Tôi bày ra trước mặt Trình Gia Tiên vết thương khó chịu nhất của tôi, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trình Gia Tiên yên lặng một lát, giơ tay ôm chặt tôi.
“Đồng Kha Kha, những ngày này cậu làm thế nào mà chịu đựng được vậy…”
Tôi òa một tiếng khóc to lên.
Trình Gia Tiên vẫn luôn ôm tôi, đợi tiếng khóc của tôi tạm dừng mới buông tôi ra, ngồi thẳng, nhìn nghiêm túc: “Được rồi, Đồng Kha Kha, từ bây giờ trở đi đừng khóc nữa, nói cho tớ biết những chuyện cậu đã trải qua.”
Tránh né tình hình thật sự của tôi và Hạng Chương, tôi nói cho cô ấy chuyện sau khi Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên đi công tác trở về, tôi phát hiện ra trong túi của hắn có bao cao su, còn cả chuyện Hạng Chương sao lại ở trên mạng trêu ghẹo cợt nhả với người phụ nữ khác, nhưng không hề chạm vào tôi.
Trình Gia Tiên kinh ngạc chấn động nhìn tôi: “Anh ta bây giờ đến chạm cũng không chạm vào cậu sao?”
Tôi khó chịu cúi đầu xuống.
Từ nhỏ ở trong nhà được dạy dỗ nghiêm túc, tính cách tôi bảo thủ, giống như tính tình, chuyện ở phương diện như thế này tôi luôn luôn cảm thấy khó có thể mở miệng. Bởi vậy trước đây tuy rằng Trình Gia Tiên đã hỏi tôi nhiều lần, đều bị tôi úp úp mở mở đối phó qua loa.
Cho dù là hiện tại, tôi cũng ngại nói tôi và Hạng Chương rốt cuộc là như thế nào.
Mặc dù quen biết Hạng Chương từ cấp hai, bí mật nảy sinh tình cảm, nhưng cũng đến đại học mới chính thức yêu đương. Tôi thậm chí luôn cảm thấy, trước khi kết hôn hai người không có sự tiếp xúc thân mật mới là chuyện bình thường nhất.
Nếu Trình Gia Tiên biết tình hình thật sự, chỉ sợ sẽ mắng tôi một trận sấp mặt mất.
Chuyện Hạng Chương ngoại tình đã đủ khiến tôi khó chịu rồi, tôi thực sự không có dũng khí nói chuyện này ra.
Trình Gia Tiên nhíu mày quan sát tôi: “Có phải hai người đến giai đoạn thất vọng rồi không? Tớ đã sớm nói từ trước rồi, cậu ăn mặc như thế này không ổn, cậu phải cho đàn ông cảm giác mới lạ. Đồ lót và đồ ngủ lần trước mua cho cậu đâu? Cậu chưa thử hả?”
“Đã dùng rồi, không có tác dụng.” Tôi quẫn bách trả lời, không dám nói bộ quần áo đó vô dụng với Hạng Chương, nhưng có tác dụng với
“Vậy xảy ra chuyện gì? Giữa hai người có tình cảm, thân thể của cậu cũng không tồi. Cho dù là giai đoạn thất vọng cũng không thể kém thành như thế này.”
Trình Gia Tiên nói, cau mày lại, một bộ dạng nghĩ không ra.
Tôi không muốn bàn luận thêm về vấn đề xấu hổ này nữa, kéo cô ấy một chút nói: “Gia Tiên, cậu bảo tớ bây giờ nên làm thế nào?”
“Làm thế nào?” Gia Tiên ngẩn ra một chút: “Cậu muốn ly hôn không?”
Tôi lập tức lắc đầu: “Không muốn!”
“Anh ta cũng ngoại tình rồi, cùng với cái đứa theo đuổi danh lợi đó ở công ty cậu… Cậu còn muốn chịu đựng, không muốn ly hôn?”
Tôi gật đầu: “Tớ yêu anh ấy… Hơn nữa anh ấy cũng không đồng ý ly hôn, anh ấy nói người anh ấy yêu vẫn là tớ… Là người phụ nữ đó chủ động quyến rũ anh ấy…”
“Người phụ nữ đó chủ động quyến rũ Hạng Chương? Anh ta cũng cứ thế mà mắc câu à?” Trình Gia Tiên kinh ngạc kêu lên: “Không ngờ Hạng Chương nhà cậu là Hạng Chương như vậy. Tớ vẫn cho rằng anh ta là một người bảo thủ, không thích phụ nữ chủ động cơ, thì ra…”
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi một lát: “Người phụ nữ đó cũng ba mươi tuổi rồi có gì tốt đẹp chứ? Cậu mới hơn hai mươi, tuổi trẻ chính là vốn liếng, cậu không biết tóm chặt Hạng Chương nhà cậu đừng để anh ta ra ngoài vụng trộm chứ?”
Mặt tôi nóng lên: “Cái gì chứ…”
“Đồng Kha Kha.” Trình Gia Tiên nhào đến trước mắt tôi: “Cậu hãy thành thật nói cho tớ biết, khi cậu và Hạng Chương ở bên nhau rốt cuộc có bộ dạng gì?”
“Cái gì bộ dạng gì?” Tôi trốn tránh ánh mắt của cô ấy.
“Cậu nhìn thử cậu xem, hễ nói đến chuyện này liền trốn tránh. Người như cậu chính là không buông ra được! Cậu sẽ không suốt đời đều giống như xác chết chứ?” Cô ấy nhìn tôi chằm chằm nói.
Tôi càng thêm khó chịu: “Gia Tiên, cậu đừng nói nữa…”
“Đồng Kha Kha, cậu còn có thể hành động hay không? Hồn phách của người đàn ông nhà cậu đều bị người khác dẫn đi rồi, cậu vẫn còn ở đây dè dặt cái gì chứ? Cậu cứ như vậy, Hạng Chương có thể tự mình lăn trở về sao?” Cô ấy bĩu môi nói.
Tôi bị cô ấy mắng đến mức á khẩu không nói được gì.
“Đồng Kha Kha, tớ cho cậu một ý kiến nhé. Nếu cậu không muốn ly hôn thì nghĩ đủ mọi cách giành lại thân thể và trái tim người đàn ông của cậu từ trong tay người phụ nữ đó về!”
“Bây giờ trái tim của anh ta đang phát triển ra bên ngoài, cho dù cậu buộc chặt dạ dày của anh ta, hay khiến anh ta chết trên người cậu, để khiến anh ta quay đầu, cậu cũng phải nghĩ đủ mọi cách buộc anh ta trong nhà, cho dù dùng mọi thủ đoạn cũng phải chốt chặt anh ta.”
“Trước khi cậu chưa dùng hết mọi cách, đừng nói buông bỏ, nhưng…” Cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nhưng nếu sau khi cậu cố gắng, anh ta vẫn không quay đầu, vậy chỉ có thể nói anh ta không yêu cậu nữa, cậu hãy buông tay nhé.”
Buông tay?
Tôi rùng mình một cái.
Chỉ cần nghĩ đến việc tôi sẽ chia tay với Hạng Chương, tôi liền khó chịu đến mức không cách nào thở nổi, tôi không muốn buông tay.
“Tớ… Tớ nên làm thế nào?” Tôi nhìn Trình Gia Tiên, giống như cô ấy là phao cứu sinh của tôi.
“Cậu nói trước đi, hai người các cậu bình thường là bộ dạng gì? Sẽ vuốt ve lẫn nhau chứ? Hay sẽ hôn môi? Còn hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon không?” Cô ấy hỏi.
Tôi lắc đầu.
Những điều này, tôi và Hạng Chương chưa từng có.
Trình Gia Tiên nhìn tôi với sắc mặt khó coi: “Đồng Kha Kha, cậu thật là… Con đường này gánh nặng đường xa đó!”
“Hạng Chương nói, chúng tớ là bởi vì quá thân thiết rồi nên giống như người thân…”
“Phụt! Cậu là vợ anh ta!” Trình Gia Tiên nhổ thẳng một bãi nước bọt, bắt đầu giáo dục tôi, gì mà phải hôn nhiều, ôm nhiều, không có chuyện làm nũng gì đó, còn có thể chủ động quyến rũ…
Tôi nghe đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, những điều cô ấy nói, tôi thực sự chưa nghe bao giờ.
Cho dù là trước mặt Hạng Chương, hay trước mặt Cố Thanh Thiên, tôi đều là người bị động. Nếu không phải là Cố Thanh Thiên ép tôi, tôi căn bản sẽ không đụng chạm vào người anh ta.
“Như vậy…không ổn thì phải?” Trên mặt trên người tôi đều bắt đầu nóng lên: “Cảm thấy như vậy rất không biết xấu hổ…”
“Đồng Kha Kha, cậu rốt cuộc là muốn thể diện này của cậu hay là muốn Hạng Chương? Hơn nữa, quan hệ thân mật giữa nam nữ là chuyện bình thường, sao có thể gọi là không biết xấu hổ? Ngược lại nếu cậu cần thể diện, Hạng Chương cũng bị người không biết xấu hổ như Kiều Kha Nguyên kia cướp đi mất đó!”
“Còn nữa, về sau chú ý điện thoại, Zalo, wechat của Hạng Chương nhiều hơn một chút, xem thử anh ta có lén liên lạc với Kiều Kha Nguyên hay không, bất cứ lúc nào cũng phải nắm giữ thế chủ động biết không?”
Tôi bị Trình Gia Tiên tẩy não cả một buổi tối, ngày hôm sau khi đi làm đầu vẫn có chút nặng trịch.
“Đồng Kha Kha, cà phê của Cố tổng.” Lương Hảo Ly gõ lên bàn của tôi.
Tôi vội vàng đứng dậy đi đến phòng nước pha cà phê của Cố Thanh Thiên mang vào văn phòng.
Bình thường tôi mang vào anh ta đều bảo tôi đặt lên trên bàn, lần này anh ta trực tiếp nhận lấy uống một ngụm.
Không biết vì sao, tôi không lập tức rời đi, nhìn đôi môi khi uống cà phê của anh ta, bỗng nhiên liền nghĩ đến những lời Trình Gia Tiên nói với tôi, không những đỏ mặt mà tai cũng nóng bừng lên.
“Cô còn đứng ở đây làm gì?” Cố Thanh Thiên nhíu mày nhìn tôi một chút.
Tôi chợt bừng tỉnh, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của anh ta.
Tôi nhất định là điên rồi, tôi ấy thế mà nhìn môi của Cố Thanh Thiên nổi lên những tưởng tượng xa vời!
Trời ạ, cái này sao có thể? Tôi không thể nhìn anh ta! Không thể!
Không dễ tin được, tôi càng cảnh cáo chính mình, càng trốn tránh Cố Thanh Thiên, tôi lại càng muốn nhìn anh ta, nhìn thấy đường cong của cái mông hẹp khi anh ta bước đi, nhìn thấy những cơ bắp trên cánh tay mà chiếc áo sơ mi không thể che giấu nổi của anh ta, nhìn thấy khi anh ta uống nước hoặc uống cà phê… Tôi liền nhịn không nổi mặt đỏ lên, tim đập mạnh, hai đầu gối mềm nhũn ra.
Trong đầu tất cả đều là lúc ở cùng với anh ta, anh ta đối với tôi như thế nào, môi của anh ta lại như thế nào quét qua toàn bộ cơ thể tôi…
“Đồng Kha Kha, cô làm sao thế?”
Lương Hảo Ly không biết đứng trước mặt tôi từ lúc nào.
Tôi lấy lại tinh thần, liên tục cúi đầu sờ mặt: “Hả? Cái gì sao cơ?”
“Mặt của cô sao lại đỏ như vậy? Có phải sốt rồi không?” Lương Hảo Ly nhíu mày nói: “Tình trạng mấy ngày nay của cô xem ra rất không ổn, mọi người đều nói cô quá tiều tụy rồi, có phải áp lực quá lớn nên sinh bệnh hay không?”
“Nhất định là vậy rồi, làm việc cùng với Cố tổng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cô ấy không thích ứng cũng là bình thường.” Tiết Tâm Di nhún vai nói.
Triệu Văn Mãnh gật đầu: “Đúng vậy! Tiết Tâm Di, cô cả ngày kêu giảm cân, nhìn Đổng Kha Kha mới điều đến một tháng đã gầy ít nhất năm cân rồi nhỉ? Cô cũng học tập người ta đi.”
“Hừ!” Tiết Tâm Di trừng mắt nhìn hắn một chút.
Lương Hảo Ly cau mày: “Đừng làm ầm nữa. Đồng Kha Kha, tôi thấy cơ thể cô như thế này quả thực là có vấn đề, chi bằng cô về nghỉ ngơi một ngày đi, chỗ Cố tổng tôi sẽ nói với anh ấy.”
“Cái này… không ổn lắm thì phải?” Tôi có chút chần chừ.
“Nếu cô tiếp tục chịu đựng như thế này, người trong công ty có thể đều sẽ cho rằng tôi ngược đãi cô.” Lương Hảo Ly cau mày nói: “Hôm qua, người hôm đó của phòng nghiệp vụ còn hỏi tôi rốt cuộc là vì sao hủy hoại cô, một người đang yên lành, bây giờ nhìn giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu vậy.”
“Đi đi, mau về nghỉ ngơi đi.” Lương Hảo Ly trực tiếp xua tôi ra khỏi công ty.
Không biết cô ấy nói thế nào với Cố Thanh Thiên, nhưng rời khỏi công ty cũng tốt, cũng để tránh tôi luôn nhịn không nổi nhìn chằm chằm Cố Thanh Thiên.
Vỗ vỗ khuôn mặt, sau khi quăng những suy nghĩ đẹp đẽ không nên xuất hiện đó ra khỏi đầu, tôi đi chợ mua ít đồ ăn ngon mang về nhà.
Trình Gia Tiên nói, một thứ là dạ dày, một thứ là cơ thể, nắm giữ được hai điểm quan trọng này của đàn ông mới có thể buộc chặt trái tim của hắn.
Đặt xong chuông báo thức, tôi nằm xuống là ngủ.
Lương Hảo Ly đã nói đúng một chuyện, tình trạng của tôi quả thực rất chán, sức cùng lực kiệt.
Tôi không thể tiếp tục như vậy được nữa, Trình Gia Tiên và Quý Vân đều nói tôi bây giờ giống như quỷ vậy, nhìn thấy dọa người, tôi phải chăm sóc tốt cho mình mới được.
Khi ngủ đến mức mê man, điện thoại dường như vang lên, tôi nhận điện thoại nói vài câu lại ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại, mở lại lịch sử cuộc gọi gần đây mới phát hiện là cuộc gọi của Cố Thanh Thiên, nhưng anh ta đã nói gì, tôi đã nói gì, tôi hoàn toàn không có ấn tượng.
Muốn gọi điện thoại hỏi một chút sao?
Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, tôi từ chối thực hiện.
Xuống giường ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy phía phòng bếp có tiếng động, còn có hương vị của rau xào.
Tôi theo bản năng nhìn đồng hồ treo trên tường mới nhận ra mình đã ngủ đến hơn bảy giờ tối. Chết tiệt, ngay cả tiếng chuông báo thức tôi cũng không nghe thấy.
Vốn dĩ muốn làm một bữa tối cho Hạng Chương, xem ra lại để hắn đích thân ra tay rồi, tôi có chút ân hận đi tới phòng bếp.
Phòng bếp nhỏ hẹp chỉ có thể chứa một người, Hạng Chương đang quay lưng về phía tôi xào rau.
“Hạng Chương, anh về rồi à.” Tôi nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!