Ở căn nhà hiện tại có đến ba phòng ngủ, La Ngữ Tịch ở phòng thứ ba cạnh nhà bếp, cha mẹ La ở phòng đầu cạnh phòng khách, phòng giữa dùng làm nơi làm việc cho cô vì tránh ồn ào và hứng ánh sáng tốt.
Hạc Tư Đằng và Jason qua đêm, Jason được ưu ái một mình ngủ ở phòng làm việc của La Ngữ Tịch, chỉ là phải nằm nệm không giường.
Sau khi kết thúc bữa tối, trò chuyện thêm một lúc mọi người chia nhau về nhà nghỉ ngơi.
Dù chỉ mới qua chín giờ, bầu trời ở ngoại thành đã tối đen như mực, bên ngoài sân chỉ còn hiu hắt những ánh sáng vàng từ bóng đèn sợi đốt.
Về phòng, Hạc Tư Đằng bỗng đi tắm lần nữa, La Ngữ Tịch ngồi ở trên giường sắp xếp chỗ nằm mà lòng dạ ngổn ngang. Giống như, cảm giác của đêm tân hôn đầu tiên, vừa hồi hộp căng thẳng lại vừa lo lắng trông đợi.
La Ngữ Tịch đã hai mươi sáu tuổi, đã có một "ít" kinh nghiệm về mối quan hệ yêu đương của người trưởng thành. Những việc như "lên giường ôn chuyện cũ" hay "lên giường làm hoà" cũng hết sức bình thường.
Nhưng khổ nỗi, da mặt của La Ngữ Tịch không dày được như Hạc Tư Đằng, bảo cô ngồi đợi anh tới "xơi", cô thật sự không làm được.
Mặc dù chuyện thân mật thể xác giữa La Ngữ Tịch và Hạc Tư Đằng từng diễn ra nhiều lần lúc trước, nhưng hai năm qua ngay cả tiếp xúc gần với nam giới cô cũng hạn chế, vậy nên cảm giác hiện tại có hơi xấu hổ.
La Ngữ Tịch như ngồi trên đống lửa, đành để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Cô nằm ở sát vách tường, để Hạc Tư Đằng nằm ngoài rìa, đầu óc mải nghĩ ngợi vô thức đặt gối ôm vào giữa lúc nào chẳng hay.
Hồi lâu sau, Hạc Tư Đằng trở về phòng, trên áo vẫn còn thấm những giọt nước chưa khô hết. Đóng cửa, anh tiện tay khoá luôn chốt, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía La Ngữ Tịch đang đắp kín chăn nằm xoay mặt vào tường.
Hai khoé môi Hạc Tư Đằng giương lên phấn khởi, chịu đựng cả một ngày dài đối với anh đã đủ cực khổ. Bây giờ, anh chỉ muốn làm những gì mình muốn.
Hạc Tư Đằng mon men leo lên giường, ngay khi vừa giở chăn đập thẳng vào mắt anh là gối ôm ngăn cách giữa hai chỗ nằm.
Trong chớp mắt, nét mặt mong chờ của Hạc Tư Đằng liền lạnh lại, ánh mắt lộ ra tia phẫn nộ. Đến cuối cùng, La Ngữ Tịch trước mặt anh tỏ vẻ thuận theo, nhưng sau lưng anh vẫn chọn tránh né.
Nhất thời, Hạc Tư Đằng không hiểu được, rốt cuộc anh vì La Ngữ Tịch thay đổi gần như đổi cả một cuộc đời, vậy mà trong lòng cô vẫn giữ mối quan hệ với anh ở một khoảng cách nhất định, tưởng chừng không nhận ra nhưng thực chất lại có một tấm màn vô hình chắn ngang.
Tất cả những nhẫn nại và bao dung Hạc Tư Đằng đều đã dành cho việc chờ đợi cùng bỏ qua bản thỏa thuận hôn nhân sau lưng anh. Hiện tại, Hạc Tư Đằng chỉ muốn bất chấp mọi hậu quả giành lại những gì xứng đáng thuộc về mình, bao gồm cả La Ngữ Tịch.
Hạc Tư Đằng bước tới dứt khoát kéo chăn ra khỏi người La Ngữ Tịch ném đi, cô vốn chưa ngủ, bị hành động của anh làm cho giật mình mà xoay phắt người lại.
La Ngữ Tịch còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của Hạc Tư Đằng, động tác anh trong chớp mắt nhanh tới mức loạt xoạt vài tiếng đã cởi xong quần áo trên người cô.
Hai mắt La Ngữ Tịch mở to, dù có hơi bất an nhưng sâu trong lòng vẫn tồn tại sự mong đợi.
Khi cơ thể Hạc Tư Đằng hạ xuống, đôi môi La Ngữ Tịch vô thức hơi chu lên, nhưng thay vì bắt đầu từ một nụ hôn, anh lại hôn xuống cổ cô.
Sự động chạm nhẹ nhàng bỗng hóa thành nóng bỏng, hai hàm răng của Hạc Tư Đằng đột nhiên cắn sâu vào da thịt La Ngữ Tịch, cùng lúc bàn tay anh ở bên ngực cô siết mạnh.
"A!"
La Ngữ Tịch đau điếng người, có điều nghĩ đến Hạc Tư Đằng kích động sau lâu ngày thân mật khó tránh quá tay, cô đành im lặng chịu đựng sau đó.
Những nụ hôn của Hạc Tư Đằng trải dài trên thân thể La Ngữ Tịch để lại cảm giác đau rát, vô tình khiến cảm xúc trong cô nhất thời không thoải mái.
Cơn mưa cuối tháng bảy bất chợt đổ xuống lúc về đêm, nhiệt độ chẳng mất chốc tăng lên tạm xua bớt sự oi bức trong phòng.
Nghe tiếng mưa rơi, tinh thần La Ngữ Tịch cũng dễ chịu hẳn đi, cùng lúc Hạc Tư Đằng lại kết thúc khúc dạo đầu một cách hời hợt.
Hạc Tư Đằng quỳ ngồi trên giường, chồm người nắm lấy hai bàn tay của La Ngữ Tịch, anh yên lặng mấy giây xem xét rồi mới cất tiếng hỏi: "Nhẫn cưới đâu?"
"Em cất trong tủ quần áo." La Ngữ Tịch thật thà đáp.
Hạc Tư Đằng bước xuống giường đến tủ lục tìm, bên dưới hộc tủ nhỏ có một hộp vuông bằng gỗ nằm gọn trong góc, anh mở ra lấy chiếc nhẫn cưới bên trong quay lại chỗ La Ngữ Tịch.
Bàn tay phải của La Ngữ Tịch được cầm lên đeo lại nhẫn vào ngón áp út, thế nhưng hành động dứt khoát không chút tình cảm của Hạc Tư Đằng khiến La Ngữ Tịch kinh ngạc khó hiểu.
Đến tận giây phút này, cô mới nhận ra sự lạnh nhạt hiện diện trên nét mặt anh. Khi nãy Hạc Tư Đằng không hề hôn cô, chứng tỏ anh đã không muốn chứ không phải gấp gáp mà bỏ qua.
La Ngữ Tịch lồm chồm ngồi dậy, rụt rè hỏi: "Anh sao vậy? Giận em sao?"
Hạc Tư Đằng không nhìn thẳng vào La Ngữ Tịch, bao nhiêu sự khó chịu giờ đây đều để lộ ra ngoài. Hai năm không bên nhau, nhẫn cưới chưa từng tháo khỏi tay anh chỉ một lần, vậy mà cô lại có thể thản nhiên tháo ra cất đi.
Chuyện cũ thêm chuyện mới khiến tâm tình của Hạc Tư Đằng trở nên cực kỳ buồn bực, lý trí còn sót lại chính là không được làm tổn thương đến La Ngữ Tịch.
Qua thái độ của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch khẳng định anh đang giận, nhưng nguyên nhân vì sao thì cô thật lòng không biết.
"Em..." La Ngữ Tịch ngập ngừng, giọng nói có chút e dè: "Em làm gì khiến anh giận sao?"
Nghe được câu hỏi này của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng mới vơi bớt tức giận. Anh ngồi xuống mép giường cạnh cô, mắt đối mắt chất vấn: "Em diễn kịch nhiều như vậy mệt chưa?"
La Ngữ Tịch mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh không chớp, trái tim trong lồng ngực cô run rẩy, vẫn cố giữ giọng bình tĩnh hỏi ngược lại: "Em diễn kịch gì?"
Không một giây chần chừ, Hạc Tư Đằng dứt khoát đáp: "Giả vờ yêu anh, giả vờ chấp nhận anh, nhưng thực ra trong tiềm thức của em vẫn trốn tránh anh."
"Em không có!" La Ngữ Tịch oan ức lên cao giọng.
"Được, em chứng minh anh xem?"
Trước lời đề nghị nhẹ nhàng của Hạc Tư Đằng, cơn hoảng loạn ở đáy lòng La Ngữ Tịch dâng lên tận cả tâm trí. Những ngón tay đặt trên nệm của cô vô thức co lại, yếu ớt mở lời: "Em phải chứng minh thế nào?"