Giản Thịnh Nam rời đi không bao lâu thì Lăng Hạo cũng nhanh chóng đưa cô đi khỏi.
Lúc chuẩn bị lên xe, thấy Doãn Niệm vẫn còn ôm khư khư chiếc điện thoại kia, Lăng Hạo cảm thấy rất khó chịu.
"Nè, cậu không muốn nhận thì có thể ném nó đi, còn chưa thấy thái độ của anh ta sao?"
Doãn Niệm rầu rĩ nói: "Không được. Cái này đắt lắm, nếu chẳng may anh ta muốn lấy lại.."
"Tôi đền anh ta gấp mười, ném nó đi!"
"Không được."
"Lên xe!" Giọng Lăng Hạo có chút cáu gắt, chả hiểu vì sao cô gái này lại cố chấp như vậy!
Doãn Niệm khẽ nhíu mày, cô mới không thèm lên xe của của cậu ta, người gì thật xấu tính, đương không lại nổi cáu với cô.
"Không cần, tôi tự về được." Nói xong, Doãn Niệm cũng chẳng buồn nhìn đến cậu ta một cái đã xoay người bước nhanh về phía trước.
Lăng Hạo cũng không có nhã hứng đuổi theo, tức giận chui vào trong xe.
Khi Doãn Niệm đi ra đến cổng thì có một chiếc Audi chạy ngang qua rồi dừng lại trước lối đi của cô.
Người đang ngồi bên trong xe không ai khác mà chính là Giản Thịnh Nam. Anh nhanh chóng bước xuống xe, thấy Doãn Niệm đang đứng đó nhăn mày, anh không chút do dự tiến tới bế ngang cô lên.
"Giản Thịnh Nam, thả tôi xuống!" Cơ thể bất ngờ bị nhấc bổng lên, Doãn Niệm không thể nào không kinh ngạc, hai tay đánh loạn xạ vào người anh.
"Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ lại em!" Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lộ rõ sự hung ác, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ. Nói xong một câu đó, anh trực tiếp nhét cô vào trong xe rồi khẩn trương quay về ghế lái.
Sau nửa giờ đồng hồ, chiếc xe rốt cục cũng dừng lại.
Doãn Niệm vội đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, quả thật có chút khiếp sợ. Thật không ngờ Giản Thịnh Nam lại đưa cô đến vách núi!
Trong khi cô còn chưa kịp định thần lại thì cửa xe đã mở ra, cơ thể cô một lần nữa bị Giản Thịnh Nam nhấc bổng lên.
Bên ngoài gió rất dữ, gần như muốn thổi tung tất cả mọi thứ.
Giản Thịnh Nam vững vàng đặt cô lên thân xe phía trước, Doãn Niệm bị thân thể cường tráng của anh vây lấy, không cách nào thoát được.
"Anh muốn làm gì?" Doãn Niệm cố tỏ ra thật điềm tĩnh, bởi vì cô biết đối với Giản Thịnh Nam, càng phản kháng sẽ càng chết nhanh hơn.
Giản Thịnh Nam nhìn cô không chớp mắt, đôi môi phong trần chậm rãi nâng lên ý cười tà ác, một chân nõn nà của Doãn Niệm, anh bắt lấy rồi quấn quanh hông mình, động tác cực kỳ khiêu gợi.
"Vách núi cao như vậy, có sợ không?" Giản Thịnh Nam thong thả tiến tới liếm nhẹ vành tai mẫn cảm của cô, đồng thời một bàn tay càn rỡ luồng vào trong váy cô, vuốt ve chiếc đùi trắng mịn kia.
Loại trêu đùa nóng bỏng này, Doãn Niệm vẫn có thể chống đỡ được.
"Vách núi có cao đến đâu, cũng không đáng sợ bằng lòng người!" Cô siết chặt tay ngăn lại loại khoái cảm xa lạ này, môi cô tiến sát vào tai anh, cố ý nhả ra từng chữ một.
Giản Thịnh Nam nghe cô nói xong, máu nóng trong người liền sôi lên sùng sục, bất ngờ, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên nơi nam tính giữa hai chân mình, đôi môi tiếp tục thì thào bên tai cô: "Nói rất đúng. Lòng tôi bây giờ đang tràn đầy dục niệm đối với em!"
Doãn Niệm không khó để cảm nhận được dục vọng to lớn của người đàn ông đang dần căng lên dưới lòng bàn tay mình, ánh mắt thoáng loé lên tia kinh sợ, bàn tay của cô cũng bắt đầu run rẩy.
"Giản Thịnh Nam.." Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, giọng cô có chút nghẹn ngào: "Anh thực sự muốn dùng cách này để trả thù ba tôi?"
Giản Thịnh Nam lập tức đáp trả lại cô bằng một nụ cười lạnh: "Trả thù Giản Thanh Hải, tôi hoàn toàn có thể lấy mạng ông ta mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng đó không phải là tác phong của tôi. Còn đối với cơ thể em, tôi chỉ là nhất thời có hứng thú, chơi một lần không chừng sẽ chán."
Giờ phút này, Doãn Niệm đã hoàn toàn buông xuôi.
Cô thật sự chưa từng nghĩ bản thân mình ở trong tay Giản Thịnh Nam lại biến thành một món đồ rẻ mạt như thế này!
Hôm nay, anh đưa cô đến đây, nơi mà ba ruột của anh đã từng gieo mình xuống, thì cô liền biết anh đang muốn thay ba mình đòi lại món nợ năm xưa.
Người đời có câu 'cha làm con chịu' quả thật không sai!
"Muốn làm thì làm nhanh đi, tôi sẽ không phản kháng!" Doãn Niệm khẽ xoay mặt đi nơi khác, đôi mắt hàm chứa sự mệt mỏi cùng bất lực.
Giản Thịnh Nam cơ hồ dấy lên một hồi kích động, bàn tay thô bạo ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của mình: "Em không phải thách thức tôi đâu!"
Vừa dứt câu, những ngón tay ưu nhã của người đàn ông đã bắt đầu thoát y cho cô, đầu tiên là chiếc áo sơ mi, tiếp theo là áo lót màu hồng nhạt đang che chở cho bầu ngực đầy đặn kia, chẳng mấy chốc, nửa thân trên của Doãn Niệm đã hoàn toàn trần trụi.
Da thịt trắng nõn căng mịn của cô nhanh chóng bại lộ dưới cái nhìn đầy khao khát của người đàn ông.
Hô hấp của Doãn Niệm lúc này có chút hỗn loạn, hai gò má cũng dần nóng lên, mười tám năm qua, chưa có người đàn ông nào từng nhìn qua cơ thể cô!
"Ưm.." Bất ngờ Giản Thịnh Nam cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đầy đặn của Doãn Niệm khiến cô không tự chủ bật ra tiếng kêu thoảng thốt mà yêu kiều.
Đầu lưỡi ẩm ướt của người đàn ông vẫn không ngừng lượn lờ xung quanh *** *** *** của Doãn Niệm, thi thoảng lại dùng hàm răng sắc bén của mình day nhẹ làm cho cơ thể cô không khỏi giật bắn lên.
Cuối cùng cô cũng không chịu được mà đẩy anh ra.
Ban đầu, cô cứ ngỡ rằng mình có thể trụ vững, nào ngờ loại khoái cảm này lại mãnh liệt như vậy, cô sợ sẽ đánh mất chính mình, rất sợ, cô rất sợ!
Đôi tay cô run rẩy chống đỡ trước bờ ngực rộng lớn của anh, hơi thở gấp gáp, ánh mắt có chút mê ly: "Đừng làm nữa..cầu xin anh đừng làm nữa!"