đinh Phổ Hàng, bằng ánh mắt nóng bỏng, ngay cả Tống Duệ cũng tạm dời tầm mắt khỏi Phạn Già La, nhìn sang người đàn ông này. Đối phương ngẩng đầu lên, nhìn camera trong góc, nụ cười có vẻ rất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại hơi lập lòe, biểu hiện này có thể gạt được đám Tống Ôn Noãn, nhưng lại không gạt được Tống Duệ. Y đang khẩn trương, điều này rất rõ ràng. Y đi quanh mấy cái hộp vài vòng, sau đó vươn tay, nhắm mắt lại, làm ra dáng vẻ cảm ứng.
Tống Duệ lắc đầu, quả quyết: "Anh ta không biết trong hộp có gì đâu, anh ta hoàn toàn không cảm ứng được gì cả."
"Người ta vẫn chưa nói gì hết mà!" - Tống Ôn Noãn biện minh cho Đinh Phổ Hàng.
Tống Duệ nhếch môi, từ chối bình luận. Y gần như đã đoán được năng lực của người này.
10 phút, 15 phút, 20 phút... Thời gian 30 mười phút sắp hết, nhưng Đinh Phổ Hàng vẫn còn đứng tại chỗ ra vẻ thâm trầm mà vận công, không hề có động tĩnh gì.
Tống Duệ xua tay, nói: "Em đi nhắc nhở anh ta đi, nói sắp hết giờ rồi, kêu anh ta hãy mau chóng đưa ra câu trả lời."
"Sao lại là em? Trợ lý đạo diễn cũng đang theo dõi ở phòng kế bên mà." - Tống Ôn Noãn không muốn nhúc nhích.
Tống Duệ quay qua nhìn cô, đôi ngươi tối đen tựa như hai cái hồ sâu hút.
Tiềm thức của Tống Ôn Noãn suýt thì chìm nghỉm trong cái hồ sâu hút lạnh băng đó, đành phải mang vẻ mặt đau khổ đứng lên, đi vào phòng kiểm tra. Cô đẩy cửa ra, bước đến ngay giữa phòng, nói lớn: "Đinh Phổ Hàng, anh chỉ còn 8 phút thôi."
Tầm mắt của Đinh Phổ Hàng lập tức dán chặt vào đôi mắt của Tống Ôn Noãn, chỉ trong chốc lát, mọi nỗi lo lắng sâu thẳm trong lòng y đều biến mất, chỉ còn lại sự thoải mái và yên tâm. Câu trời không tuyệt đường người chính là nói giờ phút này. Y rút cánh tay đã cứng ngắc nãy giờ về, từ tốn mà nói: "Tôi đã biết đáp án rồi, đây là một quả trứng gà, đây là một hòn đá, đây là một cái cây giống, đây là một con nhộng bướm. Tống tiểu thư, tôi nói có đúng không?"
Y lần lượt chỉ vào bốn cái hộp, mỉm cười chắc thắng.
Tống Ôn Noãn sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới việc y có thể đoán chính xác như vậy, mắt thấu thị e là cũng chỉ thế này mà thôi?
Đợi khi các giám khảo trong phòng quan sát hỏi han nhau xong, biết những thứ họ mang tới đều bị Đinh Phổ Hàng nói trúng, thì không thể không thán phục. Chỉ có Tống Duệ xem thường màn thể hiện của Đinh Phổ Hàng, nói vào micro: "Đây là câu hỏi thứ hai, anh hãy cho tôi biết, trong số những đồ vật nằm trong những chiếc hộp đó, đâu là cái không có hơi thở sinh mệnh."
Giọng nói cực kỳ từ tính của y truyền vào phòng kiểm tra qua loa, khiến nụ cười của Đinh Phổ Hàng hơi bị sượng. Câu hỏi ngớ ngẩn gì đây? Đã đoán được hết đồ vật trong hộp rồi mà, còn phải hỏi cái nào không có hơi thở sinh mệnh nữa sao? Tất nhiên là cục đá rồi!
Tống Ôn Noãn cũng hơi lúng túng. Chẳng phải anh họ hỏi câu hỏi này là quá dư thừa sao? Cục đá thì làm gì tỏa ra hơi thở sinh mệnh được? Không lẽ anh ấy muốn thảo luận câu hỏi triết học
Liệu đá có phải là một hình thức tồn tại hay không với tuyển thủ hả? Đây là chương trình chân nhân nha, chứ không phải chương trình hùng biện 3L* đâu!
*3L (gốc là Cao đại thượng - 高大上): Là một câu thịnh hành trên mạng Trung Quốc vào năm 2013, được dùng để hình dung sự vật có tính trang nhã, có đẳng cấp, đôi khi còn được dùng để châm biếm. "Cao đại thượng" là viết tắt của "Cao đoan, đại khí, thượng đương thứ" (Đắt tiền, rộng lớn, cao cấp). Tiếng Anh là "Luxury, Large, Level up" (gọi tắt là LLL hoặc 3L). (Baidu)Tống Ôn Noãn cười gượng với Đinh Phổ Hàng, Đinh Phổ Hàng lập tức chỉ vào cái hộp thứ hai tính từ trái qua, nói với giọng bất đắc dĩ: "Trong chiếc hộp này không có hơi thở sinh mệnh."
Người bên kia loa không đáp lại, Đinh Phổ Hàng đứng tại chỗ 7 phút mới nhận ra hình như mình vừa bị giọng nói đó trêu đùa, vì vậy cố làm ra vẻ tủi thân mà nhìn Tống Ôn Noãn, Tống Ôn Noãn kéo cửa phòng ra giúp y, cười gượng nói: "Đinh tiên sinh, anh đã vượt qua bài kiểm tra này rồi, mời anh đi bên này."
Hai người vừa đi ra ngoài được khoảng bốn năm mét, thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo măng tô màu đen, khoanh tay trước ngực, đang đứng ở cuối hành lang. Trông anh ta rất tuấn mỹ, khí chất cũng rất nho nhã, cặp kính gọng vàng che mất đôi đồng tử đen tuyền sắc bén, làm giảm bớt cảm giác áp bức mà anh ta mang lại. Anh ta khẽ gật đầu, dịu giọng gọi Ôn Noãn, dường như anh ta cũng là một người rất ấm áp, nhưng Đinh Phổ Hàng lại chợt thấy rét lạnh, sau đó không kiềm được mà run rẩy.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông nọ, có vô số hình ảnh đã chạy thoáng qua trong đầu y, có biển xác núi thây, gió tanh mưa máu, xương trắng chất thành đống, dung nham khắp nơi, lũ lụt ngút trời, có cả vô số những bộ hài cốt thối rữa hoặc cụt tay cụt chân chất chồng lên nhau, tạo thành một cung điện hùng vĩ; đau đớn, tuyệt vọng, tức giận, thù hận... Những cảnh tượng cực kỳ tàn khốc không thể xuất hiện trong cuộc sống, tất cả đều tồn tại trong tâm trí người đàn ông này; những cảm xúc cực kỳ đen tối có thể xuất hiện trong cuộc sống, tất cả cũng đều tồn tại trong lòng người đàn ông này, chúng rõ ràng đến vậy, chân thật đến vậy, như thể anh ta đã từng trải nghiệm nó, hoặc nó đang xảy ra với anh ta.
Đinh Phổ Hàng suýt thì ôm đầu hét lên đau đớn, mồ hôi tức khắc tuôn như mưa. Ngay lúc y sắp tan vỡ, những cảnh tượng tựa như địa ngục cùng những cảm xúc khiến người khác đau khổ tột độ bỗng nhiên biến mất, một giọng nói lạnh lẽo trực tiếp oanh tạc đầu óc y: "Anh là người đọc tâm trí người khác, tôi đoán đúng chứ?"
Đinh Phổ Hàng chật vật cúi đầu, né tránh tầm mắt của người đàn ông, sau đó vội vã lao vào phòng chờ kín, đóng chặt cửa. Nghe tiếng bước chân người nọ xa dần, bấy giờ y mới che khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của mình lại, cười khổ nói: "Má nó, đây rốt cuộc là chương trình gì vậy, sao loại người gì cũng có vậy chứ! Nước ở đây sâu thật, mình còn tưởng bản thân là một con cá lớn, không ngờ chỉ là một con tép riu!"
Sau bài kiểm tra của Đinh Phổ Hàng, Tống Duệ cho nhân viên thay bốn cái hộp kín bằng bốn cái hộp hở mặt, phần hở mặt sẽ đưa lưng về phía tuyển thủ, đối diện với máy quay, để người trong phòng quan sát thấy rõ đồ vật bên trong.
Trong chiếc hộp thứ nhất là một quả trứng gà do tiến sĩ Lâm mang tới, nghe nói lúc trước nó vẫn luôn được để trong lồng ấp, ba ngày nữa là sẽ nở; trong chiếc hộp thứ hai là một hòn đá do Tống Duệ mang tới, y không giải thích một chữ nào về nó, cũng không ai biết nó có liên quan gì đến sinh mệnh; trong chiếc hộp thứ ba là một cái chậu, trong chậu là một cái cây giống, theo lời của tiến sĩ Âu Dương thì nó sẽ cho ra quả kim quất (1) trong tương lai; trong chiếc hộp thứ tư là một con nhộng bướm được đặt trên lớp vải nhung, đó là vật yêu thích của tiến sĩ Tiền, nó sẽ sớm hóa thành một con bướm chúa (2).
Những đồ vật nọ hoặc là sinh mệnh sắp ra đời, hoặc là sinh mệnh tràn đầy sức sống, duy chỉ có cục đá thô kệch kia là lạc loài.
Các giám khảo nhìn về phía Tống Duệ, bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Tống Duệ cười khẽ hai tiếng, không nói gì thêm.
Tuyển thủ thứ hai bước vào phòng kiểm tra, đứng trước bốn chiếc hộp, chờ ekip chương trình đưa ra gợi ý.
Tống Duệ không đợi Tống Ôn Noãn mở miệng thì đã nói với người bên kia qua loa: "Hãy cho chúng tôi biết, trong số những đồ vật nằm trong những chiếc hộp đó, cái nào có sóng sinh mệnh và cái nào không." - Y đã mất hết hứng thú với Đinh Phổ Hàng, nên bèn đổi luôn đề kiểm tra.
Tống Ôn Noãn bị anh họ cướp lời chỉ có thể giương đôi mắt cá chết nhìn về phía màn hình lớn, giả vờ là mình biết hết mọi sự sắp xếp của anh họ. Cô không phải là con rối của anh họ, tuyệt đối không phải!
Cùng lúc đó, đạo diễn phát sóng và các nhân viên xung quanh đã biết được tình hình kiểm tra qua camera, cũng thấy rõ đồ vật đặt trong bốn chiếc hộp hở mặt. Một nhân viên trong đó đã âm thầm ghi nhớ thứ tự những món đồ này, rồi mượn cớ đi vệ sinh để rời đi.
Biểu hiện của tuyển thủ nọ rất bình thường, qua hơn 20 phút cảm ứng mới chỉ vào cái hộp đựng trứng gà, nói: "Trong hộp này không có sóng sinh mệnh."
Nhưng thật ra là có, gà con sắp nở kia đã có thể khẽ cử động cánh và chân của nó, mà lúc tiến sĩ Lâm mang trứng gà đến vào sáng sớm, ekip chương trình cũng đã cho chiếu tia X để chứng minh điều này.
Người đàn ông nọ trả lời sai, nhưng anh ta không hề hay biết, còn nở nụ cười tràn đầy tự tin với máy quay. Sau khi anh ta rời đi, lại tiếp tục kiểm tra thêm mấy tuyển thủ, có rất nhiều người trả lời chính xác, nhưng vẫn không thể toàn diện, sẽ luôn có vài người bỏ sót một hai hộp có sóng sinh mệnh.
Mãi đến lúc này, Tống Ôn Noãn mới hiểu được nỗi khổ tâm của anh họ mình, kính nể mà nói: "Vẫn là tiến sĩ Tống suy nghĩ chu toàn nhất, những vật mà chúng ta mang tới đều có sinh mệnh, lúc kiểm tra sẽ không có gì khó khăn, nên hiển nhiên cũng không có gì để xem. Việc trộn lẫn một vật không có sinh mệnh vào đó cũng coi như là thiết lập một cái hố cho bọn họ, từ đó có thể thấy rõ thực lực của bọn họ là mạnh hay yếu. Không dễ để tìm ra tất cả những chiếc hộp có sóng sinh mệnh, song việc tìm ra chiếc hộp duy nhất không có sóng sinh mệnh cũng không hề dễ dàng. Dưới sự sắp xếp của tiến sĩ Tống, độ khó của đề thi đã tăng lên rất nhiều chỉ trong nháy mắt, chúng ta chỉ cần liếc một cái là biết ngay tuyển thủ nào có thực lực và tuyển thủ nào dựa vào may mắn."
Tống Duệ không nói lời nào mà nhìn chằm chằm Phạn Già La trên màn hình. Sự sắp xếp của y chỉ dành cho người đó xem, y căn bản không quan tâm liệu người khác có hiểu hay không. Hơn nữa, Tống Ôn Noãn đã nói sai một điều, hòn đá này không phải là ngạch cửa, cũng không phải một phép thử, mà là một món quà.
Việc kiểm tra vẫn đang diễn ra, điều khiến Tống Ôn Noãn bất ngờ là, tuyển thủ không được cô đánh giá cao và còn đứng từ dưới đếm lên trong lần thi tuyển hôm trước, lại là người đầu tiên tìm ra tất cả các đáp án chính xác. Nhờ màn thể hiện xuất sắc này, cô ta đã hoàn toàn tránh được nguy cơ bị loại.
"Sao cô ta đột nhiên trở nên mạnh như vậy?" - Tống Ôn Noãn thắc mắc mà lẩm bẩm.
"Chuyện này cũng đâu có gì lạ, nhà ngoại cảm là nhờ vào trực giác và lực cảm ứng, mà trực giác và lực cảm ứng đều là những thứ hư vô mờ mịt, lúc có lúc không, nên việc phát huy không ổn định cũng là điều bình thường." - Tiến sĩ Lâm giải thích.
"Vậy cũng đúng." - Tống Ôn Noãn nhanh chóng xua tan sự nghi ngờ trong lòng.
Thời gian không ngừng trôi qua, các tuyển thủ được cô đánh giá cao lần lượt ra sân, biểu hiện của họ không làm cô thất vọng:
Nguyên Trung Châu lắc chuông nói: "Sóng sinh mệnh trong ba chiếc hộp này rất yếu, hộp thứ nhất mạnh hơn hộp thứ tư, hộp thứ tư lại mạnh hơn hộp thứ ba, tôi đoán trong hộp thứ nhất là một động vật nhỏ, trí thông minh không cao, có lẽ là một loài chim; động vật trong hộp thứ tư gần như không có linh trí, chỉ có bản năng, tôi đoán nó là côn trùng, nhưng sóng sinh mệnh của nó lại yếu hơn của côn trùng, điều này khiến tôi rất băn khoăn; sóng sinh mệnh trong hộp thứ ba rất dài, rất êm dịu, tôi đoán nó là một cái cây. Trong hộp thứ hai không có sóng sinh mệnh, tôi không nhận được bất cứ phản hồi nào, nhưng bên trong chắc chắn không rỗng, hẳn là có để một thứ khá lớn, tương tự như đá."
Y vừa dứt lời, trong phòng quan sát đã vang lên một tràng pháo tay, nhưng Tống Duệ chỉ hơi nhướng mày.
Đáp án của Chu Hi Nhã là: "Chiếc hộp thứ hai không có sóng sinh mệnh, chiếc hộp thứ ba thì như có như không, có lúc tôi cảm nhận được nhưng có lúc lại không, nó rất yếu. Tạm thời tôi chưa nghĩ ra chính xác nó là cái gì. Chiếc hộp thứ nhất và thứ tư đều có sóng sinh mệnh, hơn nữa còn mơ hồ mang đến niềm vui của sự sống cho tôi. Tôi thích bọn nó."
Tống Ôn Noãn lặng lẽ giơ ngón cái lên, cực kỳ hài lòng với màn thể hiện của Chu Hi Nhã, ba giám khảo khác cũng gật đầu tán thưởng, công nhận năng lực của cô.
Hà Tĩnh Liên chỉ đứng trong phòng kiểm tra 10 phút thì chỉ ngay vào chiếc hôp thứ hai, nói: "Cái này trống rỗng, còn trong những chiếc hộp khác thì đều có sinh mệnh."
A Hỏa ngửi được một hồi thì bật cười, giọng điệu hết sức đắc ý: "Trong hộp thứ nhất là gà con sắp nở, tôi vừa vào cửa thì đã ngửi thấy; trong hộp thứ hai là cục đá, mùi đá là mùi tôi quen thuộc nhất, khắp thung lũng của chúng tôi đều là mùi này mà! Trong hộp thứ ba là đất và cây non, vị chát của cây non rất nồng, chắc là một cây quýt; trong hộp thứ tư là một con nhộng, trước đây tôi hay vào rừng tìm nhộng ăn lắm, rất là thơm!"
Loại kiểm tra này căn bản là trần trụi trước cậu, ở phương diện giám định vật phẩm, khứu giác của cậu dễ dùng hơn lực cảm ứng.
Tống Ôn Noãn đỡ trán cười khổ, ba giám khảo kia thì lắc đầu than thở: "Haiz, chúng ta tính sai rồi, lúc ra đề đã quên tính đến cái mũi chó của A Hỏa."
Người có năng lực giống A Hỏa nhất là Sùng Minh, theo lý mà nói, loại kiểm tra này chắn chắn không làm khó được cậu ta. Nhưng lúc cậu ta bước vào phòng kiểm tra lại không thể hiện sự tự tin thường thấy, mà cứ liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng nhìn xuống bên chân mình, tìm kiếm tới lui, như thể đã đánh mất một thứ rất quan trọng.
Tống Ôn Noãn không thể không nhắc nhở cậu ta qua loa, lúc này cậu ta mới ngẩng đầu nhìn về phía mấy cái hộp, trong con ngươi ngập tràn sự hốt hoảng và không chắc chắn.
Từng giây từng phút dần trôi qua, cậu ta vẫn luôn quanh quẩn trước mấy cái hộp, thậm chí còn định đi tới phần hở mặt để nhìn trộm thứ bên trong, nội tâm cậu ta đã rối loạn. May thay, Tống Ôn Noãn đã quát bảo cậu ta dừng lại kịp lúc, trong một giây cuối cùng, cậu ta mới chỉ vào cái hộp thứ tư mà nói: "Trong này không có sóng sinh mệnh."
Không nghi ngờ chút nào, đó là đáp án sai, tiến sĩ Tiền đã sớm cho nhà sinh vật học giám định, con nhộng bướm đó còn sống, hơn nữa còn đang biến đổi.
"Hôm nay Sùng Minh có hơi lạ! Tôi vốn tưởng cậu ta sẽ có đáp án chính xác nhất, dù sao thì cậu ta cũng được cho là có khả năng nhìn thấu mà. Nhưng bây giờ xem ra, đáp án cậu ta vừa đưa ra chỉ là nói đại, thấy sắp hết thời gian nên cậu ta chỉ bừa một cái hộp, định lừa gạt để qua ải, năng lực của cậu ta cũng không ổn định gì mấy. A, cuối cùng thì người mạnh nhất của chúng ta đã xuất hiện rồi, thật đáng mong đợi!"
Lúc Tống Ôn Noãn lên tiếng, Phạn Già La đang chậm rãi đi vào phòng kiểm tra, hắn nhìn camera theo dõi trên đầu mình. Cũng như lần trước, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ và đôi mắt sắc sảo của hắn xuất hiện trên màn hình lớn ở giữa phòng quan sát. Hắn biết ai đang theo dõi mình và cũng biết cách để tìm ra bọn họ.
Mấy giám khảo rối rít lấy tay che mặt, né tránh đôi mắt có sức xuyên thấu và tính công kích quá lớn của hắn, nhưng Tống Duệ lại thẳng thắn đối mặt, khóe môi chậm rãi cong lên, lộ ra nụ cười vui vẻ chân thật hiếm thấy.
Đúng vào lúc này, cửa phòng quan sát bỗng bị một trợ lý đạo diễn đẩy ra, cậu ta chạy đến bên cạnh Tống Ôn Noãn, nói dồn dập: "Chị Tống, bọn em phát hiện được một tờ giấy bên chân của tuyển thủ số 16, trên đó là đáp án chính xác, cô ta nói với bọn em là đã mua nó từ chỗ Tào Hiểu Huy."
Tào Hiểu Huy là người đại diện của Phạn Già La, điều này có nghĩa là Phạn Già La đã sớm biết nội dung kiểm tra và đáp án chính xác, cậu ta đang gian lận!
Vẻ mặt mong đợi của Tống Ôn Noãn lập tức sụp đổ, cắn răng nghiến lợi nói: "Bây giờ chúng ta vẫn đang ghi hình, chuyện nội gián để lát nữa hẵng điều tra, trước hết cứ đối phó cho qua đi! Phạn Già La muốn gian lận sao, được thôi, vậy tôi sẽ khiến cậu ta nhục nhã ê chề! Chẳng phải cậu ta được mệnh danh là máy giám định nhân phẩm sao? Mau đi tìm vài người tới đi, nhớ phải là những người mà tất cả chúng ta đều biết rõ tường tận ấy, chúng ta sẽ cho cậu ta giám định nhân phẩm ngay tại chỗ! Dám giở trò quỷ quái, mua bán đáp án, điều khiển kết quả cuộc thi, phá hỏng uy tín và sự công bằng trong chương trình của tôi hả, tôi đúng là nể mặt cậu ta quá rồi!"
_________________________
(1) Kim quất:(2) Bướm chúa (bướm vua):_________________________
Ngự Chi Tuyệt: Chương này hơn 4600 chữ luôn mấy cô ơi:))