Tắm rửa thay vội quần áo sạch, Hạc Tư Đằng quay lại phòng chứa đồ dứt khoát bế La Ngữ Tịch cùng tấm chăn đang quấn quanh người cô lên mang ra ngoài.
Nhẹ nhàng đặt La Ngữ Tịch xuống giường, nhìn cô cựa người một chút rồi thôi, dù có tác động vẫn ngủ say không tỉnh, anh bất giác thở dài một hơi.
Anh chậm chạp leo lên giường, dùng tay lót đầu nằm nghiêng qua phía La Ngữ Tịch, ánh mắt dán chặt vào mặt cô, bất chợt nhỏ giọng mắng: "Cô giỏi lắm, còn dám vào cả trong mơ quyến rũ tôi!"
Hạc Tư Đằng tự nói rồi tự cười, câu trước mắng cười câu sau liền cảm thán: "Đúng là lợi hại... có lợi có hại."
Mải nghĩ ngợi về La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng ngủ quên từ lúc nào không hay, khi tỉnh giấc đã gần bảy giờ sáng của ngày hôm sau.
Buổi tối Hạc Tư Đằng có lòng bế La Ngữ Tịch về giường ngủ, sáng sớm cô thức dậy đi làm cũng không thèm gọi anh, thậm chí còn tự mình đến công ty trước.
Hạc Tư Đằng mang tâm trạng không vui đến công ty, cứ nghĩ đến việc La Ngữ Tịch vô tâm bỏ mặc thì anh lại càng thêm chuốc bực vào người.
Đến nơi, khi Hạc Tư Đằng từ cửa chính bước vào sảnh, ánh mắt của nhân viên xa gần nhìn anh đều tỏ ra đầy dị nghị.
Tâm tình không tốt, Hạc Tư Đằng lười quan tâm đến cách nhìn của người khác. Anh bước vào thang máy, nhấn nút lên tầng trên.
Trước lúc gần đến gần phòng làm việc của mình, Hạc Tư Đằng lần nữa bắt gặp ánh mắt thiếu thiện chí của Tô Chân Vũ. Anh đến gần chỗ cậu ta, mất kiên nhẫn hỏi thẳng: "Hôm nay cả công ty bị sao vậy, thái độ nhìn tôi giống cậu là có ý gì?"
Tô Chân Vũ điềm nhiên đứng lên với tư thế nghiêm chỉnh, từ tốn đáp: "Cũng không có gì quá phức tạp, chỉ có cổ phiếu giảm, bên hợp tác dự án lần này có ý định rút lui."
"Tại sao?" Hạc Tư Đằng nhíu mày khó hiểu.
Tô Chân Vũ thở ra một hơi mạnh, nét mặt lộ ra vài tia bất mãn, mặc kệ thân phận cấp dưới mà thẳng thừng chất vấn: "Anh vẫn chưa biết bản thân đã ảnh hưởng đến công ty thế nào sao?"
Giữa lúc Hạc Tư Đằng vẫn chưa nắm bắt được vấn đề, Tô Chân Vũ vừa mở điện thoại mình lên vừa giải thích: "Các tin tức từ những trang báo lớn đã được gỡ bỏ, nhưng trong các hội nhóm riêng tư trên mạng xã hội vẫn lan truyền rất nhiều."
Tô Chân Vũ vừa nói xong, đoạn hội thoại về ly hôn của Hạc Tư Đằng và bà Hạc chiều qua trong điện thoại phát lên.
Sắc mặt Hạc Tư Đằng bỗng chốc tối sầm xuống, Tô Chân Vũ phía đối diện điềm tĩnh tiếp lời: "Chủ tịch đã đưa xuống thông báo đoạn ghi âm chỉ là bịa đặt, vu khống. Nhưng cô Ngữ Tịch đã bị ảnh hưởng rất nhiều, vì bên đối tác cho rằng cô ấy dùng việc kết hôn cùng anh để tạo độ hot cho bản kế hoạch lần này."
Ngừng một chút, Tô Chân Vũ một dao đâm thẳng vào Hạc Tư Đằng: "Nói trắng ra, họ dùng lý do cô Ngữ Tịch có chồng mới cưới chưa kết hôn được một tuần đã đòi ly hôn, mẹ chồng lại tỏ thái độ ghét bỏ con dâu để hạ thấp chất lượng bản kế hoạch của cô ấy. Bởi vì cô Ngữ Tịch không được nhà chồng xem trọng, họ nghĩ cô ấy dùng thủ đoạn gả cho anh, sau đó mưu tính để có chỗ đứng trong công ty giành cổ phần. Vậy nên họ không muốn hợp tác với cô ấy vì sợ mất lòng anh và vợ chồng chủ tịch về sau."
Trái ngược với phong thái nhẹ nhàng của Tô Chân Vũ, Hạc Tư Đằng dần dà trở nên mất bình tĩnh.
Tối qua, La Ngữ Tịch bỗng đưa đơn ly hôn, chứng tỏ cô cũng đã biết chuyện này. Hạc Tư Đằng khó tránh khỏi ăn năn, chính anh là người tận mắt cô bán mạng làm việc cho bản kế hoạch vừa rồi. Kết quả chỉ vì vài lời nói của anh và bà Hạc bị lộ ra, khiến người chịu thiệt nặng nề nhất lại là La Ngữ Tịch.
Hạc Tư Đằng dứt khoát xoay người, nhanh chóng xuống tầng La Ngữ Tịch làm việc tìm cô nói chuyện cho rõ ràng.
Lúc Hạc Tư Đằng bước vào cửa phòng sáng tạo, chỗ làm việc của La Ngữ Tịch vẫn ngay ngắn giấy tờ trên bàn, nhưng không thấy người đâu.
Bao nhiêu cặp mắt thừa đoán trước được đồng loạt hướng về Hạc Tư Đằng. Một nữ đồng nghiệp cùng phòng của La Ngữ Tịch ngồi gần cửa, thấy anh liền chủ động lên tiếng hỏi: "Hạc tổng, anh tìm Ngữ Tịch?"
"Phải."
"À..." Cô gái ngập ngừng vài giây, lời nói ra có chút miễn cưỡng: "Phía bên đối tác có ý kiến về vấn đề hợp tác, Ngữ Tịch cùng vài người nữa đã đến gặp họ đàm phán rồi."