Trình Gia Tiên nói được ắt sẽ làm được, đưa tôi ra ngoài điên cuồng chơi hết một ngày, thậm chí đến khi trời tối rồi cũng không buông tha cho tôi nữa, nhất mực muốn tôi đến quán bar uống rượu với cô ấy.
Vì muốn ép buộc tôi vào khuôn phép, cô ấy trực tiếp gọi điện thoại cho Hạng Chương xin phép cho tôi.
“Đi chơi vui vẻ nhé.” Hạng Chương không hề có ý kiến gì với việc tôi về muộn cả.
Trình Gia Tiên nhíu mày với tôi: “Nhìn đi, Hạng Chương nhà cậu rất tin tưởng tớ đấy.”
“Lại còn không à, quen biết sáu bảy năm trời, không tin cậu thì tin ai! Nhanh ăn hết cơm của cậu đi!” Tôi cười nói.
“Hứa rồi đấy nhá, ăn cơm xong phải cùng tớ đi uống rượu đấy, cậu yên tâm, tớ sẽ mang cậu an toàn trở về nhà!” Cô ấy cũng cười theo.
Bầu không khí rất vui vẻ thoải mái, đến nỗi mà chính tôi cũng quên mất vì sao hôm nay tôi lại tìm cô ấy, quên luôn cả chuyện nhục nhã kia, cứ thế cho đến khi nhận được cuộc điện thoại của Cố Thanh Thiên.
“Alo, xin chào.”
Tôi không biết số điện thoại của Cố Thanh Thiên. Nhìn thấy số lạ gọi đến, tôi bắt máy với thái độ khách khí chào hỏi.
“Là tôi!”
Giọng nói của Cố Thanh Thiên truyền đến, tay tôi run hết cả lên, trong chớp mắt ngồi thẳng lưng dậy.
Trình Gia Tiên tò mò nhìn tôi, tôi cười khổ nhìn cô ấy, rồi dùng khẩu hình miệng nói cho cô ấy biết, người gọi điện đến là Cố Thanh Thiên.
Ngay lập tức cô cũng ngồi thẳng lưng, nhíu mày nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: “Cố tổng.”
“Chín giờ đêm nay, ở khách sạn Thiên Hoa, tầng ba sáu.”
Không để tôi có cơ hội lên tiếng, Cố Thanh Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi kinh ngạc thu điện thoại lại, mỉm cười với Trình Gia Tiên: “Gia Tiên, xin lỗi nha, đêm nay không thể uống rượu cùng cậu rồi.”
Trình Gia Tiên im lặng một chút, đột nhiên giơ tay lên vẫy nhân viên phục vụ tới, gọi một chai rượu vang đỏ, mở nắp rót cho tôi.
“Không sao, bây giờ chúng ta uống luôn.” Cô ấy nói.
Sự thương hại trong ánh mắt cô ấy quá rõ ràng rồi, tôi nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi lặng lẽ uống vài chén xong, cô ấy mới hỏi tôi: “Đêm nay cậu có về nhà không? Cần tớ gọi điện thoại cho Hạng Chương bảo cậu ngủ nhà tớ không?”
“Tớ không biết nữa…” Tôi lắc lư chén rượu, lắc đầu, “Ai biết được tên khốn kia… Gia Tiên, tớ không biết, tớ không có kinh nghiệm, tớ hơi sợ…”
“Đừng sợ, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà? Nhắm mắt lại là xong, có lẽ làm xong một lần anh ta cảm thấy chán rồi không cần cậu nữa, vậy là cậu thoát rồi.” Cô ấy an ủi tôi.
Tôi gật đầu cũng không nói thêm gì nữa.
Cô ấy không biết, tôi nói mình không có kinh nghiệm là sự thật, cơ thể của tôi, ngay cả Hạng Chương còn chưa từng đụng vào.
Nghĩ đến Hạng Chương, khóe mắt lại nóng lên rồi, tôi vội vàng đổ chén rượu kia vào miệng, nuốt luôn cả nước mắt vào bụng.
Trình Gia Tiên nói rất đúng, tôi đã quyết định đi con đường này, bây giờ lại rơi nước mắt có phải là quá ra vẻ rồi không.
“Uống đi, uống thêm chút nữa đi, rượu có thể làm tăng thêm lòng can đảm, cậu sẽ không sợ nữa.” Trình Gia Tiên nói, lại rót cho tôi thêm một chén.
Tôi không có bất kỳ ý kiến gì, cứ như vậy mà uống, một ly rồi lại thêm ly nữa, hận không thể say vào lúc đi gặp Cố Thanh Thiên luôn cho rồi, như vậy tôi chẳng cần đối mặt với anh nữa, cũng chẳng cần biết anh sẽ làm gì với mình.
Tám giờ ba mươi phút, tôi ngồi trên taxi, mà nơi hướng đến là khách sạn Thiên Hoa.
Tám giờ năm mươi năm phút, tôi đang đứng trước một tòa nhà cao ngất, có ngẩng đầu lên nhìn cũng chẳng nhìn thấy tầng ba mươi sáu ở đâu.
Chắc là tôi đã uống nhiều lắm rồi đây, lúc này đột nhiên tôi lại muốn cười, nhưng lại chẳng biết là tại sao nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!