“Đồng Kha Kha, thực sự là cô?” Quý Vân ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt trợn tròn, cứ như vừa nhìn thấy ma vậy.
Tôi cũng ngạc nhiên, không ngờ rằng lần đầu tiên làm nhiệm vụ, lại gặp phải người quen.
“Quý Vân? Cô …… cô cũng đến ăn cơm à?” Tôi lắp bắp hỏi.
Cô ta nhận ra, trực tiếp ngồi đối diện tôi: “Một mình cô đến ăn cơm à? Hạng Chương đâu?”
“À, anh ấy đi làm, tôi vừa ra ngoài có chút việc, nên ăn tạm cái gì đó ……”
Sau khi Quý Vân nói “Ừm”, liền nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, tôi bị cô ta nhìn đến nỗi ngồi cũng không yên, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
“Sao, làm sao vậy?” Tôi đổ mồ hôi.
“Đồng Kha Kha, tôi cảm thấy tôi phải nhìn nhận lại cô so với trước kia, hóa ra cô trang điểm lên, cũng không hề xấu. Tôi suýt chút đã không nhận ra cô rồi.” Quý Vân nói.
Tôi càng thêm bứt rứt, thật sự muốn kéo bộ đồ trước ngực ra, vứt chiếc váy dưới chân đi.
“Vậy sao? Có phải là….. rất quái dị?” Tôi ngượng ngùng hỏi.
“Không hề, có lẽ đã quen với kiểu dáng ngày trước của cô, bây giờ nhìn thấy, cực kì không quen.” Quý Vân cười nói, “Tôi cũng biết, tại sao cô lại đá Nhạc tổng, chắc là vì……”
Chưa nói hết lời, cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Hỏng rồi! Kha Kha, hay là cô mau đi đi, hôm nay tôi hẹn Nhạc tổng bàn công chuyện.”
Tôi vội vã đứng dậy: “Cái gì?!”
“Cô đi nhanh đi, vẫn còn kịp.” Cô ta xem đồng hồ, sắc mặt hoảng hốt.
Tôi căn bản không kịp phản ứng, nắm lấy chiếc túi đi ra ngoài, Quý Vân đứng dậy nói phía sau tôi: “Đồng Kha Kha, lúc cô đi ra nhớ trốn nha ……”
Âm thanh phía sau bỗng chốc nhỏ dần, tôi quay đầu muốn hỏi cô ấy nói gì, chưa kịp mở miệng nói, đã va đầu vào người khác.
Tôi lảo đảo lùi về sau hai bước, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
“’Không sao đâu, có người đẹp va vào trong lòng, tôi rất vinh dự.”
Tiếng nói quen thuộc, làm tôi thấy sợ hãi.
Nhạc Long! Tôi đã va vào anh ta.
“A, Nhạc tổng, anh đến thật đúng giờ.” Quý Vân bỗng nhiên đi từ phía sau tôi, đứng giữa tôi và Nhạc Long bắt tay chào hỏi.
Tôi đang muốn nhân cơ hội trốn thoát, nhưng Quý Vân đứng trước mặt bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh, suýt chút đã ngã xuống, tôi vội vàng đỡ cô ta: “Cô không sao chứ.”
Quý Vân chau mày nhìn tôi, đẩy tôi ra, nói nhỏ: “Cô đừng quan tâm tôi, nhanh đi đi.”
“’Ai da? Tiểu Lý à, cô gái xinh đẹp này là bạn của cô sao? Giới thiệu đi.” Tiếng nói của Nhạc Long vang lên trong đầu tôi.
Tôi nhìn Quý Vân, sợ hãi không thể thở được.
Quý Vân lập tức cười nói: “Nhạc tổng, nghe anh nói kìa, tôi mới đến Bắc Thành vài ngày, cả ngày đi theo sau anh, làm gì có thời gian quen bạn bè. Nhạc tổng, bàn của chúng ta ở bên kia, tôi đưa anh đi.”
“Phù phù, không phải là bạn sao?” Nhạc Long nói, đến trước mặt tôi: “Cô gái, gặp nhau là duyên phận, cùng nhau ăn cơm đi.”
Tôi vốn dĩ không biết phải làm gì mới được, chỉ có thể hi vọng vào Toàn Hà Đăng.
Anh ta từng nói, sẽ ở trong quán ăn nhìn theo tôi, bây giờ tôi gặp nạn, anh ta chắc sẽ phải đến giúp mới đúng.
Tôi cúi đầu, đứng đó không nói một lời, lúc này, đột nhiên có người đứng bên cạnh tôi, khoác lên vai tôi.
“Nhạc tổng, thật ngại quá, bạn của tôi va phải anh rồi, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh.” Là một tiếng nói lạ lẫm, tôi không hề quen biết, nhưng mà bây giờ lại là người cứu giúp tôi.
Tôi lập tức co lại dựa vào trong lòng anh ta, sợ rằng Nhạc Long sẽ nhận ra tôi.
May mắn hôm nay trang điểm khác mọi ngày, không thì vừa nhìn Nhạc Long sẽ nhận ra ngay, chỉ hi vọng có thể thuận lợi giả vờ được……
“Là anh?” Ngữ khí của Nhạc Long hình như có chút không đúng, “Đây là bạn của anh? Tôi nói Phạm Lương này, anh thực sự muốn chết à, anh không sợ vợ anh biết sao.”
“Bạn bè bình thường, he he, Nhạc tổng anh có thể giúp tôi giữ bí mất chứ.” Phạm Lương cười.
“Ừm.” Nhạc Long hẵng giọng, không nói thêm lời nào, ngay lập tức đi ra.
Quý Vân không kịp nhìn tôi, vội vàng đuổi theo: “Nhạc tổng, ở bên này …….”
Âm thanh ngày càng xa dần, tôi cứng người ngẩng đầu, nhìn thấy người ôm lấy tôi, quả nhiên chính là Phạm Lương – nhân vật chính trong nhiệm vụ của tôi.
“Cảm ơn……”
“Ra ngoài rồi nói.” Anh ta cười với tôi.
Tôi không nói gì, nhanh chóng đi theo anh ta ra khỏi nhà hàng.
Hít được không khí ở bên ngoài, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi nhìn vào cánh cửa lớn của nhà hàng, mới có thể xác định được bản thân bây giờ đã được an toàn.
Tay của Phạm Lương đã bỏ ra ngay sau khi bước ra khỏi cánh cửa nhà hàng, rất nghiêm chỉnh.
“Được rồi, không sao rồi, anh ta có lẽ sẽ không đuổi ra đây đâu.” Phạm Lương nói.
Tôi ngại ngùng nhìn anh ta nói: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
“Không sao, con người Nhạc Long rất háo sắc, Bắc Thành ai ai cũng biết, sau này cô đi đường phải cẩn thận.” Anh ta nhún vai cười.
Tôi trước giờ chưa từng gặp người đàn ông nào hay cười như anh ta.
Lúc dùng bữa nhìn thấy tôi cũng cười, vừa nãy đối diện với Nhạc Long cũng cười, bây giờ nói chuyện với tôi cũng vẫn cười.
Tôi bỗng nhiên có thể hiểu được tại sao Trịnh My Nương lại chọn anh ta làm chồng, mỗi ngày nhìn thấy anh ta cười, tâm trạng có thể tốt lên gấp nhiều lần, cũng không biết bây giờ cô ta đã thích người nào khác, có thể tốt hơn người đàn ông này?
“Cô gái? Cô gái?”
Đôi tay vẫy vẫy trước mắt rôi, tôi trầm lắng, trên mặt bưng nóng, tôi đã thất thần trước mặt một người lạ!
“Cô gái, không có chuyện gì thì nhanh đi đi.” Anh ta tốt bụng nói.
Tôi gật đầu, nhớ đến nhiệm vụ của mình, ngập ngừng một lúc, nói: “Anh…… Anh tên Phạm Lương? Tôi tên là Đồng Kha Kha, vừa nãy cảm ơn anh đã giúp tôi thoát nạn, chúng ta kết bạn đi, lần sau tôi mời anh ăn cơm để cảm ơn anh.”
“Cô Đồng không cần phải khách sáo.” Phạm Lương cười.
“Phải vậy chứ!” Tôi kiến quyết nhìn anh ta, “Tôi không thể nợ anh một ân tình được.”
Anh ta có lẽ không nghĩ đến tôi sẽ kiên định như vậy, ngơ ngác một hồi, có chút bất lực cười: “Vậy được rồi, tôi kết bạn Wechat với cô.”
Nói lời, anh ta rút điện thoại ra nhìn tôi.
Lần này tôi thực sự ngại ngùng, tôi dùng chiếc điện thoại đã vỡ của Hạ Khải Quyền, căn bản không có Wechat.
“Tôi, tôi…… tôi, tôi không cầm điện thoại, anh, số điện thoại của anh là bao nhiêu. Chúng ta lấy số nhau đi……” Tôi xấu hổ nói.
Phạm Lương lại cười phá lên: “Vậy cũng được, số điện thoại của cô là bao nhiêu, tôi gọi cho cô.”
Gọi điện? Trên mũi tôi lại chảy mồ hôi, điện thoại đang ở trên người tôi, nếu anh ta gọi đến, vậy lời nói dối vừa rồi chẳng phải sẽ bị lộ sao?
“À…… Tôi, tôi không nhớ số điện thoại. Số của anh là bao nhiêu, tôi, tôi ghi lại.” Tôi vội vàng nói, lấy trong túi ra chiếc bút và giấy nhớ, chuẩn bị tư thế viết.
Phạm Lương cười cầm lấy chiếc bút trong tay tôi, ghi trên giấy một dòng chữ: “Đây là số điện thoại của tôi.”
“Ừm, cảm ơn.” Tôi vội vàng thu lại.
Thực ra số điện thoại của anh ta tôi và Toàn Hà Đăng đều đã biết, nhưng mà vì đang giả bộ nên vẫn phải làm vậy.
“Cô Đồng còn việc gì không? Không có việc gì thì tôi đi trước đây,vợ của tôi vẫn đang đợi tôi đến đón.” Phạm Lương cười, không hề giấu diếm chuyện anh ta đã có vợ, người đàn ông như vậy, thực sự không thể nào ngoại tình? Dù gì những cô gái khác khi nghe thấy anh ta đã có vợ thì sẽ lùi bước.
“Không có gì nữa rồi, anh đi đi! Anh đi đi.” Cảm thấy bản thân lại thất thần, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Vừa nói dứt lời, điện thoại bỗng nhiên kêu lên, tôi bỗng nhiên ngơ ngác, đứng trước mặt Phạm Lương, cứng đờ như viên đá.
Đó là điện thoại của tôi!
Tôi tự nhiên muốn tát cho mình một cái, sao lại đi nói rằng quên mang điện thoại, chỉ cần nói điện thoại mình không có chức năng ấy là được rồi sao?
Phạm Lương nghi ngờ nhìn tôi: “Cô Đồng, điện thoại của cô đang kêu?”
“A?! A……? Tôi giả vờ dáng vẻ hoảng hốt nhận ra, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Trời ơi, tôi có mang điện thoại, bản thân tôi cũng không biết, tôi……”
Phạm Lương nhìn chiếc điện thoại trong tay tôi, cười: “Vậy cô nghe điện thoại đi, tôi thực sự có việc phải đi gấp, tạm biệt.”
“Tạm, tạm biệt.” Tôi lắp bắp nói với anh ta, sau đó vội vàng ấn nghe.
Tiếng của Toàn Hà Đăng: “Em Đồng, cô đâu rồi? Sao anh vừa đi vệ sinh, đã không thấy em đâu rồi? Bây giờ em ở đâu?”
Hóa ra lúc đó anh ta không ở đó, chẳng trách lúc đó không xông ra cứu tôi. Tôi thở dài: “Anh Toàn, em vừa nhìn thấy Nhạc Long, em ra ngoài trước rồi.”
“Cái gì? Em ở bên ngoài nhà hàng sao? Đợi một chút, anh ra ngay.” Toàn Hà Đăng vội vàng nói.
Tôi đồng ý và tắt điện thoại. Một lát sau, Toàn Hà Đăng vội vã bước ra khỏi nhà hàng.
“Sao rồi? Em không sao chứ?” Vừa nhìn thấy tôi anh ta đã vội vàng hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không sao, chúng ta đi thôi, về rồi nói.”
“Cũng được.” Toàn hải Đông gật đầu, đưa tôi đi.
Về đến nhà, tôi kể cho anh ta nghe về sự việc đã xảy ra, Toàn Hà Đăng lặng im nghe, nghe xong liền nói: “Tuy rằng không làm tốt lắm, nhưng mà cũng có thể xem là đã đạt được mục đích, vấn đề duy nhất là, anh quên không dặn em, em không nên nói tên thật.”
Điều này tôi cũng không nghĩ đến, toàn thân đổ mồ hôi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Không sao, nói chung xong việc lần này, hai người cũng không gặp mặt được đâu.” Toàn Hà Đăng nghĩ, “Không phải lo lắng, cứ làm xong việc trước đã, những việc khác để sau rồi nói, không có Trịnh My Nương, Phạm Lương cũng không thể sống được ở Bắc Thành.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!