Câu nói đó của Sử Viên Thanh đúng là kinh hãi thế tục, khiến tôi không khỏi cảm thấy thương hại bà ta.
Lấy sai người, cuộc sống hôn nhân không có được một ngày vui vẻ, bị Cố Hồng Minh làm tổn thương hết lần này đến lần khác, mất niềm tin với đàn ông trên thế giới, thậm chí đến con gái mình cũng không tin tưởng vào tình yêu và đàn ông nữa.
Cuộc sống như thế biết bao đày đọa?
Nhìn Sử Viên Thanh, tôi lại thở dài trong lòng.
Mà lúc này Cố Hồng Minh vô cùng tức tối: “Thật đúng là bát nháo! Ra cái thể thống gì nữa!”
“Thể thống? Tôi lại chẳng biết cái nhà họ Cố này còn cái thể thống gì không đấy, tôi còn chưa chết đâu mà con đàn bà này dám dùng thân phận của nữ chủ nhân ở lại đây. Không những thế còn đón một đứa con gái chưa chồng đã hai đứa con vào ở, giờ còn muốn đón thêm một đứa khác chưa cưới đã mang thai vào, đây đúng là có thể thống nhỉ!”
“Cố Hồng Minh, thằng con hoang kia quả không hổ là con trai ông, gieo vạ khắp nơi, đâu đâu cũng để lại con cái, thật đúng là làm người ta chịu phục!” Sử Viên Thanh chế nhạo nói.
Càng nói càng khó nghe, tôi cúi đầu đợi Cố Hồng Minh và Điền Lam phản kích.
“Bà Sử.” Quả nhiên, Điền Lam nghẹn ngào lên tiếng, “Sao bà lại có thể nói thế? Tôi chỉ không yên tâm về sức khỏe của Hồng Minh trong lúc bà không có mặt nên mới đến đây chăm sóc ông ấy vài ngày mà thôi, nếu như bà nói rằng sẽ sớm quay về tôi nhất định sẽ rời khỏi đây thật sớm, sẽ không ở lại đây làm chướng mắt bà đâu.”
“Tôi biết cậu cả qua đời khiến bà rất đau khổ, nhưng Hồng Minh cũng đau khổ mà, đó cũng là con trai của ông ấy mà? Bà cũng không cần thiết lúc nào cũng căng thẳng như vậy.”
“Ha!” Sử Viên Thanh trực tiếp xì một tiếng khinh miệt, “Mày là cái thá gì chứ, ở đây có chỗ cho mày nói sao?”
“Viên Thanh!” Cố Hồng Minh gào lên, “Bao nhiêu năm nay bà vẫn chưa phá đủ sao? Tôi cũng đâu có muốn chuyện đó xảy ra!”
“Ông không muốn? Tôi thấy ông muốn lắm ấy, muốn để con trai tôi nhường chỗ cho đứa con riêng của ông! Bây giờ ông được như ý rồi đúng không? Nhưng tôi nói cho ông biết, đợi đến khi cháu nội tôi lớn rồi, tập đoàn Thiên Hoa sẽ giao cho cháu tôi. Cố Thanh Thiên đừng hòng chiếm lấy vị trí đó cả đời, nó không xứng! Con của nó cũng không xứng!”
Sử Vân Tình nghiến răng nghiến lợi nói xong liền vênh mặt, nhìn Điền Lam với ánh mắt khinh thường, “Tiện nhân, mày nuốn hầu hạ Tạ Yên Duyên thì đưa nó về nhà mày ấy, người hầu ở nhà họ Cố chỉ được hầu hạ con gái tao.”
Điền Lam nhìn Cố Hồng Minh với gương mặt lã chã chỉ chực khóc, “Hồng Minh, đứa bé trong bụng Yên Duyên cũng là cốt nhục của nhà họ Cố mà, hơn nữa Yên Duyên còn là đại tiểu thư của nhà họ Tạ nữa, bà Sử đuổi nó ra khỏi nhà thế thì…”
“Nhà họ Tạ dạy ra một đứa con gái đồi bại, có thể thấy được gia giáo thế nào, liên hôn với nhà như vậy thật đúng là mất mặt.” Sử Viên Thanh không khách khí nói.
Mặt mũi Cố Hồng Minh đen sì, vỗ mạnh xuống bàn, “Im miệng hết cho tôi!”
Ngay lập tức phòng ăn lặng ngắt, lúc này Cố Hồng Minh mới hỏi Sử Viên Thanh, “Tình trạng của Thần Tuyết bây giờ thế nào rồi?”
“Mang thai rồi, nhưng vẫn chưa ổn định, hơn một tháng nữa mới có thể quay về.” Sử Viên Thanh thản nhiên trả lời.
“Tạ Yên Duyên thì sao?” Cố Hồng Minh quay sang nhìn Điền Lam.
Điền Lam mím môi: “Tình huống của Yên Duyên rất tốt.”
“Vậy thì chuyển đến đây đi, ở đây nhiều người giúp việc, hầu hạ hai bà bầu một lúc vẫn được!” Cố Hồng Minh vỗ bàn quyết định.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cố Hồng Minh, quyết định này thật sự là vượt quá sự tưởng tượng của tôi.
Không có ai để ý đến tôi, Điền Lam nhanh chóng đồng ý, sau đó sai người thu dọn hành lý, bảo là phải đi.
Mà Sử Viên Thanh lại hỏi một câu, nhưng mới nói đến một nửa đã bị Cố Hồng Minh trấn áp, chỉ nói rằng nhiều con là nhiều phúc, ông ta không sợ nhiều trẻ con.
Tôi coi như cũng nhìn ra rồi, dù Sử Viên Thanh có điên đến mấy cũng phải là Cố Hồng Minh để cho bà ấy điên, nếu như Cố Hồng Minh không muỗn nghe bà ấy phát điên thì bà ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo Cố Hồng Minh.
Cái nhà này vẫn do cha con Cố Hồng Minh làm chủ.
Mọi việc đã quyết định xong, tôi chậm rãi ăn hết đồ ăn trong đĩa, đúng lúc định đứng dậy rời đi thì Cố Hồng Minh lại gọi tôi lại, “Đồng Kha Kha.”
“Bác Cố, có chuyện gì thế?” Tôi bình tĩnh đáp.
Ông ta lạnh lùng nhìn tôi nói, “Chuyện vừa nãy cô nghe rõ đúng không? Thần Tuyết và Tạ Yên Duyên sắp chuyển đến đây ở rồi.”
“Đúng, tôi nghe thấy rồi.” Tôi thản nhiên trả lời, “Bác Cố nói với cháu chuyện này làm gì? Muốn để cháu chuyển ra khỏi đây?”
“Cô có chuyển hay không chẳng sao cả, tôi không để ý.” Cố Hồng Minh thờ ơ nói, đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ông ta lạnh căm căm, “Nhưng tôi phải cảnh cáo cô, đừng có giở trò với đứa trẻ mà Thần Tuyết và Yên Duyên đang mang, nếu như hai đứa nó xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên tôi tính sổ sẽ là cô.”
“Bác Cố, cháu không phải là kẻ ác độc như vậy.” Tôi mỉm cười nói, “Nếu như bác không có chuyện gì khác thì cháu về phòng trước đây. Nhắc mới nhớ, cháu lo lắng nhất là sự an toàn của hai đứa bé, nếu như bọn họ có ý đồ gì với nó, cháu cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.”
Cố Hồng Minh cau mày, “Thế thì cô cứ yên tâm, ở ngay trong tầm mắt của tôi hai đứa sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tôi thản nhiên cười, chào rồi đi mất.
Tôi không tin những gì ông ta nói, nếu như ông ta chắc chắn ở trong tầm mắt của ông ta sẽ không có chuyện gì xảy ra thì ông ta đã không cảnh cáo tôi như vậy.
Sau khi quay về phòng ngủ, nhìn chị Linh chăm bọn trẻ ăn uống no say, tôi nghĩ ngợi rồi gọi điện nói tin này cho Cố Thanh Thiên, để anh có chuẩn bị tâm lý.
Cố Thanh Thiên ở đầu dây bên kia bình thản cười khẽ: “Xem ra là em thất bại rồi.”
“Anh còn cười nữa à, còn không mau đi an ủi mẹ anh đi.” Tôi chán nản giậm chân.
“Tôi biết rồi.” Cố Thanh Thiên thản nhiên, sau đó lập tức hỏi, “Em định làm thế nào? Muốn chuyển ra ngoài không?”
Tôi ngẩn ra, vui vẻ: “Em có thể đưa cả con chuyển đi được không?”
“Vậy thì hình như không được, nhưng tôi có thể đưa em chuyển ra ngoài.” Cố Thanh Thiên trả lời.
Tôi lập tức ỉu xìu: “Thế anh còn hỏi làm gì? Em ở đây canh chừng hai đứa bé còn tốt hơn. Tạ Yên Duyên chắc sẽ lập tức vào ở đấy, đến lúc đó còn không biết sẽ tác oai tác quái thế nào nữa.”
“Yên tâm đi, trước khi Cố Thần Tuyết quay về, cô ta sẽ không vào được. Em vẫn còn có thể thoải mái được một tháng.” Cố Thanh Thiên an ủi tôi.
Anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn tôi bị làm khó đâu, tôi biết mà.
“Cám ơn.” Tôi cảm ơn anh từ tận đáy lòng, có anh bên cạnh thì tôi còn sợ cái gì?
Giống như những gì anh đã nói, một tháng nữa trôi qua, Cố Thần Tuyết và Tạ Yên Duyên cùng lúc chuyển đến ở, hai người thai vẫn còn nhỏ, căn bản là không nhìn ra được cái gì, nhưng vẫn mặc đầm bầu, đỡ eo, làm như bụng mình to lắm.
Mang thai không có nghĩa là sẽ thuận lợi sinh đứa trẻ ra được, cho nên tôi cách hai người này thật xa. Cố Thần Tuyết cực kỳ muốn sinh đứa trẻ này ra, nhưng Tạ Yên Duyên lại chưa chắc, đứa trẻ này làm sao mà có, cô ta là người rõ nhất, cô ta muốn giữ nó lại hay muốn biến nó thành vũ khí, tất cả đều chưa chắc chắn, tôi tuyệt đối sẽ không dính vào cái vạ này đâu.
Ôm suy nghĩ đó trong đầu tôi quan sát Tạ Yên Duyên thật kỹ, có thể thấy một cách rõ ràng cô ta đang thử tiếp cận tôi, nhưng may mà còn có một Cố Thần Tuyết ở giữa, căn bản tôi đều có thể tránh được.
Trong khoảng thời gian hỗn loạn này, em trai Đồng Vĩ Phong của tôi đến Phùng Thị, nó không chịu nghe theo sự sắp xếp của tôi, liền tay trắng chạy đến đây.
Nhận được điện thoại của nó tôi ngạc nhiên vô cùng, sau khi từ chối đề nghị đến thăm tôi của nó, tôi hẹn gặp nó ở ngoài.
“Chị, chị có đến cùng Cố Thanh Thiên không?” Em tôi hỏi trong điện thoại, nghe có vẻ đang mong đợi cái gì đó.
Tôi thở dài, “Cố tổng rất bận, có lẽ là không đi đâu.”
“Chị, em là em trai chị, cũng là em vợ của anh ta mà anh ta không đến gặp sao?” Em trai tôi nói với vẻ rất bất mãn.
Tôi cười khổ nói, “Em vợ cái gì, chị còn chưa kết hôn với ạnh ấy đâu! Nhà ta đã làm phiền người ta nhiều lắm rồi, em đừng có gây phiền phức cho chị nữa được không?”
Em trai tôi không nói gì nữa, tôi nói với chị Linh một tiếng, bảo chị ấy với Toàn Hà Đăng trông chừng Trạch Khôn, tôi dẫn Niếp Niếp đi gặp em trai.
Nói đến cũng có chút sợ, tôi với em trai đều cùng một mẹ, thế nhưng một hai năm không gặp, lần này gặp lại nó có chút lạ lạ, chắc là do nét ngây ngô hồi thiếu niên đã biết mất, đã trở thành người lón rồi.
“Đây là cháu gái của em à?” Nó kinh ngạc vui mừng nhìn Niếp Niếp, đưa tay muốn bế con bé.
Niếp Niếp cũng không sợ người lạ, để cho nó bế, tôi bảo con bé gọi cậu, con bé cũng ngoan ngoãn gọi theo.
“Chị, con của chị và Cố Thanh Thiên đã lớn thế này rồi, lúc nào thì hai người kết hôn?” Em trai tôi vừa đùa với Niếp Niếp vừa hỏi.
Câu hỏi này tôi không thể trả lời được, cho nên tôi lảng đi, hỏi nó chuyện khác, “Mẹ đã gọi cho chị nói rõ ràng rồi, sao em không ở yên ở đó thực tập mà đột nhiên chạy đến đây làm gì?”
“Em không muốn ở đó nữa, em thích Phùng Thị cơ!” Em trai tôi không chút khách khí nói, “Em định tìm việc, rồi định cư ở đây luôn, sau này sẽ đón bố mẹ lên đây, cả nhà chúng ta cũng có thể đoàn tụ.”
Cả nhà đoàn tụ, cảnh tượng quá tốt đẹp, tôi cũng muốn vậy, nhưng Phùng Thị này không phải là nơi thích hợp.
Tôi ngồi nói chuyện với em trai trong quán cà phê rất lâu, khuyên nó rất nhiều nhưng căn bản là nó không nghe tôi. Nó nói là không cần tôi quan tâm, tự nó sẽ tìm việc làm, kiếm tiền, sau đó thở phì phì đi mất.
Tôi lại gọi điện cho nó, nó không nghe máy, sau đó nó gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng nó phát hiện ra từ rất lâu trước đó tôi căn bản không coi nó là em trai, lúc đầu tôi đối xử với Hạng Ân còn tốt hơn nó, bây giờ tôi tìm được người yêu giàu cũng không định giúp nó, nó cũng không cần tôi giúp nữa, nó muốn tự lực cánh sinh cho tôi xem.
Đọc xong tin nhắn tôi rất buồn, nó là em trai tôi, đương nhiên tôi đều nghĩ cho nó, nhưng nó cũng phải nghĩ cho tôi chứ, nhiều khi tôi cũng rất bất đắc dĩ, rất khó khăn.
Dắt Niếp Niếp ra khỏi quán cà phê, trong lòng tôi rất buồn bực cũng không muốn quay về, liền định dắt con bé đi dạo phố, mua cho con bé vài món đồ chơi. Không ngờ vừa ra ngoài không lâu tôi lại nhìn thấy bóng dáng của Tạ Yên Duyên.
Thật không ngờ cô ta cũng ra ngoài, tôi kinh ngạc lắm.
Phát hiện ra cô ta cũng nhìn thấy tôi, tôi vội vàng bế Niếp Niếp rời đi, may mà ở thành phố lượng người đi lại rất đông, tôi nhanh chóng không nhìn thấy bóng dáng của cô ta nữa.
Đi dạo một vòng rồi quay về nhà họ Cố, tôi phát hiện Tạ Yên Duyên đã về từ lâu.
Dáng người của cô ta và Cố Thần Tuyết không khác nhiều lắm, được giáo dục cũng như nhau, hai người đó mà cãi nhau thì đúng là lửa đạn văng khắp nơi, hơn nữa còn cãi nhau không biết mệt.
Một khi phát hiện ra ngọn lửa chiến tranh bùng lên tôi liền đưa con về phòng, đợi đến tối khi Cố Thanh Thiên quay về tôi định nói với anh về chuyện em trai, nhưng lại sợ anh nghĩ rằng tôi muốn yêu cầu anh làm gì đó, nên lại thôi.
Vốn muốn nói với bố mẹ để hai người khuyên bảo em trai tôi, nhưng không ngờ mới qua hai ngày, nó đã gọi điện cho tôi báo rằng đã tìm được việc làm ở một công ty rất lợi hại, vị trí còn không tồi.
Chẳng lẽ tôi lại đánh giá thấp em tôi? Một thực tập sinh thì tìm được vị trí gì đáng nói?
Tôi hỏi nó làm việc ở đâu, nó nói nó làm việc ở công ty kiến trúc Như Thùy, tôi lạnh cả người.
Tôi làm việc học tập ở Phùng Thị bao lâu nay, nó vừa nói là tôi liền biết công ty đó là của tập đoàn Tạ Thị.
Nghĩ đến buổi sáng vừa nhìn thấy em trai xong liền gặp Tạ Yên Duyên cũng ở gần đó, tôi không thể không nghi ngờ, Tạ Yên Duyên đi theo tôi sau đó mượn cớ để làm quen với em trai tôi.
“Nói chị nghe, em làm sao mà có được công việc này?”
“May mắn thôi, em mua báo để tìm thông báo tuyển dụng, nói chuyện với người ngồi bên cạnh, anh ta nghe nói em đến đây để thực tập, liền giới thiệu cho em đến công ty này.” Em trai tôi có vẻ rất vui.
Quả nhiên!
Tôi nhịn cơn tức xuống lạnh lùng nói, “Không được! Em lập tức rời khỏi Như Thùy ngay cho chị!”
“Chị nói gì đấy? Chị không sắp xếp công việc cho em, em tự đi tìm được thế mà chị còn bảo em rời khỏi? Chị có là chị của em không vậy?” Em trai tôi rất không vui, nó nói xong liền cúp máy, sau đó cũng không chịu nghe điện thoại của tôi nữa.
Tôi hoảng hốt, gọi điện cho bố mẹ để hai ông bà khuyên nó, sau đó lo lắng đi tìm Tạ Yên Duyên.
Lúc cô ta nhìn thấy tôi, trên gương mặt là vẻ cười đểu, nhìn chỉ muốn tát cho cô ta một cái, tôi lại vẫn phải nhịn.
“Cô làm thế là có ý gì?” Tôi đứng cách xa cô ta năm bước, cau mày hỏi.
Cô ta nhướng mày cười giễu, “Sao rồi? Không trốn nữa à? Đồng Kha Kha, tôi còn tưởng rằng cô có bản lĩnh lắm đấy, đinh trốn tôi cả đời cơ.”
“Cô Tạ, cô định làm gì em trai rôi?” Tôi đè giọng hỏi.
Cô ta ngồi trên sofa, dáng vẻ lười nhác, “Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với em trai cô! Chỉ cần cô chuyển đi, tôi sẽ không đụng đến nó, cô cảm thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!