Hạng Chương nhún nhún vai, trả lời nói: “ Người già mà, đương nhiên đích bế cháu đích tôn , em đừng để ý quá.”
“Thế còn anh thì sao?” Tôi kìm nước mắt hỏi.
“Anh chẳng sao cả, đều được, chỉ cần bố mẹ anh thích là được.” Hạng Chương vẻ mặt bất cần nói.
Tôi cảm thấy đáp án này quả thực là lời thừa thãi, bố mẹ anh ấy thích con trai, thế thì chắc chắn anh ấy thích con trai rồi, lại còn giả bộ bản thân không vấn đề gì.
Trong lòng rất buồn bã, tôi muốn nói với anh ấy, con gái thực ra rất tốt, con gái là chiếc áo bông nhỏ gần gũi nhất với ba mẹ, là ngừoi tình kiếp trước của bố, hơn nữa con gái chúng tôi còn khiến người ta trông thấy đã muốn yêu thương cơ mà.
“Hạng Chương…”
Tôi vừa gọi tên anh, căn phòng bỗng vang lên tiếp bộp bộp đập cửa, âm thanh rất lớn, con gái tôi cũng bị doạ run lên cầm cập, mở miệng khóc oà lên.
Tôi không lo nói chuyện với Hạng Chương nữa, vội vàng dỗ con, lúc này, liền nghe thấy mẹ chồng gân cổ lên mà gào nói:” Tiểu Hạng, ngày mai còn phải đi làm đúng không? Đừng để hai mẹ con nó quấy rầy con , con mau về phòng ngủ đi!”
Hạng Chương đồng ý một tiếng, lập tức mở cửa ra ngoài, không thèm sang nhìn còn đang khóc nỉ non, cũng không đến an ủi tôi một câu, cứ thế bỏ đi luôn…
Tôi rớt nước mắt dỗ con nín, không biết phải làm gì mới tốt.
Vốn cho rằng chuyện trọng nam khinh nữ này, cũng chỉ trong tiểu thuyết và trên ti vi mới xuất hiện , không ngờ rằng, bây giờ rõ ràng lại xảy ra trên ngừoi tôi.
Không sinh con trai thì chính là nguồn gốc tội lỗi của tôi, rơi nước mắt cũng vô dụng, trong lòng tôi hiểu rõ!
Nhìn ngắm hình người nhỉ bé mềm yếu bên cạnh, lòng tôi bỗng biến thành hồ nước, chủ cần ở bên cạnh con bé, nhìn nó lớn lên từng chút từng chút, không thể hy vọng gì vào người khác nữa rồi. Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.
“Niếp Niếp à, bố con còn chưa đặt tên cho con nữa, mẹ sẽ gọi con làNiếp Niếp được không?” Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán con , nhỏ giọng nói với nó.
Đáng tiếc con bé còn quá nhỏ, sẽ không cười với tôi, nghe thấy lời tôi nói cũng sẽ không có phản ứng gì, có điều, đợi nó lớn thêm chút nữa thì tốt rồi, con bé nhất định sẽ bò vào lòng tôi, giọng non nớt nói với tôi, người con bé yêu nhất trên đời chính là mẹ.
“ Niếp Niếp, không cần biết người khác nghĩ như thế nào, mẹ đều là người yêu con nhất trên đời, biết không?”
Từ ngày hôm sau trở đi, không cần biết mẹ chồng nấu món gì cho tôi, tôi đều từng miếng lớn nuốt vào trong, con còn phải bú, tôi không ăn , sữa sẽ không về, con bé sẽ đói, vì con tôi cũng nhất định phải ăn uống đầy đủ.
Buổi tối Hạng Chương tan làm trở về nhà, đến cử phòng ngủ cũng không vào, tôi không nhịn được gọi anh ấy vào trong, bảo anh bế con.
“ Hạng Chương, anh là bố con bé, lẽ nào không muốn bế con sao?” Tôi kìm lại bất mãn, muốn khuyên anh nhìn con nhiều hơn, bế con nhiều hơn, cũng để khơi gợi lên tình phụ tử của anh ấy, muốn anh nghĩ đến chuyện làm bố cũng không dễ dàng gì.
Nhưng tất cả mọi nỗ lực của tôi, trước mặt Hạng Chương, như muối bỏ bể , đến cả gợn sóng lăn tăn cũng không có…
Anh ấy chỉ có sự lạnh nhạt, thậm chí đến ý nghĩ muốn nhìn con thêm một cái cũng không có.
Điều này khiến tôi thấy thất bại vô cùng.
Tôi không hiểu, sao lại có người nhẫn tâm như thế với chính con ruột của mình, mặc dù là con gái, nhưng cũng là cốt nhục của anh ấy không phải sao?
“Hạng Chương, con bé là con của anh mà, sao anh có thể không thèm đếm xỉa tới nó?” Tôi không nhịn được nhìn về phía anh hét nói, “ Từ lúc trở về nhà, anh đến một cái nhìn thẳng cũng không cho em và con, rốt cuộc anh muốn làm cái gì hả?
“Anh chẳng định làm gì cả! Là em cố chấp gọi anh qua đây, không hiểu ra sao!” Hạng Chương lạnh lùng quét mắt nhìn tôi một cái, quay ngừoi bước đi, không có chút lưu luyến nào.
“Hạng Chương! Hạng Chương? Hạng Chương?! “ Tôi không ngờ anh lại nói đi là đu luôn, vội vàng gọi anh ấy, muốn gọi anh ấy quay lại.
Hạng Chương vừa đi, mẹ chồng liền mặt lạnh đi sang, nói với tôi:” Kha Kha, Tiểu Chương ban ngày còn phải đi làm, rất mệt mỏi, cô có thể đừng lấy con ra làm phiền nó?”
“Mẹ, con không làm phiền anh ấy.” Tôi nhỏ giọng thanh Nguyệt nói.
“ Không làm phiền nó thì cô hết sức gọi tên nó làm cái gì? Sau này chú ý một chút!” Mẹ chồng chừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói.
Tôi chỉ có thể ngượng ngập cúi xuống, đồng ý, mẹ chồng mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Tôi không biết những người phụ nữ khác ở cữ thế nào, tôi thì biết mình nửa tháng nay ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn nửa tháng sau, mẹ chồng đã đi, tôi còn chưa hết cữ, chỉ có thể xuống giường tự chăm sóc mình.
Nhìn thấy tôi bước ra khỏi phòng ngủ, Hạ Khải Quyền rất kinh ngạc: “ Chị dâu, chỉ không phải vẫn chưa hết cữ sao? sao lại có thể ra ngoài vậy?”
“ Kệ cô ấy, sức khoẻ cô ấy đang tốt lắm. Cái gì mà ở cữ với không ở cữ, phụ nữ ngoại quốc trước giờ không ở cữ vẫn khoẻ như bò vậy.
Hạng Chương đầu cũng không thèm quay lại xem ti vi nói.
Tôi mím mím môi, buồn bã nhìn anh ấy , nhưng anh căn bản là không hề quay đầu nhìn tôi một cái, chỉ có Hạ Khải Quyền tò mò nhìn tôi.
Không còn cách nào, tôi đành phải gọi anh lần nữa: “ Hạng Chương…”
“ Có chuyện gì?!” anh không kiến nhẫn hừ một tiếng.
“ Tôi hít thở một hơi thật sâu nói: “ Trong tủ lạnh không còn gì để em có thể ăn nữa rồi, anh có thể ra ngoài mua giúp em một con gà, hay là mua chút chân giò gì đó cũng được…”
anh ấy lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi một cái “ Sao em nhiều chuyện thế?”
Sống mũi tôi cay cay : “ Hạng Chương! Bây giờ em vẫn chưa hết cữ, không dám ra ngoài để bị gió vào, nhưng mà phàm là những gì em có thể tự làm được, em đều sẽ không cầu xin anh. Nhưng em phải cho con bú, nếu như ăn uống không tốt , thì phải tốn tiền đi mua sữa bột, một tháng hình như phải tốn hai đến ba nghìn tệ, anh thực sự định cho con uống sữa bột sao?”
Trông thấy bộ dạng như sắp cãi nhau của tôi và Hạng Chương, Hạ Khải Quyền từ trên sô pha nhảy xuống : “ Ai ya, Đừng cãi nhau nữa, tôi đi mua giúp chị.”
Trong khoảng thời gian này, cũng chỉ có anh ta thỉnh thoảng cừoi với tôi một cái, biểu thị ý tốt, tôi cảm kích nhìn anh ta nói : “ Thật vậy không? Vậy tôi cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, bây giờ tôi sẽ đi mua.” Cậu ấy nói xong liền muốn đi mặc quần áo, thay giày, Hạng Chương lại quát nói : “ Không cần cậu đi.”
“Không sao đâu.” Cậu ấy nhìn Hạng Chương cừoi một cái, “ Tôi lái xe đi mua rất nhanh thôi.”
Nhìn thấy cậu ấy thực sự quyết định muốn đi, Hạng Chương chau mày từ sô pha đứng lên, lắc đầu nói: “ Bỏ đi, tôi cùng đi mua với cậu vậy, chút chuyện nhỏ này vẫn phải làm phiền cậu, cậu thật là tốt.”
Hai ngừoi vừa nói chuyện, mở cửa bước ra ngoài, tôi đứng trong phòng khách, toàn thân không chịu đựung được mà run rẩy.
Chỉ vì tôi đã sinh một đứa con gái, Hạng Chương mới trở nên như thế! Đến cả ý tốt của ngừoi khác với tôi, anh cũng nhìn không quen mắt.
Tôi hít một hơi thật sâu, kìm nén nước mắt lại trở về phòng ngủ.
Cơ thể và nội tâm lạnh giá, chỉ có lúc nhìn thấy bé con , mới thấy ấm áp hơn một chút.
Hạng Chương và Hạ Khải Quyền ra ngoài rất lâu, ở bên ngoài ăn cơm xong mới trở lại, đưa cho tôi hai cái chân giò sống.
Tôi đã đói không chịu được nữa rồi, vội vàng bỏ chân giò vào nồi áp suất đun.
Đợi lúc tôi nấu xong dọn cơm lên, đã là mừoi giờ tối rồi.
Hạ Khải Quyền và Hạng Chương đã ai về phòng nấy đi ngủ, còn tôi ngồi trên bàn ăn trầm lặng gặm chân giò.
Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, đã nói không rơi nước mắt nữa, vừa ăn vẫn không kìm được lặng lẽ khóc.
Ăn cơm xong, tôi thu dọn bàn ăn rồi trở về phòng ngủ, nhìn thấy con đang ngủ ngon giấc, liền gọi điện thoại cho bố mẹ.
Điện thoại vừa kết nối, tôi liền bị mẹ giáo huấn cho một trận.
“ Ai thế, cũng không xem bây giờ mấy giờ rồi, gọi điện làm phiền ngừoi ta đi ngủ.”
“Mẹ…” Tôi gọi một tiếng.
“Kha Kha à, con đang làm gì, không biết bố con hơn tám giờ tối đã đi ngủ rồi sao? Bây giờ làm ông ấy tỉnh rồi, ông ấy lại trằn trọc cả đêm!” Mẹ trách móc nói.
Tôi khịt khịt mũi : “ Con xin lỗi mẹ, con quên mất…”
“ Cả ngày không biết con đang nghĩ cãi gìchuyện này mà cũng quên được.” Mẹ liên tục trách móc nói.
Tôi cứ đợi mẹ trách móc xong rồi mới mở miệng nói : “ Mẹ, gần đây mẹ có bận không, mẹ có thể đến Bắc Thành chăm sóc con mấy hôm không? Đợi con hết cữ …”
“Cái gì?” Mẹ kinh ngạc thốt lên một tiếng, “ Chăm con ở cữ? Chuyện này không phải do mẹ chồng con làm sao? Bà ấy đâu rồi?”
“Mẹ chồng…mẹ chồng con ở nhà nhiều việc, về trước rồi, Hạng Chương còn phải đi làm, con ở bên này thực sự là không tiện…” Tôi nhỏ giọng nói.
“Mẹ chồng con đã đi rồi?” Mẹ tôi hỏi
“Vâng, đã đi mấy ngày rồi.” Tôi đáp.
Bên mẹ trầm lặng một hồi rồi mới nói: “ Kha Kha à, chuyện này mẹ phải đợi sáng mai thương lượng vứoi bố con một chút, con cũng biết gần đây sức khỏe bố con không tốt, nếu không con sinh còn xong mẹ đã qua đó thăm con từ lâu rồi, hơn nữa em trai con cũng phải có người bên cạnh…”
Tôi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “ Con biết…con chỉ tiện miệng hỏi thôi, nếu mẹ thực sự không có thừoi gian thì thôi vậy, thực ra mình con cũng ổn…”
” Hạng Chương có đối xử tốt với con không?” Mẹ đột nhiên hỏi.
Sống mũi tôi cay cay suýt nữa thì rơi nước mắt.
Sợ mẹ lo lắng, tôi kìm nước mắt lại, để giọng nói nghe vẫn tự nhiên nói : “ anh ấy rất tốt với con àm, lúc ở bệnh viện nửa bước không rời ở bên cạnh con, sau khi xuất viện cũng là anh ấy và mẹ chồng cùng nhau chăm sóc con, hôm nay còn đặc biệt chạy ra ngoài mua chân giò để con bồi bổ.
“Thế thì tốt! Vốn dĩ ấy mà, mẹ còn lo lắng con sinh con gái thì không được nhà họ Hạng xem trọng, nghe con nói nhưu vậy, thì mẹ yên tâm rồi.” Giọng mẹ như trút được một gánh nặng.
Tôi không biết phải nsi gì mới tốt, câu nói dối vừa rồi,đã hút cạn sức lực của tôi.
Mẹ, con không sao rồi, mẹ nghỉ ngơi đi, con cũng phải đi nghỉ rồi.” Tôi lí nhí nói.
Mẹ đồng ý một tiềng liền cúp máy.
Tôi nằm bên cạnh bé con, cừoi khổ sở nhắm mắt lại.
Nghe ngữ khíc ủa mẹ, khả năng có thể đến không nhiều, nhưng nếu mẹ không đến, tôi thực sự không biết bản thân mình sẽ sống qua tháng này ra sao, cho dù tôi có thể ra ngoài mua thức ăn, trên người tôi cũng không có tiền…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!