Edit: Xiao Yi.
Năm hai Đại học, Chu Thịnh Nam thường xuyên ra ngoài làm thêm hơn. Bởi vì có dáng người cao, trước đây lại từng học qua vũ đạo, thân hình cân xứng, cơ duyên xảo hợp [1] Chu Thịnh Nam có cơ hội làm người mẫu.
Buổi tối, Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ đến thao trường [2] tản bộ, Chu Thịnh Nam kéo Tần Noãn ở lại ký túc xá để nói về chuyện này.
Tần Noãn suy nghĩ, gật đầu, "Như vậy cũng tốt, sinh viên nữ khoa mình muốn tìm việc cũng không dễ dàng, nhưng muốn chọn con đường khác cũng chưa chắc là không thể mà. Cậu tự có chủ ý là được."
Chu Thịnh Nam mấp máy môi, hỏi: "Hình xăm trên lưng cậu là ai giúp xăm lên thế? Mình cũng muốn thử xem có thể che khuất vết sẹo của mình hay không."
Nói rồi, cô nàng nhấc vết sẹo trên đùi lên, trên mặt lộ ra mấy phần không tự tin.
"Hình xăm này à? Bạn của ông nội mình có một người cháu gái. Chị ấy có một cửa hiệu xăm hình, tay nghề cũng không tệ, hay là cuối tuần mình đưa cậu tới đó nhé?"
"Được, cảm ơn cậu."
Hai người đang nói, Tề Á Nhuỵ và Tề Tử Hân tay trong tay trở về.
Vừa vô tới cửa, Tô Tử Hân đã vội vàng tám chuyện với Tần Noãn và Chu Thịnh Nam, mặt si mê nói: "Trong số tân sinh viên năm nhất năm nay có một cậu cực kỳ đẹp trai ấy, mới vừa chạy bộ ở thao trường xong nè. Lúc cậu ấy đi ngang qua người mình, mạ ơi~ tâm tư của bà đây muốn nhảy lên..."
Tề Á Nhuỵ cũng gật đầu, "Lại học khoa Khoa học máy tính nữa chứ. Cậu nói thử xem, sao khoa Khoa học máy tính trường mình lắm mỹ nam thế? Trúng lời nguyền tốt đẹp gì vậy chứ?"
Tần Noãn và Chu Thịnh Nam nhìn nhau một cái, không có tiếp lời.
Tô Tử Hân vỗ vỗ bả vai của Tần Noãn, "Mình nghe nói đối phương cũng là học bá [3], vị trí học thần khoa Khoa học máy tính của Cố Ngôn Thanh nhà cậu có hơi lay động nha!"
Tần Noãn ngồi trước bàn vi tính, xem thường nói: "Đại thần nhà mình là danh hoa [4] đã có chủ, thoái vị nhường chức cũng không phải là không thể."
Tô Tử Hân cười, "Cậu đừng có đắc ý, chị em ơi, lên!"
Tề Á Nhuỵ xông đến cù lét Tần Noãn, Chu Thịnh Nam che chở cho cô, bốn người cười đùa thành một nhóm.
Lúc này, Tô Tử Hân nhận được tin nhắn, gọi mọi người, "Đồ ăn vặt của mình mua đã chuyển tới rồi, các cậu thì sao?"
Mấy ngày trước có một cửa hàng tròn một năm khai trương nên bán hàng đại hạ giá, bốn người các cô đã mua một đống đồ ăn vặt.
Ba người còn lại cũng nhao nhao nhìn xem tin nhắn, biểu thị là cũng được chuyển tới rồi. Sau đó, bốn người cười cười nói nói, cùng nhau đi tới trạm chuyển phát nhanh.
Lúc chờ Tần Noãn ôm một thùng đồ ăn vặt đi ra, Tô Tử Hân không nhịn được cười, "Noãn Noãn, thùng của cậu quá lớn rồi đó! So với thùng của mình cũng phải gấp đôi."
Tần Noãn nhìn xem ba người, thùng của cô tương đối lớn thật.
Cô ngượng ngùng cười, "Mình không cẩn thận mua hơi nhiều."
"Là do cậu thấy Cố Ngôn Thanh làm hạng mục quá bận, không có thời gian hẹn hò với cậu cho nên mới dồn hết sức mà ăn, để anh ấy không nhận ra cậu luôn đúng không?" Tô Tử Hân trêu chọc.
Tần Noãn nghiêm túc nói: "Thì sao nào? Mình ăn cũng không mập ra."
Tô Tử Hân: "..."
Tề Á Nhuỵ đột nhiên lên tiếng, "Các cậu mau nhìn bên kia đi, là học đệ năm nhất vừa gặp trên thao trường kìa."
Ba người thuận thế nhìn qua, liền thấy giao lộ phía trước có ba sinh viên nam đi tới. Trong đó có một người vóc dáng cao lớn, ngũ quan lạnh nhạt, toàn thân mặc áo đèn càng lộ ra mấy phần xa cách. So với sắc mặt của hai người còn lại, cậu ta ngược lại có một hào quang đặc biệt.
Hai mắt của Tô Tử Hân toả sáng, "Đây là cái duyên phận thần tiên gì thế, lại gặp nữa này!"
Cô nàng lại hỏi Tần Noãn, "Cậu cảm thấy cậu ta và Cố Ngôn Thanh nhà cậu, ai soái hơn?"
Tần Noãn có hơi dụng sức ôm thùng đồ ăn vặt, tuỳ ý đảo mắt qua người đối diện một cái. Cô không thấy rõ người đó, chỉ thuận miệng nói: "Đương nhiên là bạn trai nhà mình soái hơn."
Tô Tử Hân: "Nhưng mình lại cảm thấy cậu ta lạnh hơn. Bạn trai nhà cậu là ánh trăng phía chân trời, cậu ta là hoa tuyết tại núi băng [5]."
Tần Noãn cười, "Cậu từng nói Cố Trí Dương là vì tinh tú sáng chói đấy. Dù sao con trai đẹp một tý là cậu đều miêu tả thật mỹ, từ để hình dung cũng không giống nhau nhờ?"
Tô Tử Hân thở dài, "Dù sao họ đều quá cao, mình cũng không với tới được."
"Ôi, hình như cái cậu hoa tuyết tại núi băng đang đi về phía chúng ta kìa." Tề Á Nhuỵ kinh ngạc một chút.
Chỉ sau một khắc, Tần Noãn cảm giác trên tay mình nhẹ đi, thùng lớn đồ ăn vặt được người khác cầm lấy.
Lúc này, cô mới nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của đối phương, nhất thời ngạc nhiên.
Thì ra, hoa tuyết tại núi băng là Mục Lăng Thành.
Hoa tuyết, vẻ mặt lạnh như núi băng, dường như cậu sẽ không nở nụ cười, Tô Tử Hân dùng từ cũng rất chuẩn xác.
Hai sinh viên nam đi cùng Mục Lăng Thành tới đây cũng thuận tình giúp ba người còn lại cầm thùng đồ ăn vặt trong tay.
Tần Noãn nói với Mục Lăng Thành, "Chúc mừng cậu đã thi đậu Đại học C nhé, không phải ở chung cư nữa. Thân là học tỷ của cậu, sau này nếu cậu có gì cần giúp đỡ cứ nói với chị."
Mục Lăng Thành nhìn thùng đồ ăn vặt cực kỳ lớn trong tay, trêu chọc cô, "Chị dâu mua nhiều đồ ăn như vậy là để Thanh ca của em trả tiền à?"
Tần Noãn ngây ra một lúc, lại cười, "Ý kiến này của cậu cũng không tệ, bao giờ trở về chị sẽ đưa hoá đơn cho anh ấy."
Mục Lăng Thành há hốc mồm, dường như có gì muốn hỏi cô, nhưng câu chữ tới miệng vẫn phải nuốt xuống.
Lúc về tới dưới lầu ký túc xá nữ, Mục Lăng Thành chậm lại bước chân, hỏi cô, "Có phải sinh viên nữ các chị đều thích đồ ăn vặt không?"
"Có lẽ là vậy, dù sao người chị quen biết đều thích."
"Vậy..." Mục Lăng Thành dừng một chút, "Chị dâu có thể trở về giúp em lập một danh sách đồ ăn vặt được yêu thích không?"
Tần Noãn nhận ra cái gì, nghiên đầu nhìn qua, "Cậu muốn tặng cho người ta nhỉ?" Nghe Cố Ngôn Thanh nói, Mục Lăng Thành có một cô bạn nhỏ không tệ, là ngồi cùng bàn với cậu ta.
Lúc trước Mục Lăng Thành còn vì cô bạn cùng bàn này mà không nguyện ý tới Đại học C lắm.
Trên mặt Mục Lăng Thành cố giả vờ bình tĩnh, "Là tặng cho cho em thôi."
Tần Noãn cười cười, cũng không vạch trần cậu, "Thế à? Vậy chị cậu thích ăn ngọt, mặn, chua hay là cay?"
"..." Vấn đề này như hỏi ngược lại Mục Lăng Thành, "Em không, không biết."
Tần Noãn có hơi im lăng, qua một lát, cô thở dài, "Được rồi, vậy chị trở về giúp cậu liệt kê mỗi vị một thứ."
Mục Lăng Thành đột nhiên hỏi: "Có đắng không ạ? Món đắng có nhiều không?"
Tần Noãn: "???"
Nhìn thấy vẻ mặt khi hỏi của cậu rất thành thật, cô chỉ gật đầu, "Không có đắng, hương vị lạ một chút thì có."
Mục Lăng Thành suy nghĩ một chút, "Ngũ vị tạp trần [6]... Như vậy cũng được."
Tần Noãn nhìn cậu như nhìn một thằng ngố.
Người này tặng đồ ăn vặt cho con gái mà cũng kỳ quái thật! Đáng đời độc thân!
...
Cuối tuần, Tần Noãn đưa Chu Thịnh Nam đến cửa hiệu xăm hình.
Bởi vì vết sẹo trên đùi Chu Thịnh Nam khá nghiêm trọng nên thợ xăm lấy lý do an toàn, đề nghị không nên xăm lên chân. Cuối cùng, hai người chỉ có thể đi không công một chuyến.
Lúc đi ra, Tần Noãn thấy cô nàng rầu rĩ không vui, thuận miệng nói: "Hay là cậu đi xoá sẹo không? Dù sao xăm lên vết sẹo này cũng rất nguy hiểm.
Hoa diên vĩ trên lưng cô cũng chỉ là hình xăm quanh phần da thịt lành lặn, bởi vì có gai xanh cho nên mọi người khi nhìn vào lần đầu tiên sẽ không chú ý đến vết sẹo dữ tợn kia. Cô xăm như vậy để làm loạn ánh mắt mà thôi, cũng không hẳn là dùng hình xăm để che vết sẹo.
Chu Thịnh Nam trầm mặc.
Mặc dù vết sẹo trên đùi khó coi, nhưng nó là một đoạn ký ức rất quan trọng đối với Chu Thịnh Nam, cho nên cô nàng không muốn xoá sạch.
"Trở về mình lại suy nghĩ cách khác vậy." Chu Thịnh Nam cười nói, nhìn đồng hồ, "Mình có nhận gia sư tại nhà, trước đó mình thường xin phép nghỉ với lý do không thể đến dạy. Bây giờ không sao rồi, mình dạy bù thôi."
"Cảm ơn cậu đã đi với mình một chuyến này nhé!" Chu Thịnh Nam cảm thấy hơi có lỗi.
Tần Noãn lắc đầu, "Ban đầu mình cũng không bận cái gì. Chỗ này cách nhà mình không xa, vừa hay mình cũng về nhà một chuyến.
Sau khi hai người mỗi người một ngả, Tần Noãn đang muốn bắt taxi về nhà, bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái.
Cô vô thức quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng người đàn bà đoan trang phía sau lưng. Lập tức, con ngươi của cô loé ra sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó sắc mặt cũng lạnh xuống.
Người đàn bà đó mặc một áo khoác da màu đen, trên tay cầm theo một chiếc túi xách, mái tóc dài cột lại trên đỉnh đầu, dung mạo mỹ lệ, khí chất tôn quý.
Nhìn thấy Tần Noãn, hai mắt bà ta ửng đỏ, môi cũng mấp máy, "Tiểu Noãn, thật sự là con rồi!"
Khoé môi Tần Noãn hơi căng ra, một lời cũng không nói, cô quay người muốn đi.
Người đàn bà nắm lại cánh tay của cô, "Tiểu Noãn!"
"Lần này mẹ trở về chính là để tìm con. Mẹ tới Tần gia rồi, họ nói con không ở đó. Tiểu Noãn à..."
"Đừng có gọi tôi!" Tần Noãn lạnh giọng cắt đứt lời bà ta, cười nhạo một tiếng, "Khi bà để tôi cô đơn một mình rồi sang nước ngoài, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã không có người mẹ như bà rồi!"
"Khi ấy mẹ thật sự là bất đắc dĩ, mẹ cũng đã gọi điện thoại cho ba con, không phải ông ấy tới đón con sao?"
"Đón tôi?" Tần Noãn cười lạnh, "Lúc đó bà để tôi lại một mình có bao nhiêu chắc chắn rằng ông ấy sẽ tới đón tôi? Nếu như ông ấy mãi mãi cũng không đón tôi, vậy thì tôi sẽ có kết cục gì đây? Chết đói, chết cóng, hay là bì Volant đánh chết tươi hả?"
Người đàn bà trầm mặc nửa ngày, hốc mắt đỏ lên, "Suy cho cùng ông ấy cũng là ba của con, không phải bây giờ con đã trở về và sống rất tốt đấy ư?"
"Sống rất tốt sao?" Trong lòng Tần Noãn đau lên một cái, nước mắt lăn xuống, "Đúng vậy, tôi bây giờ sống rất tốt, còn bà trở về làm cái gì hả? Bà trở về chướng mắt tôi làm gì!!!"
"Tiểu Noãn..." Người đàn bà vươn tay muốn kéo cô, nhưng cô nghiêng người tránh né.
Tần Noãn lảo đảo suýt chút bị ngã sấp xuống, có người đỡ lấy tay cô. Lúc cô quay đầu thì đối mặt với ánh mắt của Cố trí Dương.
"Anh nhìn từ xa đã thấy giống em, quả nhiên là thật." Anh liếc mắt nhìn người đàn bà đối diện, sau đó cúi đầu nói với cô, "Lên xe thôi."
Tần Noãn hoàn hồn, lên xe của Cố Trí Dương, không hề nhìn lại người đàn bà bên ngoài dù chỉ một lần. Cô được Cố Trí Dương đưa đi khỏi nơi này.
Nhìn thấy cô khóc, Cố Trí Dương đưa khăn tay qua, "Sao bà ta lại trở về?"
Tần Noãn nhận lấy khăn tay, lắc đầu, "Tôi không biết."
"Em muốn về trường hay về nhà?" Cố Trí Dương hỏi.
Tần Noãn suy nghĩ, sau đó nói: "Về trường đi."
Cố Trí Dương không nhiều lời nữa, lái xe đưa cô về Đại học C.
Tần Noãn xuống xe ở cổng chính, Cố Trí Dương xuống theo cô. Nhìn thấy cảm xúc của cô không tốt, anh có hơi không an lòng, "Để anh đưa em."
Tần Noãn cười cười, "Không cần đâu, tôi muốn đi một mình."
Cô quay người rời đi, bóng lưng thoạt nhìn rất gầy yếu, tự nhiên khiến người khác phải thương yêu.
Cố Trí Dương dừng một chút, sau đó yên lặng đi sau lưng cô.
Có lẽ Tần Noãn quá mức nhập tâm cho nên không phát hiện anh đang ở phía sau lưng mình. Trong đầu cô bây giờ đang loé lên những hình ảnh mà lúc trước, Giang Cầm bỏ lại cô một mình ở nước ngoài...
Tần Noãn nhớ kỹ năm đó mình mới tám tuổi.
Năm cô lên hai, ba mẹ ly dị, cô theo mẹ là Giang Cầm. Sau đó, Giang Cầm quen biết Volant, bà ta đưa cả cô và Volant về nước.
Volant say rượu và mê đánh bạc, còn có khuynh hướng bạo lực. Gã tiêu sạch tài sản mà Giang Cầm đoạt được khi ly hôn với Tần Minh Huy, sau đó còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mẹ con cô.
Ban đầu, lúc Tần Noãn bị Volant đánh chửi, Giang Cầm còn ngăn cản và che chở cô.
Nhưng sau đó, bà ta chết lặng, để mặc cho gã đánh chửi.
Năm Tần Noãn tám tuổi ấy, rốt cục Giang Cầm không thể nhịn được nữa, thu dọn đồ đạc bỏ đi.
Lúc bà ta xách hành lý ra khỏi nhà, Tần Noãn đứng ở cửa nhìn bà, "Mẹ không cần con nữa ạ?"
Giang Cầm tự trách, nói với cô, "Tiểu Noãn, tiền của mẹ đều bại trong tay súc sinh kia rồi, mẹ không nuôi nổi con, con theo ba về Tần gia đi."
"Ba có đến không ạ? Con không biết ba trông như thế nào, con không biết ông ấy..."
Giang Cầm trầm mặc.
Ly hôn với Tần Minh Huy sáu năm, bà ta chưa từng liên lạc với ông, cũng không chắc được ông có tới hay không, có nhận đứa con gái này hay không.
Giang Cầm ngẩng đầu, đối diện với câu hỏi của Tần Noãn, cuối cùng bà ta vẫn gật đầu, "Ông ấy sẽ đến."
"Nhưng con không muốn ba đâu, con muốn ở cùng mẹ mà, con không sợ chịu khổ đâu ạ..." Trong mắt Tần Noãn ậng nước, giọng nói lại mang theo tiếng khóc nức nở.
Khi đó, đối với Tần Noãn mà nói, Giang Cầm là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.
Nhưng bà ta vẫn không đưa cô theo, chỉ thấm thía nói với cô rằng: "Mẹ và ba con kết hôn cũng không đi được với nhau. Còn Volant, mẹ yêu gã, nhưng cũng bị gã tổn thương sâu sắc. Mẹ đã từng cho rằng mẹ có thể chăm sóc con rất tốt, nhưng thật ra mẹ lại không có năng lực ấy. Tiểu Noãn, trên thế giới này không có người nào vĩnh viễn đối xử tốt với bất kỳ ai. Bản tính con người rất lạnh bạc, phải vì bản thân mình trước [7]."
Bản tính con người rất lạnh bạc, phải vì bản thân mình trước.
Giang Cầm để lại một câu thật tâm, sau đó rời đi mà không quay đầu lại.
Tần Noãn trở về khoá trái cửa phòng, đợi ba ngày ba đêm, trong nhà có gì ăn được cô đều đã ăn sạch, nhưng Tần Minh Huy vẫn không xuất hiện.
Volant thường xuyên gõ cửa vào lúc nửa đêm, Tần Noãn kéo màn cửa lên, trốn vào ngăn tủ trong phòng, không dám bật đèn.
Thẳng đến nửa đêm của ngày thứ tư, Volant đạp cửa, phát hiện Giang Cầm không có ở đây, gã lập tức nổi điên đạp hết đồ dùng trong nhà, mảnh sứ mảnh thuỷ tinh vương đầy ra đất.
Tần Noãn cắn răng trốn trong tủ quần áo, run lên từng đợt.
Sau đó, Volant xông vào phòng ngủ, tìm kiếm sạch mọi ngóc ngách, cuối cùng kéo cô từ trong tủ quần áo ra.
Gã ép hỏi Giang Cầm ở đâu, cô không nói câu nào, lập tức bị gã đạp một cước, cả người ngã xuống mảnh kính vỡ đầy trên sàn.
Thuỷ tinh sắc ben khảm vào da thịt, máu tươi chảy ra, Tần Noãn đau điếng khóc lớn, còn gã thì cười dữ tợn.
Lại sau đó nữa, Tần Minh Huy dẫn theo người tới, Volant bị bắt, còn ông ôm cô lên, nói mình là ba của cô.
Khoảnh khắc ấy, Tần Noãn không hề mừng rỡ, không hề cảm động.
Cô chỉ tuyệt vọng nhìn Tần Minh Huy, mở miệng chất vấn: "Tại sao hai người lại sinh con ra vậy?"
Giang Cầm không thể chắc được Tần Minh Huy có tới đón cô hay không, vẫn để cô lại cô đơn một mình mà ra nước ngoài.
Còn Tần Minh Huy, vào lúc cô đợi được bốn ngày bốn đêm, ông mới sám hối nhìn kỹ một thân đầy thương tích của cô.
Bản tính con người là lạnh bạc, phải vì bản thân mình trước. - Khi ấy, câu nói này của Giang Cầm, cô đã nhớ kỹ trong lòng.
Trên đầu cô chợt bị mây đen bao phủ, sắc trời dần ảm đạm, không bao lâu sau, từng giọt mưa lẻ tẻ cũng rơi xuống.
Cố Trí Dương bước nhanh theo sau cô, "Trời mưa rồi, anh đưa em về ký túc xá."
Tần Noãn né tránh sự đụng chạm của anh.
"Em sao vậy?" Cánh tay của Cố Trí Dương khựng lại giữa không trung, cảm thấy cô có điểm lạ.
Tần Noãn không nói chuyện, chỉ yên lặng khoanh tay lại rồi cô độc đi giữa màn mưa.
Điện thoại trong túi cô vẫn luôn đổ chuông, từng cuộc lại từng cuộc, nhưng cô giống như không hề nghe thấy, chẳng có lấy một chút phản ứng nào.
Cố Trí Dương lấy điện thoại trong túi áo khoác của cô ra, trên màn hình hiển thị mười một cuộc gọi nhỡ từ Cố Ngôn Thanh.
Một cú điện thoại nữa lại gọi tới, Cố Trí Dương nhận máy, bên kia truyền đến thanh âm căng thẳng xen lẫn tức giận của Cố Ngôn Thanh, "Em đang ở đâu? Tại sao lại không nghe điện thoại?"
Cố Trí Dương nhìn xung quanh, mở miệng nói: "Tụi em ở gần Trung tâm hoạt động sinh viên [8], cô ấy bị đả kích rồi."
Sau khi kết thúc hạng mục người máy, Cố Ngôn Thanh vừa mới họp xong đã gọi cho Tần Noãn, nhưng không gọi được.
Anh đích thân tới dưới lầu ký túc xá của cô, hỏi bạn cùng phòng của cô nhưng không ai biết được tung tích của cô cả.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng như vậy, Cố Ngôn Thanh bị doạ, gọi đi từng cuộc điện thoại, nhưng đầu dây bên kia vẫn như cũ không hề nhận máy.
Suýt chút nữa, anh đã gọi báo cảnh sát.
Bây giờ nghe thấy điện thoại của Cố Trí Dương, anh lập tức đội mưa chạy tới Trung tâm hoạt động sinh viên.
Cách màn mưa phùn mịt mờ, anh nhìn thấy Tần Noãn đang đi về hướng này. Bước chân cô nhẹ bẫng, cả người hồn lạc phách bay, Cố Trí Dương đi phía sau cô, nói chuyện nhưng bị cô mặc kệ, muốn kéo tay cô thì cô kháng cự.
Cố Ngôn Thanh lao thẳng qua, lo lắng nhìn Tần Noãn, "Em sao vậy?"
Tần Noãn dường như không hề nghe thấy, đi ngang qua người anh.
Cố Ngôn Thanh nhìn qua Cố Trí Dương.
"Cô ấy đã đi mấy vòng như vậy rồi, em cũng không biết là cô ấy muốn làm gì nữa." Cố Trí Dương bất đắc dĩ nói.
Cố Ngôn Thanh nhìn qua bóng lưng của cô, bước nhanh tới giữ chặt cô lại. Tần Noãn giãy dụa, anh liền cưỡng ép ôm cô vào lòng, ôn nhu nói: "Noãn Noãn à, trời đang mưa, em sẽ bị cảm lạnh đó."
Tần Noãn bị anh ôm chặt, chậm rãi ngẩng đầu, "Bà ta nói rất đúng, bản tính con người là lạnh bạc, phải vì bản thân mình trước. Bà ta không quan tâm em, ba em thì cưới người khác rồi sinh con dưỡng cái. Ông nội đi rồi, trên thế giới này sẽ không có ai yêu em nữa."
Cả người Cố Ngôn Thanh hơi khựng lại. Anh nhíu mày nhìn cô, sờ lên trán cô, "Em bị sốt rồi."
Mà cô vẫn đang thì thào: "Sẽ không có ai yêu em cả, không một ai yêu em..."
Cố Ngôn Thanh cưỡng ép bế ngang eo cô lên, nhanh chân rời đi.
Cố Trí Dương vốn định đuổi theo, nhưng lại khựng một chút, cuối cùng đứng nguyên tại chỗ.
Lúc đưa cô về chung cư, Tần Noãn nóng sốt đến hôn mê bất tỉnh, Cố Ngôn Thanh không an lòng, lập tức gọi bác sĩ tư nhân của Lục gia tới khám cho cô.
Sau khi xác định cô không có gì đáng ngại, chỉ là phát sốt bình thường, anh mới yên tâm.
Cố Ngôn Thanh ngồi bên giường trông nom cô, đến khi cô hạ sốt, anh mới thả lỏng tâm trạng.
Anh gọi điện thoại cho Cố Trí Dương hỏi rõ mọi chuyện. Suy đoán của Cố Trí Dương cũng chỉ mơ hồ, dường như Cố Trí Dương cũng không biết rõ, nói anh hỏi Lục Tinh.
Hôm nay cuối tuần, Lục t*ng trùng hợp có ở nhà.
Nhân lúc Tần Noãn còn đang ngủ, Cố Ngôn Thanh trở về gặp Lục Tinh, vừa mới mở cửa đã hỏi thẳng vấn đề.
Lục Tinh không nói câu nào.
Cố Ngôn Thanh ngồi xuống ghế salon, "Dương Dương và cô ấy là bạn tốt, nhưng chỉ biết đại khái, con hỏi qua cậu ấy rồi. Sau khi Giang Cầm và chú Tần ly hôn, bà ta đưa cô ấy ra nước ngoài, cô ấy sống bên đó... quả thật không tốt."
"Mẹ không muốn kể đồng nghĩa với việc bắt con phải điều tra. Mặc dù tạm thời con không tra được, nhưng nếu sử dụng người của Lục gia, nhất định con cũng sẽ tra ra thôi."
Lục Tinh trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Lúc đầu Giang Cầm gả cho Tần Minh Huy, cuộc sống vợ chồng của hai người họ rất tốt. Sau khi Giang Cầm sinh hạ Tần Noãn thì nghi thần nghi quỷ với Tần Minh Huy, luôn cảm thấy anh ấy có người khác bên ngoài."
"Bởi vì chuyện này mà hai người cãi cho túi bụi, cuối cùng bào hết tình cảm, Giang Cầm muốn ly hôn, còn kiên trì mang Tần Noãn theo. Tần Minh Huy bận kinh doanh nên cuối cùng đã ký đơn ly hôn, tuỳ ý để chị ta đi."
"Ban đầu Tần Minh Huy vẫn thường đến thăm con gái, nhưng sau này anh ấy cũng kết hôn, Giang Cầm lập tức không cho ba con hai người gặp nhau nữa. Lại về sau, chị ta đi theo Volant ra nước ngoài, từ đó biệt tích."
"Mãi đến nhiều năm sau, vào một ngày nào đó, Giang Cầm đột nhiên gọi điện thoại nói Tần Minh Huy ra nước ngoài đón con gái trở về Tần gia. Khi đó tập đoàn Viễn Thương đang tiến hành khai thác thị trường châu Âu, Tần Minh Huy bận tối mày tối mặt, cũng cho rằng Giang Cầm nổi điên khóc la om sòm nên không để ý tới chị ta, cuối cùng chậm trễ vài ngày."
"Sau đó, Tần Minh Huy càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, liền nói chuyện này cho ông cụ Tần. Sau khi biết chuyện, ông cụ Tần mắng anh ấy một trận, nói là mặc kệ có phải bẫy hay không, anh ấy vẫn phải đi xem. Nếu như con gái thật sự cô đơn một mình ở nước ngoài thì phải làm sao bây giờ? Lúc này Tần Minh Huy mới bay suốt đêm qua đó."
"Đáng tiếc là anh ấy vẫn chậm một bước, lúc Tần Noãn được đưa về, cơ thể con bé đầy thương tích, cả người cũng uất ức. Mấy năm đầu về nước, con bé không nhận Tần Minh Huy, chỉ đi theo ông cụ Tần. Đôi khi mẹ qua đó thăm con bé, sau đó đưa nó tới Lục gia chơi, lại để nó khám bác sĩ tâm lý ba năm, nó mới dần khôi phục bình thường."
"Sau khi ông cụ Tần đi rồi, tuy con bé vẫn gần gũi với mẹ nhưng ở giữa lại có một tầng xa cách. Con cảm thấy nó hoạt bát, lạc quan vậy thôi, thật ra nó rất mẫn cảm, cũng cảm thấy thiếu tình thương."
"Trước khi qua đời, ông cụ Tần giao phó con bé cho mẹ. Nhưng mẹ muốn dẫn con bé tới Tần gia thì nó lại không chịu, để nó về Tần gia nó cũng không cần, chỉ một mình sống ở biệt thự phía Nam ngoại ô. Lúc gặp người khác, con bé có thể cười tươi ba phần, nhưng thật ra, mấy năm nay nó vẫn cô đơn một mình."
"Bởi vì đồng ý với ông cụ Lục sẽ chăm sóc con bé, cho nên mẹ mới giới thiệu nó cho con biết." Lục Tinh nhìn về phía Cố Ngôn Thanh.
"Nhưng mẹ không biết làm như thế là đúng hay sai. Thân thế của nó đáng thương, đã làm con đau lòng, nó lại là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, mẹ cũng không biết có phải đã lầm nó là hạnh phúc của con hay không."
"Chỉ là nếu như có thể, mẹ rất hi vọng rằng con có thể tìm được ánh nắng chân chính của mình, một đời vui vẻ làm bạn với cô gái ấy."
"Noãn Noãn chính là hạnh phúc của con." Cố Ngôn Thanh cắt đứt lời bà, chân thành nói: "Con đã sống dưới ánh mặt trời rực rỡ rồi mẹ à, cho nên không cần cô gái ánh nắng chân chính gì nữa. Bên trong thế giới của Noãn Noãn có lo âu, vậy con sẽ bảo vệ cô ấy. Nếu như cô ấy thiếu thốn tình yêu, vậy thì toàn bộ tình yêu của con đều tặng hết cho cô ấy."
Cố Ngôn Thanh đứng dậy, nhìn về phía mẹ mình, "Đợi mấy ngày nữa, khi tâm trạng của cô ấy tốt hơn, con đưa cô ấy về Lục gia đính hôn."
Lục Tinh hơi ngạc nhiên, "Không phải con nói chờ tốt nghiệp mới suy nghĩ đến chuyện này sao?"
"Con không chờ nữa." Cố Ngôn Thanh đưa lưng về phía bà.
Thanh âm hơi lặng đi, đôi mắt đỏ lên, anh cất bước rời đi.
_____
[1] Cơ duyên xảo hợp: duyên phận đưa đẩy:v
[2] Thao trường: sân tập huấn quân sự (hoặc là nơi tổ chức thi đấu thể thao)
[3] Học bá: từ dùng để chỉ người học giỏi, học rất giỏi, học quá giỏi.:v
[4] Danh hoa: hoa thơm cỏ lạ – ở đây ví Cố Ngôn Thanh cao quý như loài hoa hiếm.
[5] Convert: chân trời nguyệt, băng sơn liên Edit: ánh trăng phía chân trời, hoa tuyết tại núi băng.
[6] Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp (Theo
leosansutu.wordpress.com) - ở đây Mục Lăng Thành tưởng có đồ ăn vặt gì tới năm vị.
[7] Convert: Nhân tính lương bạc, riêng phần mình vì bản thân Edit: bản tính con người rất lạnh bạc, phải vì bản thân mình trước.
[8] Convert: học sinh trung tâm hoạt động Edit: trung tâm hoạt động sinh viên (tương tự Nhà văn hoá Sinh viên bên mình ấy:v).