Sau khi đưa Doãn Niệm về biệt thự, Giản Thịnh Nam liền lái xe đến Giản thị để dự cuộc họp quan trọng, bây giờ chuyện thuyết phục Giản Thanh Hải và các cổ đông khác về việc rút khỏi dự án có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Sở dĩ việc anh quyết định rút khỏi dự án không phải vì anh sợ sẽ không đấu lại Cố Lãng Siêu, chẳng qua anh chỉ muốn cho hắn một bất ngờ lớn mà thôi!
Bằng tất cả những gì mà anh đã tích lũy được trong bao năm qua và sự tín nhiệm tuyệt đối của mọi người dành cho mình, Giản Thanh Hải cùng với các cổ đông cũng đã tán thành việc rút khỏi dự án.
Cuộc họp kết thúc, Giản Thịnh Nam lại trở về phòng làm việc của mình, lúc anh chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì thấy Giản Thanh Hải cùng trợ lý của ông đang khẩn trương tiến tới.
"Ba đến tìm con sao?"
Nghe anh hỏi như vậy, Giản Thanh Hải chỉ mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên vai anh: "Con trai của ta quả nhiên không bao giờ làm ta thất vọng!"
"Con chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi." Anh lạnh lùng đáp.
"Suýt nữa ta quên mất, con bé Doãn Niệm dạo này thế nào rồi?"
Giản Thịnh Nam khẽ nhếch mày: "Ba vừa nhắc đến con bé bướng bỉnh đó sao?"
Giản Thanh Hải bỗng thở dài một hơi: "Chỉ trách ta ngay từ nhỏ đã không dạy dỗ nó đàng hoàng, nhưng ta biết nó rất nghe lời con, ta không phản đối việc con bé theo học ngành báo chí, nhưng lại không nỡ để con bé đi đến một nơi xa như vậy. Con hiểu ý ta chứ?"
Giản Thịnh Nam có chút tức giận khi nghe ông nhắc đến vấn đề này, tại sao cứ muốn thể hiện sự quan tâm chết tiệt đó ở trước mặt anh?
"Trước nay con không có thói quen cưỡng ép người khác phải làm theo ý mình. Ba muốn con bé phải làm theo ý mình thì cứ trực tiếp nói với nó."1
Nói rồi, anh lập tức xoay người đi vào phòng làm việc.
Đến tối, Giản Thịnh Nam lái xe từ tập đoàn trở về biệt thự riêng của mình, khi anh mở cửa tiến vào phòng thì đã không thấy cô đâu.
Hàng lông mày rậm rạp của Giản Thịnh Nam liền nhíu chặt lại, vừa định lên tiếng gọi cô thì cửa phòng tắm bỗng mở ra, là Doãn Niệm!
Ban đầu khi thấy anh xuất hiện ở đây, Doãn Niệm quả thực có chút bất ngờ, bởi vì cô không nghĩ Giản Thịnh Nam lại đến đây vào giờ này, cô tò mò hỏi:
"Anh đến đây có việc gì sao?"
Giản Thịnh Nam nheo đôi mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm: "Em về nhà của mình có bao giờ phải trình lý do không?"
Doãn Niệm không ngờ một câu hỏi của cô lại làm anh khó chịu đến thế, có thể tâm trạng của anh hôm nay không tốt hoặc là vẫn còn trách cô chuyện lúc trưa, vậy nên cô cũng không dám nói gì thêm, ngượng ngùng thu lại ánh mắt rồi xoay người đi về phía bàn học.
Giản Thịnh Nam thấy cô đã bắt đầu giở sách ra đọc, cơ mặt của anh cũng từ từ giãn ra, sau đó đi một mạch vào toilet.
Cửa phòng đóng lại tạo thành một tiếng 'tạch' khe khẽ, lúc này Doãn Niệm mới đặt tay lên ngực thở phào một tiếng. Hy vọng lát nữa anh sẽ không vì chuyện trưa nay mà làm khó cô.
Tắm rửa xong, Giản Thịnh Nam mặc một chiếc áo choàng ngủ màu đen chậm rãi tiến đến chỗ cô, Doãn Niệm đang mãi mê đọc sách nên cũng không chú ý tới, đến khi nhận ra điểm bất thường thì Giản Thịnh Nam đã ngồi hẳn lên bàn học của cô.
"Vẫn muốn chọn trường đại học A sao?" Giản Thịnh Nam khoanh tay ở trước ngực, ánh mắt chăm chú quan sát cô.
Doãn Niệm khẽ chớp mắt, nét mặt có chút không được thoải mái: "Phải."
"Tại sao?"
"Bởi vì học phí ở đó thấp, chi phí sinh hoạt cũng không cao, đến lúc đó tôi có thể vừa học vừa làm mà không cần dựa dẫm vào ai hết." Doãn Niệm thành thật đáp.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Phải." Ngữ khí của cô khi trả lời câu hỏi này lại tư tin đến kỳ lạ, nhưng có trời mới biết lý do thật sự khiến cô quyết định sẽ thi vào trường đại A chính là, cô không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh.
Không bao lâu nữa anh sẽ kết hôn với Đoan Mộc Lam, cô không muốn bản thân sẽ biến thành tiểu tam chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác.
Người đời có câu 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén', anh kết hôn với Đoan Mộc Lam, hai người sống chung với nhau thì sớm muộn gì cũng nảy sinh tình cảm, đến lúc đó Giản Thịnh Nam sẽ không còn bận tâm gì đến cô, về phía cô, cô cũng sẽ không còn chút lưu luyến cái tên Giản Thịnh Nam nữa và sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn..