“Mở mắt.” Tôi nghe thấy tiếng ra lệnh của Cố Thanh Thiên.
“Mở mắt nhìn tôi!” Anh vừa nói bên tai tôi, đúng lúc nói chuyện, nhiệt độ nóng bỏng phả vào tai theo hơi thở của anh, tôi như bị đun sôi, khẽ kêu lên thành tiếng, vội vàng mở mắt.
Anh đang ở trước mặt tôi, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm, tôi sửng sốt một chút, vội vàng rũ tầm mắt xuống.
Anh lại hôn trên vành tai tôi, hai tay nóng hổi đặt trước ngực tôi, ôm lấy tôi, không ngừng xoa bóp.
Tôi quay đầu ra bên cạnh, mạnh mẽ cắn môi.
Như vậy không được, tiếp tục như vậy nữa tôi sẽ chìm đắm trong tay anh.
“Há miệng!” Anh dùng một tay để nắm cằm tôi, ép tôi hé miệng, tôi khốn quẫn vô cùng, chau mày, lòng tràn đầy mâu thuẫn, nhưng trong cái xoa của anh tôi hóa thành từng tiếng rên rỉ không khống chế được.
“Đúng, cứ như vậy, tôi thích nghe cô rên.”
Cố Thanh Thiên buông tay ra, trầm giọng nói, xé quần áo của tôi quẳng qua một bên.
Anh vốn mặc ít, sau một hồi quấn lấy nhau, một phần lớn da bị lộ ra, kề sát vào tôi.
Cũng rất nóng, da tay anh cũng nóng bỏng y như hơi thở của anh, tôi nhất thời nổi da gà toàn thân.
Đúng lúc này anh khẽ nâng người lên, cởi áo choàng ra…
Tôi bất chợt nhắm mắt lại, nhưng lại cảm giác được anh kéo chân tôi, áp sát vào tôi, lại hoảng sợ mở ra.
Anh chưa bao giờ sáp gần tôi như vậy, lẽ nào sáng nay anh định ăn sống nuốt tươi tôi hoàn toàn?
Tôi căng thẳng đến tê cả da đầu, không biết làm sao, chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hét lên với anh: “Hạng Chương!”
Động tác của Cố Thanh Thiên liền cứng lại.
Tôi đã cứng đến mức bắp thịt cũng không ngừng run rẩy, nhưng tôi biết vẫn chưa đủ.
Tôi hơi nhắm mắt, ép mình ôm lấy anh, sau đó cọ cọ trước ngực anh, dùng giọng nói ngọt ngào đầy cuốn hút để gọi: “Hạng Chương…”
Chớp mắt tôi bị người ta buông ra, nặng nề nện xuống giường, ngay sau đó tôi trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn Cố Thanh Thiên âm trầm ở trước mặt.
Tôi nói không nên lời, anh túm cổ tôi, cứ như muốn bóp cổ tôi đến chết.
“Cố…” Tôi tốn sức giùng giằng, nhưng sự giãy giụa của tôi khiến cho oxy tiêu hao nhanh hơn, rất nhanh, tôi liền cảm thấy nỗi đau đớn của việc không thể thở nổi.
Đang lúc tôi cho rằng Cố Thanh Thiên vô cùng muốn bóp chết tôi, anh thoáng nới lỏng tay một chút, không khí tươi mới lập tức tràn đầy khoang ngực tôi.
“Đồng Kha Kha, cô cố ý làm tôi buồn nôn?” Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
Phải, là tôi cố ý!
Chỉ cần nhắc đến Hạng Chương, Cố Thanh Thiên sẽ cụt hứng với tôi.
“Tôi đã cảnh cáo cô chưa, không cho phép cô nhắc đến tên đàn ông khác trước mặt tôi!” Anh tiếp tục ép hỏi, lực trong tay lại chặt lên.
Tôi lập tức cảm thấy khó thở, ngửa đầu, cố cầm lấy đầu ngón tay anh, muốn gạt chúng ra.
Ngón tay anh cứ như làm từ sắt vậy, tôi bẻ thế nào cũng không bẻ nổi.
Ánh mắt dần trở nên mơ hồ, tôi hình như vẫn có thể nghe được giọng nói tức giận của anh, nhưng tôi đã không nhìn rõ gương mặt tràn đầy vẻ giận dữ của anh nữa, cuối cùng tất cả những điều này đều hóa thành bóng tối, bao phủ lấy tôi…
Khi khôi phục ý thức, trong phòng bị ánh mặt trời chiếu sáng chói, tôi nằm bất động nhìn trần nhà, khẽ hít thở, cảm nhận được sự tồn tại của không khí và ánh mặt trời.
Sau một lúc khá lâu tôi mới thở dài đứng dậy.
Ngực lành lạnh, tôi vội vàng dùng chăn che mình, cảm thấy cơ thể không có gì khác thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, tuy Cố Thanh Thiên rất khốn kiếp, nhưng ở khía cạnh nào đó vẫn coi như là người tốt, ít ra không thừa dịp tôi hôn mê mà cưỡng hiếp tôi.
Ôm chăn đứng dậy, đi đến góc phòng dựng vali dậy, mở ra tìm quần áo của mình mặc vào.
Sau khi mặc chỉnh tề, cơ thể mới có chút cảm giác an toàn, tôi nhìn vào cửa phòng ngủ, hít sâu liên tiếp mấy cái mới lấy hết can đảm mở cửa ra ngoài.
Nhìn ngang ngó dọc trong phòng, phát hiện Cố Thanh Thiên căn bản không có ở đây, tôi đột nhiên nghĩ đến di động của tôi, vội vàng chạy vào phòng khách tìm, sau khi tìm được lại mở mật mã ra xem qua, thấy mọi thứ vẫn ổn mới yên tâm.
Nhìn đồng hồ, đã qua bữa sáng từ lâu, còn chút nữa là đến giờ cơm trưa rồi.
Bụng tôi đã đói đến mức kêu vang từ lâu, sờ sờ cái bụng đang biểu tình, tôi mặc áo khoác vào ra ngoài đi ăn.
Mục đích lần này tới đã không còn quan trọng với tôi, không cần mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế để nghĩ làm sao lay chuyển và nịnh bợ người khác, không cần suy nghĩ bữa tối ăn uống ra sao, không cần nghĩ phải hoàn thành công trạng của công ty ra sao.
Rốt cuộc tôi cũng có cơ hội có thể yên lành ngắm nhìn thành phố này, hay là đi du lịch bằng quỹ công ty, coi như là phúc lợi lấy từ chỗ Cố Thanh Thiên!
Ăn đại chút gì đó chống chế với cái bụng, tôi đến tiệm bán báo mua một tờ bản đồ thành phố, lên kế hoạch cho hành trình một ngày xong liền lên xe buýt, bắt đầu chuyến du lịch một ngày.
Di động, tôi cố ý tắt di động, không muốn nửa đường bị Cố Thanh Thiên gọi về.
Mãi đến hơn bảy giờ tối, khi tôi đang hưởng thụ bữa tối ngon miệng giá rẻ ở một nhà hàng đặc sắc trên phố ẩm thực mới mở di động lên.
Khi màn hình sáng lên, nhắc tôi có ba tin nhắn chưa đọc.
“Người đâu? Trả lời điện thoại!”
Giọng lạnh băng như vậy đương nhiên là Cố Thanh Thiên.
Hai tin nhắn còn lại là của Trình Gia Tiên.
“Kha Kha, cậu đoán tớ nhìn thấy gì, quả thật tớ không thể tin được!”
“Ôi trời ơi, vẫn chưa mở máy, khởi động máy nghe điện thoại của tớ nhanh lên!”
Thoạt nhìn cứ như cô ấy gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm, dáng vẻ rất gấp gáp, tôi lập tức gọi lại.
Điện thoại vừa thông, Trình Gia Tiên liền xối xả nói tôi một trận, trách tôi bây giờ mới mở máy.
Tôi có chút bất đắc dĩ: “Chị cả Trình ơi, tin nhắn của cậu là hai mươi phút trước, bây giờ tớ mới trả lời cũng đâu có trễ?”
“Được rồi được rồi, không đôi co với cậu nữa, tớ muốn nói với cậu một chuyện lớn, Kha Kha, cậu phải vững vàng đấy.” Giọng điệu của Trình Gia Tiên cứ là lạ.
“Chuyện gì?”
Cô ấy chuyện bé xé ra to, từ trước đến nay tôi đã chẳng lấy làm lạ, bình tĩnh hỏi.
“Ban nãy tớ mới đi shopping, nhìn thấy Hạng Chương nhà cậu đi cùng một người phụ nữ khác!” Trình Gia Tiên cắn răng nghiến lợi nói.
Keng một tiếng, chiếc thìa trong tay tôi rơi xuống mặt đất vỡ tan, đánh thức tôi.
Lời của Trình Gia Tiên quả thực giống như sét đánh giữa trời quang, khiến tôi không biết nói gì.
Quả nhiên có một người phụ nữ như vậy! Quả nhiên!
Tôi nắm thật chặt di động, tay không khống chế được run lên.
“Kha Kha? Đồng Kha Kha, cậu có nghe thấy mình nói không đấy!”
Tiếng gào thét của Trình Gia Tiên vang lên bên tai, còn tôi lại hốt hoảng, không phát ra được tiếng nào.
“Cô ơi? Cô ơi, cô không bị thương chứ? Tôi đổi giúp cô cái thìa khác.” Bên cạnh có người đang nói, tôi ngẩng đầu thấy hai người phục vụ qua đây, một người đưa cho tôi một chiếc thìa mới, người còn lại quét sạch những mảnh vỡ nhỏ trên đất.
Tôi liên tiếp hít sâu vài cái, cười cười với bọn họ: “Không sao! Xin lỗi đã làm vỡ đồ, lát nữa tính tiền nhớ cộng tiền nhé.”
“Đồng Kha Kha, cậu đang nói gì vậy?” Trình Gia Tiên gào hét đầu bên kia.
Tôi cười cười với hai người phục vụ, ý bảo mình không sao, bọn họ có thể rời đi, rồi mới nói vào di động: “Tớ không sao, đang ăn cơm bên ngoài, vừa rồi phục vụ qua có việc.”
“Ăn? Cậu còn có thể nuốt nổi cơm?” Trình Gia Tiên kinh ngạc kêu lên: “Bây giờ đã là lúc nào rồi? Đồng Kha Kha, có phải cậu ngốc không đấy?”
“Gia Tiên, cậu đừng vội kích động, trước hết để tớ hỏi xem chuyện gì xảy ra được không? Bây giờ cậu vẫn còn ở trung tâm thương mại à? Bọn họ vẫn đi cùng nhau?” Tôi bình tĩnh lại, hỏi lia lịa.
Trình Gia Tiên ừ một tiếng, sau khi tôi hỏi rõ vị trí cụ thể, bảo cô ấy chờ một chút, tôi muốn hỏi Hạng Chương trước, xem anh ấy có gạt tôi hay không.
“Đồng Kha Kha, cậu ngốc à, đàn ông khi ăn vụng sẽ nói thật với cậu sao? Cậu khỏi cần phải hỏi gì hết!” Cô ấy hùng hổ nói.
“Vẫn phải hỏi một chút.” Tôi có chút bất lực cúp điện thoại.
Không hỏi, sao có thể cam tâm chứ?
Tôi ngừng thở, bấm số điện thoại của Hạng Chương.
Đợi một lúc Hạng Chương mới nghe điện thoại, tôi liền vội vàng hỏi: “Chồng, anh đang làm gì, sao lâu như vậy mới nghe điện.”
“Anh đang trong trung tâm thương mại, vừa rồi không nghe thấy.” Giọng Hạng Chương nghe rất bình ổn, căn bản không có cảm giác chột dạ.
Tôi dừng lại, cẩn thận hỏi: “Anh đang mua đồ sao? Tự mình ư?”
“Đang đi cùng trưởng phòng của bọn anh.” Hạng Chương trả lời: “Muốn mua vài món quà tặng người ta, trưởng phòng kêu anh đi theo cân nhắc một chút.”
Trái tim vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng bình ổn lại.
Hóa ra là Kiều Kha Nguyên trưởng phòng nhân sự, người phụ nữ này tôi biết, hơn ba mươi tuổi, có vài phần nhan sắc, khéo léo giỏi giang, thiết diện vô tư, trong công ty rất nhiều người thấy cô ta đều sẽ kinh hãi, chúng tôi gọi sau lưng cô ta là Diệt Tuyệt sư thái.
Hạng Chương cũng thường nghiêm khắc phỉ nhổ cô ta, còn từng nói thẳng rằng, phụ nữ leo lên vị trí cao vậy để làm gì, cũng không sợ dọa những người đàn ông khác chạy mất.
Hắn không thích phụ nữ quá giỏi, cho nên nói hắn có gì đó với Kiều Kha Nguyên thì tôi không tin.
“Thì ra là vậy, thế anh phải chú ý một chút, đừng đắc tội cô ta.” Tôi lập tức hạ thấp giọng, dịu dàng nói.
“Anh hầu hạ rất cẩn thận, thật sự là cực kỳ thận trọng.” Hạng Chương nghe ra rất khổ não, rất khó chịu.
Tôi cười trêu chọc hắn mấy câu, bảo hắn mau đi hầu hạ hoàng thái hậu, sau đó cúp điện thoại trong tiếng oán trách của hắn.
Tâm tình bị phá hoại bởi cú điện thoại vừa rồi của Trình Gia Tiên lại lần nữa trở nên tốt hơn, tôi thích chí uống nốt bát canh rồi mới gọi lại cho Trình Gia Tiên, nói cô ấy không cần lo lắng, người phụ nữ kia chỉ là cấp trên của Hạng Chương mà thôi.
“Có thật chỉ là cấp trên? Cấp trên trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy?” Trình Gia Tiên vẫn còn nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!