Editor: Chanh
Cố Tần buồn cười nhìn qua cô, cuối cùng nghiêng người, để cho cô vào: "Được, em vào đi."
Mục Sở giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, mặt dày mày dạn đi vào.
Cố Tần đóng cửa, thấy cô trực tiếp đi ra ban công, anh hô: "Dừng lại!"
Mục Sở dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Sao ạ?"
Cố Tần đứng sau cửa nhìn cô, lời nói mang theo chút nghiền ngẫm: "Em không phải vào xem anh tắm sao? Chạy ra ban công làm gì?"
"À" Mục Sỡ khẽ xoa xoa chóp mũi, nghiêm túc thúc giục anh: "Vậy anh đi tắm nhanh đi, lát nữa em còn nhìn lén."
Cố Tần: "... "
Cô tiếp tục bịa chuyện: "Trước mắt em về phòng cái đã, rồi đợi lát nữa thần không biết quỷ không hay lén đi qua, dọa anh một cái, như vậy mới có không khí."
Cố Tần: "??"
Thấy cô vẫn tiếp tục đi ra ban công, Cố Tần bước nhanh về phía trước, túm lấy cổ áo cô.
Xách cô như xách một con gà con đem về: "Cái miệng này của em đúng là cái gì cũng dám nói."
"Còn muốn có không khí?" Mắt phượng anh khẽ híp, trong con ngươi đen sẫm có in bóng dáng nhỏ bé của Mục Sở, "Anh thấy bây giờ cũng rất có không khí đấy."
"... "
Mục Sở vô tội nhìn anh, quyết định im lặng là vàng.
Cố Tần cũng không đùa cô nữa, khẽ nhíu mày, trên mặt không có chút ý cười: "Định trèo qua ban công?"
Nghĩ đến khoảng cách giữa hai ban công, anh nhìn cô, ánh mắt dần tối lại.
Lúc anh không cười nhìn rất nghiêm túc, khiến cho người ta sợ sệt.
Mục Sở tiếp tục im lặng, mắt cụp xuống, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Cố Tần thở dài, giọng điệu có chút hòa hoãn: "Em có biết là rất nguy hiểm không? Chẳng may sẩy chân rơi xuống thì sao?"
"Sao có thể chứ, hẹp như vậy, em bước nhẹ một cái cũng... "
Thấy anh nhìn chằm chằm, cô rất tự giác ngậm miệng lại.
Sau đó, lại nhỏ giọng lầm bầm: "Anh mà trả thư lại cho em thì em phải làm mấy chuyện nguy hiểm này à?"
Cố Tần khẽ mỉm cười, nhìn qua cô: "Lén lút trèo nửa ngày, còn muốn lấy lại thư tình?"
Mục Sở chìa hai tay ra, một mặt lấy lòng: "Anh à, anh trả lại cho em đi, chẳng may anh để ở chỗ không an toàn, giúp việc quét dọn tìm thấy được rồi nói cho ba mẹ anh, lúc đấy không phải ba mẹ em cũng biết chuyện sao?"
Cố Tần xem thường: "Biết thì sao?"
"Em lại bị giáo huấn chứ sao!"Mục Sở ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, mang theo chút đáng thương, mắt long lanh như chú nai con.
Lần trước tờ giấy kẹp trong sách bị ba cô nhìn thấy, cô đã "được" vị tiên sinh nhà mình giáo dục nửa ngày. Lần này chuyện bức thư mà bị lộ ra nữa, chắc cô phải chuyển trường mất thôi TvT.
Môi Cố Tần cong lên, khẽ xoa đầu cô, dụ dỗ nói: "Hè này mà ngoan ngoãn thì anh chắc chắn trả nó lại cho em."
Mục Sở một mặt không mấy tình nguyện.
Chẳng lẽ cô lại phải sống nơm nớp trong lo sợ suốt cả một kì nghỉ hè?
Cô còn muốn thương lượng lại một chút với Cố Tần, nhưng anh tuyệt nhiên không cho cơ hội.
Xách con gà nào đó tới cửa, mở cửa phòng, đẩy cô ra ngoài: "Trong tủ kính ở thư phòng phía Nam có chìa khóa dự phòng, cấm em trèo ban công đấy!"
Nhìn thấy cửa phòng anh đóng lại "Ầm" một tiếng dứt khoát, Mục Sở sửng sốt nửa ngày, nhìn vào trong hét lớn: "Này, anh có biết thương hoa tiếc ngọc một chút không hả?"
Đợi một lúc cũng không thấy Cố Tần có động tĩnh gì.
Cô không có cách nào khác, đành ngậm ngùi đi tới thư phòng lấy chìa khóa.
- ---------
Ngày thứ hai, Mục Sở dụi mắt tỉnh dậy.
Cô xuống giường nhưng không vội chạy đi rửa mặt ngay mà đi tới ban công thăm mấy bụi hoa nhài của mình trước.
Lại đột nhiên phát hiện, khe hở giữa hai ban công phòng mình và Cố Tần không còn nữa.
Ở giữa có một tấm ván đã được đóng chặt, muốn đi qua bên kia quả thực rất dễ dàng.
Mục Sở: "..."
Đây là biết cô sẽ trèo ban công lần nữa nên trải đường sẵn à?
Đối xử với cô tốt như vậy? Sợ cô ngã sao?
Không đúng, cô đã lục tung phòng anh lên, Cố Tần sao lại tốt như thế được?
Có bẫy!
Chắc chắn là có bẫy!
Đầu tiên là dụ rắn ra khỏi hang.
Sau đó quăng lưới, tóm gọn cô lại!!
Ông cha ta từng nói, không ai tắm hai lần trên một dòng sông.
Thất bại một lần rồi, cô đâu có ngu mà đâm đầu vào lần nữa.
Kiễng chân nhìn phòng ngủ của anh một chút, cô kiềm chế lại cơn kích động đang trào dâng trong lòng mình.
Tưới nước cho hoa xong, Mục Sở xoa xoa cái bụng xẹp lép vì đói của mình, xuống lầu ăn cơm.
Trong phòng ăn, cô là người đến cuối cùng.
Lúc này Cố Tần và Cố Tích đang ăn sáng, hình như còn đang thảo luận về cái gì.
Xích xích lại gần cô mới phát hiện, Cố Tích đang khai thông hiểu biết cho Cố Tần về 《Hoa hồng có gai》.
Mục Sở đứng trước cửa phòng ăn, nghĩ đến đoạn đối thoại tối hôm qua với Cố Tần, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này Cố Tích đang khí thế ngất trời giải thích: "Phẩm Như là nữ chính của bộ phim đó, cô ấy cưới phải một tên chồng cặn bã..."
Cố Tích giải thích lộn xộn, Cố Tần nghe nửa ngày mới hiểu đại khái nội dung cô nàng muốn truyền đạt.
Anh suy tư, hỏi Cố Tích: "Vậy nếu nói sao em lại mặc đồ của Phẩm Như có nghĩa là --- em rất cặn bã xấu xa sao?"
Cố Tích sửng sốt mấy giây, lắc đầu: "Anh điên à!"
Sắc mặt Cố Tần dần tối lại, trừng cô nàng: "Em nói gì đấy?"
Cố Tích nói: "Sao mày lại mặc đồ của Phẩm Như là một câu thoại, câu tiếp theo của nó là, trông lẳng lơ chết đi được!"
Cố Tần: "..."
Cố Tích nghi ngờ nhìn anh: "Đừng nói với em là đến phim này anh cũng chưa xem nhé?"
Cố Tần liếc em mình, nhàn nhạt nói: "Em suốt ngày coi tivi, không đả động gì đến sách vở, chừng nào mới làm ba mẹ hết lo lắng đây?"
Cố Tích cắt một tiếng, lầm bầm: "Này này rõ ràng là Sở Sở lôi kéo em xem cơ mà, sao anh lại nói mỗi mình em chứ?"
"Đúng rồi, mà sao đột nhiên anh lại hỏi cái này? Chẳng lẽ có ai nói với anh câu này rồi?"
Không đúng, với cái bản mặt lúc nào cũng hằm hằm đen như đít nồi của anh mình, căn bản là chẳng lẳng lơ nổi!
Trừ khi đối phương mắt mù!
Cố Tần cúi đầu ăn cháo trong bát, không nói gì.
Ngoài cửa truyền đến giọng của thím An: "Sở Sở sao lại đứng ngoài cửa thế kia, mau vào ăn sáng đi cháu."
Mặt Mục Sở đỏ lên, cười cười với thím An, đi vào.
Cố Tần ngẩng đầu lên nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, cô đột nhiên cảm thấy tim mình như trễ mất một nhịp, cả người có chút không được tự nhiên.
Hai tai Mục Sở khẽ nóng lên, vội vàng tránh ánh mắt của anh, ngồi xuống cạnh Cố Tích.
Cố Tích nhìn cô một cái, lo lắng hỏi: "Sở Sở, cậu bị sốt à?"
Nói rồi còn khẽ đưa tay áp lên má đỏ ửng của cô, nhất thời kinh hãi: "Nóng quá, cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
"... "
Mục Sở bưng cốc sữa bò trên bàn uống một ngụm, cười với Cố Tích: "Không sao, lúc nãy tớ có đứng ngoài ban công một lát chắc là bị nóng ấy mà, vào nhà ngồi là ổn ngay thôi."
Lúc này Cố Tích mới thở phào nhẹ nhõm: "Ngoài trời nóng lắm, phơi nắng nhiều da sẽ bị tổn thương đấy, lần sau cậu đừng đứng lâu ở ban công nữa."
Mục Sở đáp lại qua loa: "Tớ biết rồi, cậu nhanh ăn đi."
Cố Tích thấy cô quả thật như không có chuyện gì nghiêm trọng, lúc này mới ăn tiếp.
Cả quá trình Cố Tần đều không lên tiếng, nửa ngày sau khóe môi anh mới khẽ cong lên, hai đầu lông mày giãn ra, có chút vui vẻ.
Sau bữa ăn, Cố Tần đi tới công ty như thường lệ.
Trước khi đi, anh nhìn ra trời bên ngoài qua chiếc cửa kính sát đất, dặn dò hai người: "Trời nắng lắm, hai đứa đừng ra ngoài chạy lung tung, ở nhà học bài đi."
Cố Tần vừa đi, toàn thân Mục Sở đều thấy nhẹ nhõm hẳn, miếng sushi trong tay cũng trở nên ngon lạ lùng.
Đột nhiên Cố Tích nổi hứng lên kể với cô: "Này này, ban nãy anh tớ còn đùa, hỏi Phẩm Như là ai..."
Mục Sở: "..."
Đang nói hăng say, thấy sắc mặt Mục Sở không tốt, Cố Tích nhanh chóng đưa nước qua: "Sao lại nghẹn rồi? Uống nước uống nước!"
Uống mấy ngụm nước, Mục Sở sợ cô nàng nói tiếp, bèn nhanh chóng đổi chủ đề: "Sao anh ấy ngày nào cũng đi làm muộn thế?"
Hai ngày liên tiếp, anh đều chờ hai người bọn họ xuống ăn sáng rồi mới đi.
Cố Tích đang ăn súp của bánh bao, thuận miệng nói: "Công ty nhà mình, đi lúc nào chả được."
Ăn sáng xong xuôi, Mục Sở nói với Cố Tích về việc bức thư tình kia, nhờ cô nàng đứng bên ngoài canh chừng động tĩnh, còn mình thì chui vào phòng tìm một lần nữa.
Cố Tích trợn tròn mắt: "Cậu vào phòng ngủ của anh tớ á? Nhắc nhẹ nè, hồi bé tớ cũng lẻn vào phòng anh một lần để lấy một thứ đồ rồi, kết quả là bị anh ấy đánh cho một trận."
"Cũng không có... nghiêm trọng như vậy chứ?" Hôm qua cô cũng bị Cố Tần bắt tại trận đấy thôi, có bị đánh như Cố Tích kể đâu.
Chắc là do không phải em gái ruột mình nên có chút khách khí?
"Anh ấy đi làm rồi, chắc không quay về nhanh thế đâu, cậu giúp tớ canh chừng nhé."
Mục Sở nói xong, rục rịch muốn hành động.
Nhanh chóng giải quyết xong xuôi việc này, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cố Tích thấy cô to gan lớn mật, cũng không khuyên giải gì thêm, tự giác đi ra ngoài trông chừng.
Trước khi đi còn dặn cô: "Cậu nhớ chú ý điện thoại đấy, có gì tớ nhắn tin."
Mục Sở ra dấu OK, đi vào thang máy.
Lần thứ hai chui vào phòng Cố Tần, Mục Sở ngựa quen đường cũ.
Cô lục lại những nơi có thể cất giấu, vẫn không tìm thấy.
Phòng ngủ cũng đâu có lớn, sao tìm mãi không ra nhỉ?
Chắc không đến mức cất ở trên người chứ?
Trên người - - -
Mục Sở nhìn qua phòng thay đồ bên cạnh, đi vào.
Tất cả đồ của Cố Tần đều được treo gọn gàng trên tủ, được là ủi phẳng phiu, mở cửa ra còn thoang thoảng mùi bạc hà tươi mát.
Sờ hết tất cả những quần áo có túi, cuối cùng cô cũng sờ được một phong thư trong túi áo khoác.
Cô hưng phấn lấy ra, là một phong thư màu xám, không phải bức thư tình màu xanh nhạt cô đang tìm.
Mục Sở có chút nhụt chí, đang định bỏ phong thư này về chỗ cũ, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói cố ý lớn tiếng của Cố Tích: "Anh, anh quên đồ gì thì nhờ tài xế đưa qua không phải dễ hơn sao? Hay để em với Sở Sở đưa qua cũng được mà, dù gì bọn em ở nhà cũng đang rảnh rỗi."
Cố Tần đi đến trước cửa phòng ngủ của mình, nhìn Cố Tích đang một mực đi theo mình, dò xét: "Em nói lớn tiếng vậy làm gì?"
Cố Tích khẽ giật mình, ngón tay khẽ ngoáy ngoáy lỗ tai: "Tai của em hôm nay không tốt lắm, nên vô thức nói lớn một chút ấy mà."
Cố Tần xùy một tiếng xem thường, từ chối cho ý kiến, đẩy cửa vào phòng.
Anh trở về tìm danh sách những người tâm phúc của ba trong công ty mà đợt trước ông đưa cho anh, hình như lúc ấy tùy tiện nhét ở túi áo nào thì phải.
Chỉ là khi tiến vào phòng ngủ, bỗng thấy có chút không thích hợp.
Nhìn qua thì có vẻ chỉnh tề, dường như không có gì là không ổn cả.
Nhưng phòng thay đồ, cửa khẽ mở.
Nghĩ đến vẻ khác thường vừa rồi của Cố Tích, khóe môi anh khẽ câu lên một đường cong đẹp mắt, chậm rãi đi vào.
Liếc nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào đôi dép màu hồng ở phía sau cửa nơi góc tường, im lặng một lúc, rồi nhìn qua cánh cửa tủ đang khép chặt.
Ngón trỏ anh khẽ cong, tay gõ gõ vào cửa tủ.
Bên trong không có động tĩnh.
Anh trực tiếp mở cửa ra.
Mục Sở đang nép sau quần áo, dựa vào sát mép tủ. Khi cửa mở ra, con ngươi cô dần phóng đại, cuối cùng đối diện với đôi mắt phượng thâm thúy của Cố Tần.
Tóc cô xõa dài, lúc này có chút rối tung, tùy ý rơi xuống gò má.
Sửng sốt mấy giây, cô chững chạc đàng hoàng nhìn anh: "Ơ anh ạ, em đang chơi bịt mắt trốn tìm với Tích Tích."
Cố Tần: "..."
"Thật đấy!" Mục Sở nói như đúng rồi, "Em vốn là định trốn ở phòng mình, nhưng sợ cô ấy tìm được nên mới chạy vào đây trốn một chút. Bây giờ em lập tức đi ngay!"
Cô muốn đi ra ngoài, nhưng Cố Tần đã chặn ngoài cửa tủ, căn bản là không ra được.
Vừa rồi là tình huống khẩn cấp nên cô mới vui vào tủ đồ, dép cũng không biết ở góc xó xỉnh nào rồi, đành phải đi chân đất, lại bị Cố Tần nhìn chằm chằm, có chút không được tự nhiên.
Đành ôm gối ngồi trong tủ quần áo, không dám ngẩng đầu.
Cố Tần nhìn qua bộ dáng này của cô, ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Hoa Hoa, em đây là đang... tìm đồ của Phẩm Như sao?"
Mục Sở ngây người một lúc, bỗng ý thức được anh đang nói cái gì, nhấc chân đạp một phát, --- chuẩn xác trúng vào mặt anh!
Mục Sở: "... "
Không khí đột nhiên an tĩnh dị thường.
Cố Tích đứng ở ngoài cửa xoắn xuýt thật lâu, cảm thấy là chị em tốt của nhau, vẫn nên đồng cam cộng khổ với Mục Sở.
Cho nên cô nàng quyết định xông vào cứu Mục Sở ra!!
Nhưng mà vừa vào tới phòng thay đồ, lại bắt gặp Mục Sở đang ngồi với một tư thế kì quái trong tủ quần áo, một chân đặt ở --- trên mặt anh cô!!
Cố Tích: "..."
Thế nào gọi là to gan lớn mật?
Đây chứ đâu!!
- ------------------