Yến Quân đang nằm dài trên ghế, vừa xem phim vừa vươn tay sang cái bàn lấy trái cây, dáng vẻ thảnh thơi không lo nghĩ, một cuộc sống tự tại biết mấy
Bổng chiếc điện thoại reo lên làm cô giật mình, lười tay ấn nút nghe rồi đặt sát vành tai "Alo" giọng nói cô êm ái nhẹ nhàng lại thêm phần mạnh mẽ
"Em đang làm gì?" Giọng nói trầm ấm từ đầu dây bên kia vang lên, có phần vui vẻ
Nàng chăm chú xem tivi nhưng vẫn không quên đáp với người đàn ông đó "Không làm gì hết!?"
"Em thay đồ đi, lát anh qua đón!" Anh trầm giọng, có chút khẩn trương
"Đi đâu thế?" nàng tò mò hỏi
Anh nâng tay xem đồng hồ, nhẹ nhàng đáp "Dự triễn lãm!"
"Em không đi... Anh đi vui vẻ rồi về sớm nhá!" Giọng cô có chút chậm rãi và mệt mỏi, miệng ngáp một cái nhỏ, cố ý để anh nghe thấy
"Không được từ chối! Bây giờ anh qua nhà em!"
Giọng anh bá đạo kiên quyết, không đợi cô trả lời vội tắt máy
Nàng liền tức giận ngồi bậc dậy gãi đầu, vội tắt chiếc tivi, người đàn ông này trở nên không nói lý từ khi nào thế? từ chối cũng không được
Một lúc sau Yến Quân quyết định mặc một chiếc váy trắng dài qua gối, được thiết kế trễ vai, chất liệu vãi ren nhiều lớp mỏng khiến người khác nhìn vào không quá rườm rà lại còn tôn lên vòng 1 và 2 cân đối, trông thuần khiết và xinh đẹp, nhìn vào chỉ muốn được tẩy rửa tà niệm
Nàng chưa kịp trang điểm chỉnh chu thì tiếng chuông cửa lại vang lên liên tục, cô liền chạy nhanh ra mở cửa
Người đàn ông đứng trước mặt, khoác trên mình một bộ vest đen sang trọng, chiếc áo sơ mi làm hiện rõ cơ ngực, dưới eo có chút rộng rãi, thẳng tắp, cả người chỉ phát ra mùi tiền và khí chất, ấy mà đôi mắt đen đa tình lại nhìn cô, kèm theo sống mũi cao thẳng, vẻ đẹp không gốc chết, làn da trắng và thân hình cao lớn trông như chổ dựa vững trải
Đối diện với cô, hắn lại nở ra một nụ cười điềm đạm, khóe miệng cong lên một độ nhất định, một bàn tay thuận đặt trên cà vạt điều chỉnh
"Anh tưởng còn phải thuyết phục em một lúc!"
"Ai bảo anh.....! Mau vào nhà đi!" cô định nói nếu nhưng lại thôi
Anh cũng không từ chối, bước vào một cách tự nhiên như nhà của mình, từng lời nói và hành động đều trầm tĩnh và cẩn thận
"Sao đấy? Không hài lòng à?"
Anh nhướng mày nhìn cô
Cô lấp vấp nói "Không...! Không có!"
"Anh lấy nước uống được không?" Anh đưa tay chỉ về phía tủ lạnh
Mặt nàng lạnh lùng không thèm để ý tới anh, đi thẳng tới giường ngồi "Tùy anh thôi!"
Anh nghiêng đầu nghĩ chắc mình đang làm sai điều gì đó, biểu hiện hôm nay của cô có chút lạ, không thèm nhìn anh một cái, lâu lâu lại có một ánh mắt chán ghét và xa lạ xẹt ngang qua anh
"Em chắc không có gì chứ?"
"Ừm!"
"Ò...!"
Cô hít thở thật sâu, bờ vai nhướng lên nhìn anh như tra khảo, đôi mắt sắc sảo lạnh nhạt "Nhà anh chọn được con dâu rồi sao?"
"Sao đột nhiên lại hỏi cái này... Chẳng phải em cũng biết là ai à?"
"Li Na?"
Sơn Thần vội tặc lưỡi, đôi mắt thất vọng nhìn Yến Quân "Chật! Em nói gì vậy? Sao em biết tên cô ta?" anh vội tiến lại giường nắm tay cô
Đôi mắt đen long lanh ngước thẳng nhìn anh kiên định "Anh có tật giật mình hả? Em nói gì chẳng phải anh rõ nhất sao?"
"Anh làm sao mà rõ được, kẻ nói với em điều đó mới là kẻ điên đấy!" Anh tức giận quát lớn, giọng nói trầm có chút thanh dể nghe
"Có anh mới điên ấy!" cô trề mỏ, mí mắt hiếp lại có ý cười nhìn anh
******
Ở tiệc triễn lãm
Xung quanh đầy ấp những ánh đèn chùm pha lê tinh xảo, kèm theo những bức tranh và bức tượng điêu khắc tỉ mỉ màu chủ đạo là trắng và vàng.
Các quý ông, quý bà đều mặc những trang phục sang trọng và thanh lịch, ai nấy hầu như đều có người đồng hành xinh đẹp bên cạnh.
Chỉ có vài người đi riêng lẽ, đa số là nữ, đồ họ mặc trên người toàn là phiên bản giới hạn, có phần gợi cảm, che chổ này hở chổ kia, hành động và lời nói rất điềm đạm và thùy mị
Một vị tiểu thư lên tiếng "Hình như... Tổng giám đốc của chúng ta chưa đến nhỉ?"
"Ngài ấy sẽ đến nhanh thôi! Phải không... Lương Phu Nhân?" Một cô khác xúm lại nói chuyện phiếm, câu cuối có ý nhấn mạnh, nở một nụ cười trêu chọc cô gái xinh đẹp bên cạnh
Bọn họ đa số đều mặc những chiếc váy dạ hội dài khoét lưng, gương mặt trang điểm đậm, trang sức đeo có chút kềnh càng, ai nấy cũng đều cầm trên tay một ly rượu vang, bàn tán về vị thần bí đó
Cô gái nghe được hai từ phu nhân liền cảm thấy sung sướng, nở ra một nụ cười thỏa mãn nhìn bọn họ, khuôn mặt diễm lệ được tô son hơi đậm, nhìn có chút dữ và đanh đá.
Nhưng chiếc váy đen cúp ngực khi cô mặc lại rất hợp kiểu trang điểm đó, tà váy dài tới đầu gối nhưng lại thiết kế mỏng mang, lại bị hở sâu ngay khe ngực, chiếc mút ở đó bị cố định nên lúc di chuyển phải thật cẩn thận, nếu không sẽ bị lộ
"Mọi người đừng lo! Chắc anh ấy sắp đến rồi đấy!" Li Na nhìn bọn họ rồi lên tiếng, trông cô rất tự nhiên khi được gọi như thế, dù sao thì cô sớm muộn cũng trở thành phu nhân nhà họ Lương
"Haha! Phải, nhìn chị cũng đang sốt ruột đợi anh ấy đây!" Một người phụ nữ lên tiếng
"Thôi! Mọi người đừng ghẹo tôi nữa!" Cô cười tươi rồi vỗ vai cô gái, tay khác khiêm tốn che miệng
Một lát sau mọi ánh mắt đều dừng ngay phía cửa lớn, bọn họ đều nhìn một cách trầm trồ. Chổ Li Na đang nói chuyện vui vẻ cũng phải dừng lại nhìn sang, những cô gái bên cạnh cũng phải đớ lưỡi, ánh mắt đầy hoang mang nhìn Li Na
"Ể? Đấy không phải là tổng giám đốc à?" cô ta đưa tay chỉ
Đây là... Lần đầu tiên, Sơn Thần dẫn phụ nữ đi cùng, hầu như trước đây anh chỉ đến một mình, còn tưởng anh với Li Na mới là một cặp, bây giờ lại là một cô gái khác xinh đẹp hơn cô ta nhiều.... không lẽ bỏ rồi sao?
"Sao người ta nhìn mình dữ vậy?" Yến Quân nhìn xung quanh rồi vội ôm lấy cánh tay Sơn Thần vào lòng nói nhỏ
Hầu như từ lúc bước vào cửa anh đều ôm lấy eo cô không rời nữa bước "Không biết nữa! Em đừng nghĩ nhiều, cứ coi như là tiệc rượu bình thường thôi!"
Một tên nhân viên bước tới, trên tay cầm một măm đựng vài ly rượu nho, lịch sự đưa trước mặt anh
Sơn Thần cũng cầm đại một ly rồi quan sát trong phòng một lượt, đôi mắt đen sắc bén, nghiên mặt lạnh lùng đề phòng, Yến Quân thấy vậy định lấy một ly nhưng bị anh ngăn lại
"Em muốn chết à! Đau bao tử không được uống!" Anh trầm nhỏ giọng mắng, đôi mắt lạnh lùng liếc cô
Yến Quân liền cắn môi, trừng mắt nhìn anh, đôi gò má đỏ ửng lên "Anh keo kiệt quá, uống một tí thì có sao chứ!" nàng ranh mãnh đáp, giọng nói như đè nén nhỏ nhất có thể
"Không được! Quên lần trước bị tái phát như thế nào rồi à?" Anh nhếch miệng cười nhìn cô có chút đáng yêu
"Biết rồi!" Cô thẩn thơ đáp
"Nhưng nếu ăn thì được!"
"Mà này! Li Na của anh đâu rồi?" Cô chòm lên tai anh nói nhỏ, đôi môi nhấp nháy trêu chọc
Sơn Thần liền nhíu mày, yết hầu khẽ trượt , con ngươi tức giận nhìn cô ngờ vực, cằm xinh đẹp cũng bị ngón tay thô ráp của anh nâng lên."Giờ này còn giỡn nữa! Anh làm gì có quan hệ với cô ta.... Đừng nói, em ghen rồi à?" Anh cười không lên tiếng, chỉ bật lên hơi thở nam tính
Nàng thản nhiên đáp "Hơ...! Dù sao em cũng là phụ nữ, cũng biết ghen chứ! Sáng nay cô ta còn tìm đến em đấy! Cái gì mà một tiếng anh Sơn Thần, hai tiếng cũng là anh Sơn Thần. Hai người thân thiết quá ha!" Cô liếc mắt nhìn anh, giọng nói có chút giận dỗi và mạnh mẽ
Anh nhẹ nhàng an ủi cô, giọng nói trầm ấm dể nghe "Thôi xin lỗi, yên tâm đi... Anh sẽ không để em thất vọng đâu!"
Từ xa có một vị lớn tuổi bước tới, ra vẻ kính trọng với Sơn Thần, tươi cười nói
"Xin chào! Lâu rồi không gặp cậu!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!