Còn vài ngày nữa là học quân sự rồi... Làm sao gặp được anh Tứ Thiện đây! Nếu thua thì mình phải hôn cậu ta đó! Hự... không chịu đâu
Nàng bù đầu bận suy nghĩ rồi tự lãi nhãi "Aaaaa...hự....Tức quá!" cô đưa chân quằn quại như con lăn quăn
"Sao đấy! nữa hôm con la cái gì vậy?"
Mẹ Yến Quân từ nhà bếp đi ra phòng khách, nơi cô đang nằm trên ghế sofa dãy dụa
"Bà An..."
"Này! Con đem nồi cháo hầm này qua nhà Sơn Thần cho thằng bé tẩm bổ đi."
"Hả? Cậu ta muốn ăn thì qua mà lấy!"
"Con bé này! Người ta ở trường chăm sóc con các thứ, con phải biết cảm ơn chứ! Mau đem qua cho mẹ"
Bà cười hiền hậu nhìn cô, vẻ mặt như hối thúc, nếu cô không đi chắc lại bị nghe bà giảng đạo tới tối quá
"Được rồi!...để con" giọng cô yểu xìu đáp
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Đi đến nhà của Sơn Thần, tiếng chuông bên ngoài vang dội lên liên tục! Người bên trong liền bước ra mở cửa, thấy cô đang nhăn nhó nhìn chăm chăm
"Chào!" giọng cô thanh thao như nước, nghe rất êm tai
"Cậu tới đây làm gì?" Hắn liếc mắt nhìn cô ngờ vực
"Bà An kêu tôi tới đưa cháo cho cậu ăn!"
"Để trên bàn đi"
Nói xong cô liền vào trong, đặt đồ xuống bàn rồi nhìn vào bên trong
"Nhà cậu không có ai à?"
"Tôi cho giúp việc về sớm rồi!"
"Ò! Cậu đang bơi hả? tóc ướt hết rồi kìa"
Gương mặt trắng trẻo của anh có vài giọt nước trên tóc rơi xuống, hiện hữu dưới ánh đèn vàng trông quyến rũ, bờ môi mềm có chút ướt
"Ừm! Cậu ra đây"
Sơn Thần dẫn Yến Quân đi tới hồ bơi bên hoa viên, nơi đây yên tĩnh, ánh đèn nhỏ màu vàng chíu sáng khắp khu vườn, nhiều loại hoa kiểng nằm ngang hàng, đều đặn trông rất đẹp và thanh tĩnh
"Cẩn thận! Ở đây hơi trơn". anh trầm giọng cảnh báo
"Ừm!"
Nói xong Sơn Thần liền cởi chiếc áo xuống đất, cơ ngực 6 múi liền hiện ra, cô còn chưa kịp thưởng thức thì cậu đã nhảy xuống hồ bơi lội
Yến Quân đi lại bàn gần đó ngồi, hai người cùng nhau nói chuyện vu vơ nhưng có lẽ trời sinh không hợp nên nhiều nhất vẫn là cãi nhau
"Này!" anh bơi tới mép hồ gần chỗ cô đang ngồi, giọng điệu như ra lệnh
"Cái gì?" Cô nhíu mày nhìn anh
"Lấy giúp tôi cái khăn ngay bàn cậu!"
"Cậu không có chân à?" Cô kiêu ngạo đáp như khiêu khích hắn
"Đi mà...Yến Quân!"
Hắn đành nhượng bộ giả vờ làm nũng năn nỉ cô. Nhưng nhìn vào giả trân quá đi mất
"Haizzz"
Nàng liền thở dài rồi cầm lấy khăn đi tới phía mép hồ bơi, ngồi hỏm người xuống đưa khăn ra trước mặt cậu
"Yến Quân, tôi muốn nói cái này....hình như..." Giọng anh có chút trầm như có chuyện gì nghiêm trọng
"Sao thế?" cô nhỏ nhẹ hỏi anh, trong lòng có chút tò mò
"Có con rết dưới chân cậu kìa..."
Gương mặt xinh đẹp từ ửng đỏ chuyển sang xanh, trên đời cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ những con gì dài dài biết bò
"Aaa...! cứu, cứu với"
Tiếng la thất thanh của cô vang lên, kèm theo là sự sợ hãi, nàng đứng dậy dậm châm vài cái rồi quyết định nhảy xuống hồ ôm chặt lấy Sơn Thần
Khuôn mặt diễm lệ của cô úp vào bờ vai rộng lớn của hắn, cơ thể nam tính kia trông như chổ dựa an toàn, miệng nàng nhấp nháy vào xương quai xanh cậu khiến hắn hơi đỏ mặt.
Cơ thể cô ướt sủng cùng hòa quyện theo anh, mái tóc cũng đẫm nước do vừa thụp đầu xuống hồ lại khiến phong cảnh càng trở nên hấp dẫn
Bàn tay to lớn của Sơn Thần ôm chặt lấy eo Yến Quân, cô cũng không để ý tới, chỉ ưỡn người ra một chút để không quá thân mật rồi nhìn thẳng mắt anh, đôi mắt cô to tròn vừa trong trẻo có chút xinh đẹp, bầu không khí cũng trở nên im lặng
"Không sao rồi! Tôi đùa thôi! Cậu đừng sợ...quay mặt qua xem thử đi" Anh trầm giọng có vẻ tội lỗi
"Cậu điên à! Giờ này còn đùa như thế?"
"*Xin lỗi! c*ậu yên tâm đi, sân nhà tớ không có mấy con bọ sát đó đâu!"
"Thật sao?" Cô vừa nói vừa ôm lấy cổ Sơn Thần
"Cậu còn định ôm tới bao giờ?..." Khóe miệng anh có ý cười, trầm giọng trêu chọc cô
...----------------...
Trong phòng khách, Yến Quân ngồi yên trên chiếc ghế sofa màu xanh dương, xung quanh được khoác trên người chiếc khăn trắng, mái tóc ướt được xõa phía sau lưng, hai tay cầm lấy ly nước chanh nóng ngồi gục mặt xuống đất.
"Tôi còn không đỏ mặt, cậu đỏ mặt cái gì? Đừng nói bị tôi quyến rũ rồi nha!"
Anh lại tiến đến nhìn cô bỡn cợt, rõ ràng lúc nảy ôm người ta không buông kia mà
"Không có!" Cô lạnh nhạt đáp
"Vậy được, bên tôi còn bộ này là hợp với cậu nhất! Mặc thử đi!"
Sơn Thần chống nạnh đưa bộ quần áo màu xanh ra trước mặc Yến Quân, anh kiếm cả buổi mới có được bộ đúng màu cô thích
"Hả...cái gì đây?" Cô không chê, chỉ thấy có chút kì
"Đồ đá banh, nếu cậu không mặc thì tôi cất đấy!"
"Không sao! Đồ của cậu, tôi mặc được."
Cô dơ hai tay chụp lấy bộ quần áo trên tay Sơn Thần, mĩm cười với cậu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi chạy lên phòng thay đồ.
Thời gian trôi qua, Yến Quân bước ra ngoài, bộ đồ cô mặc trên người trông rất tôn dáng, nhìn trẻ trung, năng động hẳn ra. Đặc biệt hiện ra đôi chân trắng nõn, thon thả và nuột nà
"A hèm..." Sơn Thần đỏ mặt, cậu đưa tay sờ lên mũi, Không ngờ cậu ta mặc bộ đồ này trông bén thật
"Trời cũng tối rồi, để tôi đưa cậu về!"
"Ừm!"
...****************...
Sáng hôm sau, Sơn Thần qua nhà đợi cô đi học, nhưng thấy xuống lâu hơn mọi ngày, bà An mới nói với cậu, chắc cô đang sửa xoạn ở trên phòng, có gì đợi thêm một lát.
Cậu liền gật đầu nhưng lại quyết định đi lên phòng đợi cô, lúc mở cửa liền thấy cô còn đang nằm ngủ ngon trên giường.
"Không phải chứ? Giờ cậu còn ngủ à"
Sơn Thần leo lên giường, hai tay đè hết xung quanh hong Yến Quân như đang ôm lấy, tay phải vẫn đang đặt mạnh trên nệm vì dùng nhiều lực, tay trái dơ lên vuốt ve nhẹ nhàng từ cằm di chuyển lên gương mặt vừa gọi cô dậy
Hắn thầm nghĩ. Da cậu ấy mềm cứ như em bé, muốn sờ nữa quá! Làm sao đây?
Chàng thấp giọng dụ dỗ "Yến Quân, mau dậy đi! Nếu không...sẽ trễ học" Cậu cuối người từ từ xuống cổ cô, thổi nhẹ một hơi nóng, tạo nên sự khoái cảm rồi ngậm lấy trái tai bên phải liếm xung quanh
"Ưm..."
Vì là con gái nên cô vẫn rất nhạy cảm, liền nhăn mặt, nhướng vai lên chổ vừa bị người khác thổi. Một cảm xúc thật kì lạ, cô liền tỉnh dậy, thấy Sơn Thần đang đứng kế bên
"Cậu tĩnh rồi?" Anh lạnh lùng nhìn thẳng mắt cô
"Lúc nảy mình mơ thấy cái gì đó lạ lắm... Nhưng cứ cảm thấy chân thật làm sao!"
"Ừm!" anh ho khan một cái
"Mấy giờ rồi?"
"7h15" Giọng nói anh vẫn lạnh lùng không thay đổi, dáng vẻ điềm đạm không gấp gáp
"Hả... sao cậu không kêu sớm! 7h30 vào học rồi!"
"Tôi có kêu, tại vì cậu không nghe mà." Anh nhún vai
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Hai em lại đi học trễ, làm cho lớp bị trừ tới 20điểm, bây giờ tính sao đây!" Tiếng thầy giáo chủ nhiệm nhỏ nhẹ khiển trách
Dù sao cũng là lỗi do tôi, hại cho Sơn Thần phải bị chửi cùng. Ai làm thì người đó chịu, không thể để người khác vì mình mà liên lụy được.
"Thưa thầy, là lỗi do em, không liên quan tới cậu ấy. Có phạt thì phạt một mình em thôi!..."
Sơn Thần nhíu mày nhìn cô, sao lại ngốc thế kia chứ, ai lại đi gánh hết lỗi về mình, nếu có thì phải là anh mới đúng
"Đi trễ là đi trễ, không liên quan đến việc cậu sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm về mình, cho dù cậu có giải thích thì người khác cũng đã trừ điểm tôi với cậu. Cho nên cả chúng ta cùng chịu phạt "
"Dù gì cũng là lần đầu, thầy phạt hai em ra ngoài lớp đứng để các bạn làm gương, làm vậy cũng để cho các em nhớ. Thật ra điểm lớp rất quan trọng, nó sẽ quyết định cho tương lai của chúng ta, các em hiểu không!"
......................
"Tại sao lúc sáng cậu không đi trước, cứ bỏ mặt tôi là được mà!" Cô quay người qua nhìn Sơn Thần cảm thấy có lỗi
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!