Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngoài Vùng Kiểm Soát - Doãn Niệm

Một đêm lặng lẽ trôi qua..

Không khí vào buổi sáng lúc nào cũng tạo cho con người cảm giác rất dễ chịu, trong căn phòng đầy vẻ ấm áp, Cố Thịnh Nam vẫn ôm Doãn Niệm nằm ngủ ở trên giường.

Đã từ rất lâu rồi anh và cô mới được ngủ một giấc ngon như vậy.

Đúng 6 giờ sáng, đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi, hai người đang ngủ say nhanh chóng bị đánh thức.

"Anh đặt báo thức vào giờ này sao?" Doãn Niệm lười biếng dụi dụi mắt, giọng nói còn ngái ngủ cất lên bên tai anh.

Cố Thịnh Nam vươn tay tắt báo thức, hai mắt vẫn thủy chung khép chặt, anh xoa xoa đầu cô mấy cái rồi ngủ tiếp. Doãn Niệm một khi đã dậy sẽ rất khó để ngủ lại, vì vậy cô nhân lúc anh chưa dậy tranh thủ xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Khi Cố Thịnh Nam vừa ngủ dậy thì đã có một bữa sáng vô cùng bổ dưỡng do chính tay cô nấu, Doãn Niệm cân đo tỉ lệ giống hệt như trên mạng nên mùi vị rất chuẩn.

"Có ngon không anh?" Cô đang tò mò về món súp rau củ, không biết công thức ở trên mạng có hợp khẩu vị của anh không.

Cố Thịnh Nam nếm qua một ít nước súp rồi mỉm cười giơ ngón tay cái lên: "Em làm vợ của anh là đúng rồi."

Doãn Niệm gắp một miếng thịt cho anh: "Em còn phải học hỏi rất nhiều để sau này còn phải làm dâu nữa."

Nói đến đây, cô mới sực nhớ ra một chuyện: "Nam, em cảm thấy sức khoẻ của bác gái dạo này không được tốt cho lắm, em mong anh có thể mau chóng giải quyết xong mọi chuyện rồi nói sự thật cho bác ấy biết trước khi quá muộn.."

"Trước khi quá muộn?" Cố Thịnh Nam khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút biến đổi: "Tại sao em lại nói như vậy?"

Phản ứng này của anh khiến Doãn Niệm không khỏi hoài nghi, lẽ nào anh vẫn chưa biết chuyện này? Cố Vân Thi không nói cho anh biết sao?

Lại là cái tên Cố Vân Thi, có lẽ bà không muốn anh vì việc này làm ảnh hưởng đến hoạch trả thù Giản Thanh Hải cho nên mới không nói cho anh biết.

Doãn Niệm vội buông đũa xuống, hai tay nắm chặt vào nhau, cô rốt cục có nên nói ra hay không? Nếu cô nói ra anh chắc chắn sẽ rất đau buồn..

"Doãn Niệm, em nói anh biết, chuyện này là thế nào hả?" Anh kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

Doãn Niệm hít vào một hơi thật sâu rồi đem toàn bộ sự thật nói ra.

"Tại sao chứ?" Cố Thịnh Nam vung một đấm xuống bàn, ánh mắt tràn đầy sát khí: "Tại sao đến bây giờ em mới nói với anh?"

Doãn Niệm bị anh làm cho giật mình, cô mở miệng định giải thích thì thấy anh đã kéo ghế đứng dậy, dáng vẻ vô cùng kích động.

"Nam, anh muốn đi đâu vậy?" Doãn Niệm vội vàng chạy đến trước mặt anh, lo lắng hỏi.

Hiện tại anh đang bị đả kích rất mạnh, khi con người ta không tỉnh táo có thể sẽ làm những điều khiến họ phải hối hận về sau, xem phản ứng giận dữ này của anh, cô nghĩ anh muốn đi tìm Cố Vân Thi để chất vấn, bởi vì hơn ai hết, anh hiểu rõ mục đích của bà khi che giấu sự thật này.

"Em đừng xen vào chuyện này, anh đi một lát sẽ về ngay." Cố Thịnh Nam nói với cô vài câu rồi khẩn trương bước qua.

Doãn Niệm hết cách, bất đắc dĩ nói: "Nếu anh vẫn kiên quyết muốn đi, em sẽ trả chiếc nhẫn cầu hôn lại cho anh."

Lời cô vừa dứt, hai chân của người đàn ông ngay lập tức đứng khựng lại, Doãn Niệm nhận thấy lời nói của mình đã phát huy tác dụng, liền đó, cô đi đến bên cạnh anh, ôm anh từ phía sau lưng.

"Nam, anh bình tĩnh lại đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, có được không anh?"

Cố Thịnh Nam suy nghĩ về những gì cô vừa nói, từ từ điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, sau đó xoay người ôm cô vào lòng.

"Được, anh không đi tìm bà ta nữa." Anh vùi mặt vào hõm vai cô, đều đặn hít thở.

Doãn Niệm cũng biết thứ anh thực sự quan tâm không phải là Cố Vân Thi đã nói dối như thế nào, mà là bệnh tình của mẹ mình, có lẽ anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật đau lòng này.

Bàn tay cô chậm rãi vuốt ve tấm lưng rộng lớn của anh như một cách để xoa dịu nỗi đau, vào những lúc như thế này, cô nhất định phải thật kiên cường để trở thành một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho người đàn ông cô yêu.

"Anh biết tâm nguyện lớn nhất của mẹ anh là gì không?"

Cố Thịnh Nam khẽ lắc đầu: "Anh không biết."

"Là được nhìn thấy con trai của mình kết hôn rồi sinh cho bà một đứa cháu. Hai điều ấy chúng ta làm được mà có đúng không?"

"Đúng."

"Em thực sự rất biết ơn ông trời vì đã đưa sinh linh bé bỏng này đến với chúng ta, em tin là sự ra đời của đứa trẻ này sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ, em tin những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với mẹ của anh, và cả chúng ta."
Nhấn Mở Bình Luận