La Ngữ Tịch sau khi dạy cho Hạc Tư Đằng một bài học xong cũng không đợi chờ, trực tiếp đi xe do tài xế nhà đưa đón đến công ty.
Sau khi La Ngữ Tịch rời đi không lâu, Hạc Tư Đằng tìm trong quần áo cũ mặc tối qua đều không thấy nhẫn cưới ở đâu. Trước mắt đã hết cách, anh chỉ còn nghĩ đến mỗi việc thẳng thắn nhận tội trước khi bị ông Hạc đuổi ra khỏi nhà không cho một xu.
Sửa soạn ăn mặc chỉnh tề, Hạc Tư Đằng xuống lầu trong tinh thần đã sẵn sàng đón nhận cơn giận của ông Hạc. Từ xa còn chưa bước hết bậc thang đã bắt gặp ông ngồi ở phòng khách, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hạc Tư Đằng vừa mới đến gần, ánh mắt giận dữ của ông Hạc lập tức hướng vào anh. Ông hừ lạnh đầy phẫn nộ, lên giọng mắng: "Mày đang giỡn mặt với tao phải không?"
Kẻ có tội chưa trả lời thì bà Hạc ngồi gần đó đã nhanh chóng lên tiếng đáp thay: "Tư Đằng nó làm gì sai? Là do ông ép nó lấy La Ngữ Tịch, nó không yêu cô ta thì vẫn có quyền ra ngoài tìm hiểu cô gái khác chứ!"
Ông Hạc trừng mắt qua vợ, gằn giọng cảnh cáo: "Đừng để tôi khoá luôn thẻ tín dụng của bà."
Nhắc tới tiền, bà Hạc liền cam chịu ngậm chặt miệng giữ im lặng.
Ông Hạc nhìn lại Hạc Tư Đằng, thái độ cực kỳ bất mãn: "Tao cho mày đến đó để giao lưu giữ mối quan hệ trong giới, không phải để chỗ cho mày thể hiện cái tính ăn chơi lêu lỏng của mày!"
Hạc Tư Đằng hướng mắt nhìn xuống, biểu tình bất đắc dĩ.
"Tao thật sự không còn lời nào để nói với mày nữa."
Ông Hạc tức đến thở không ra hơi, nghiến răng nghiến lợi khống chế cơn giận để giữ bình tĩnh chỉ ra điểm sai của con trai.
"Mày xem lại mày đi, tao có để mày thiếu thốn cái gì không? Mày lại không biết quý trọng mà ra ngoài kết bè kéo lũ, tao bắt mày kết hôn chính là đã nhắc nhở mày phải an phận, rồi thì sao?"
Về cuối câu giọng nói ông Hạc cao lên bức xúc, sự nhẫn nại cuối cùng cũng hoàn toàn mất đi: "Vợ mày làm việc ở công ty đến nửa đêm nửa hôm mới về nhà, còn mày chỉ biết vui vẻ cho bản thân. Tao vô dụng một vì không dạy được vợ con, còn mày vô dụng đến mười vì ngay cả tư cách làm chồng cũng không có!"
Bao nhiêu nhẫn nhịn từ lúc phải cưới La Ngữ Tịch tích tụ trong lòng, lâu dần như tức nước vỡ bờ, Hạc Tư Đằng không nhịn nổi nữa mà trút ra: "Nhưng con đâu có yêu La Ngữ Tịch, cha ép con lấy cô ta chỉ là theo ý riêng của cha, cha bảo con phải làm chồng thế nào khi người vợ đó con chẳng muốn?"
Nghe thấy những lời này, ông Hạc không hề nổi giận, ngược lại dần điềm tĩnh. Ông gật đầu, nghiêm túc đưa ra lời thoả thuận: "Được, nếu như mày ngoan ngoãn làm việc, không dây dưa với đám bạn xấu, tao chấp nhận cho mày với Ngữ Tịch ly hôn ngay lập tức."
Lời đề nghị đáng giá đến quá đột ngột, Hạc Tư Đằng ngạc nhiên tròn mắt chưa dám tin những gì mình vừa nghe được.
Trong khi đó, bà Hạc còn vui hơn cả Hạc Tư Đằng, vội thúc giục anh đang đứng ngây người ra: "Tư Đằng, mau hứa với cha con đi!"
Tiếng bà Hạc kéo tâm trí Hạc Tư Đằng tỉnh táo trở lại, không bỏ qua cơ hội luôn mong đợi, anh gật mạnh đầu khẳng định: "Con sẽ chứng minh cho cha thấy."
Kết thúc cuộc nói chuyện, Hạc Tư Đằng rời nhà đến công ty, nhưng khi vừa ra khỏi cửa, sực nhớ đến chiếc nhẫn của La Ngữ Tịch bị cô ném đi. Anh chần chừ vài giây, cuối cùng cũng quyết định vòng qua mảnh sân từ phía ban công phòng hướng xuống để tìm.
Tính toán vị trí từ chỗ La Ngữ Tịch đứng trên lầu ném xuống, Hạc Tư Đằng đã rất nhanh tìm được chiếc nhẫn trong đám cỏ xanh. Anh cầm chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt vô thức hiện lên muôn vàn phức tạp.
"La Ngữ Tịch, ly hôn mới là cách tốt nhất cho tôi và cô."1