Sau cuộc nói chuyện với La Ngữ Tịch, tâm tình Hạc Tư Đằng cũng bị kéo xuống. Cả một buổi chiều trong văn phòng, chỉ cần cầm điện thoại lên định chơi game, bỗng nhiên bao lời trách móc của cô lại ùa về trong đầu.
Cứ như thế, Hạc Tư Đằng mất hết hứng, vừa không có tiền lại vừa lo tai mắt của ông Hạc nên không thể ra ngoài, vậy nên chỉ còn mỗi cách làm việc giết thời gian.
Số lần trước nay Hạc Tư Đằng nghiêm túc với công việc đều đếm trên đầu ngón tay, bởi trong tư tưởng anh luôn có suy nghĩ ỷ lại vào tài sản gia đình.
Chật vật cũng qua nửa ngày, canh đúng năm giờ chiều, Hạc Tư Đằng lập tức thu dọn tan làm, nhanh chóng xuống bộ phận La Ngữ Tịch làm việc tìm cô cùng về.
Khác với Hạc Tư Đằng thích thì làm, không thích thì nghỉ, đi sớm về muộn cũng không ai ý kiến. Nhưng đối với vị trí La Ngữ Tịch đang đảm nhiệm, công việc luôn chất cao như núi, dự án phải liên tục đổi mới, vào mùa lễ hội hay sự kiện thì áp lực càng nặng nề hơn.
Từ ngoài vào, Hạc Tư Đằng đến thẳng bàn làm việc của La Ngữ Tịch, giọng nói có chút dè dặt: "Về."
La Ngữ Tịch chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, lơ đễnh đáp: "Anh về trước đi, hôm nay tôi có cuộc họp nhóm, bắt buộc phải ở công ty tăng ca."
Hạc Tư Đằng ngập ngừng, vội tìm cớ: "Vậy cơm tối thì sao?"
"Tôi nhờ cha tôi mang qua rồi." La Ngữ Tịch lạnh nhạt trả lời.
Liên tục bị La Ngữ Tịch phũ bỏ ý tốt, Hạc Tư Đằng chần chừ một chỗ, cuối cùng vẫn phải chọn ra về trước. Dù sao từ chuyện lúc trưa đã khiến cô bất mãn, chủ động tỏ ra hối lỗi cũng chẳng thể vừa lòng, kiên nhẫn dỗ dành con gái gì đó càng không phải phong cách của anh.
Hạc Tư Đằng về đến nhà, vừa vào cửa chính đã chạm mặt ông bà Hạc ngồi ở phòng khách. Không thấy bóng dáng La Ngữ Tịch, bà Hạc thoải mái ra mặt, ông Hạc ngồi cạnh mặt mũi vẫn nghiêm nghị, liếc mắt nhìn con trai ung dung bước đi.
Không cần đợi ông Hạc hỏi đến, Hạc Tư Đằng đã tới ngồi xuống ghế, tự giác khai báo: "Ngữ Tịch tăng ca, bảo con về trước."
Ông Hạc yên lặng liếc mắt qua dáng vẻ bình thản của Hạc Tư Đằng, cầm lấy tấm thiệp màu trắng trên bàn trước mặt ném qua phía anh, lên tiếng yêu cầu: "Thay cha đi sự kiện."
Cả ngày buồn chán gặp toàn chuyện mệt đầu, vừa được ông Hạc đề nghị tham gia tiệc, Hạc Tư Đằng hứng thú cầm thiệp mở lên xem, không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ đã đồng ý.
Hạc Tư Đằng cầm theo thiệp mời về phòng chuẩn bị, anh vừa xoay người thì ánh mắt ông Hạc lập tức trở nên thâm sâu.
Bà Hạc chung sống cùng ông Hạc hơn hai mươi mấy năm, bảo bà tin ông đột nhiên dễ tính với Hạc Tư Đằng là điều vô cùng khó, nhưng thật lòng bà cũng chẳng đoán được ông đang có tính toán gì.
Trên phòng riêng, Hạc Tư Đằng tắm rửa xong đứng trước gương trong nhà tắm sửa soạn cho bản thân, lúc rửa mặt bằng sữa chuyên dụng xong thì chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út rơi vào tầm mắt.
Anh chống tay lên thành bồn rửa mặt bằng đá nghĩ ngợi, cuộc hôn nhân với La Ngữ Tịch là ép buộc, không có tình yêu, thế nên đeo nhẫn cưới hay không cũng chẳng có ý nghĩa, đã vậy chẳng khác vòng kim cô ràng buộc.
Thêm nữa, nhớ đến những lời La Ngữ Tịch đã nói lúc trưa, đoán chừng cô cũng chẳng muốn cùng Hạc Tư Đằng kéo dài cuộc hôn nhân này.
Muốn giải thoát cho cả hai, anh chỉ còn cách làm vừa lòng ông Hạc và nước sông không phạm nước giếng với La Ngữ Tịch.
Ngay khi Hạc Tư Đằng vừa ra khỏi phòng tắm, cùng lúc điện thoại đặt ở mặt tủ đầu giường reo lên. Anh từ tốn bước đến cầm lên kiểm tra, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là Jason, phó giám đốc phòng đại diện của công ty.
Hạc Tư Đằng kéo biểu tượng nghe máy, đường dây vừa kết nối giọng nói hớn hở của anh ta đã vang lên: "Tư Đằng, cậu thay chủ tịch dự tiệc phải không? Mấy nàng xinh tươi đang đợi gặp cậu đây, tới chưa?"
"Đang chuẩn bị." Hạc Tư Đằng lơ đễnh đáp một tiếng.
Giây tiếp theo sau câu trả lời của anh, giọng nói oang oảng của Jason từ loa điện thoại phát ra: "Nhân lúc cậu chưa bị tình yêu còng đầu thì hưởng thụ cuộc sống có người đẹp chào đón đi, nhớ tới nhanh đó!"
Hạc Tư Đằng không nhịn được cười lạnh khi nghe nhắc đến hai chữ "tình yêu", trực tiếp cúp máy không một lời chào.