“Cô...” Hạc Tư Đằng trợn mắt khó tin, nhưng còn chưa kịp nói lời nào La Ngữ Tịch đã mở cửa bước xuống xe. Anh dõi mắt theo cô mở cửa ghế sau, ôm tập tài liệu ra ngoài.
Hạc Tư Đằng không còn thời gian suy nghĩ, vội rời khỏi xe đuổi theo La Ngữ Tịch bỏ đi một mạch. Thời khắc nhìn thấy tập tài liệu được cô trân trọng hơn cả vết thương của bản thân mình bị ném thẳng vào thùng rác, toàn thân anh tựa như có tảng đá lớn đè lên, tiến đến không được, lùi lại cũng chẳng xong.
Chính vì La Ngữ Tịch nói không hề sai, Hạc Tư Đằng vẫn luôn là một kẻ hèn nhát, ngay cả một việc nên trò cũng chẳng làm được. Danh xưng làm một người đàn ông, một người chồng của anh đều không có tư cách.
Vứt đi tài liệu, La Ngữ Tịch đi bộ trên vỉa hè về nhà, từng bước chân không sức lực lảo đảo, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khuỵu.
Hạc Tư Đằng đứng cạnh xe không rời mắt khỏi bóng dáng La Ngữ Tịch đang từng chút xa dần. Cho rằng anh lo sợ ông Hạc cũng đúng, nhưng nói anh thật sự năn ăn cũng chẳng sai. Nếu anh đừng mang chuyện ly hôn ra lặp đi lặp lại, mọi thứ đã không tệ như hiện tại.
Dù có xấu xa vô tâm đến mức nào, Hạc Tư Đằng vẫn còn chút lý trí để phán xét đúng sai. Anh cũng biết rõ những gì anh và bà Hạc làm đã sai, sai ở chỗ vì sự ích kỷ riêng đã làm tổn thương tinh thần, thể chất và thậm chí là hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của người khác.
Mà người khác ở đây lại chính là La Ngữ Tịch, người được pháp luật thừa nhận là vợ Hạc Tư Đằng, là người có danh phận rõ ràng trên hộ khẩu nhà họ Hạc. Ngay cả người nhà với nhau cũng chưa từng đối tốt, vậy với người dưng nước lã lấy gì để đòi hỏi sự tôn trọng?
Suy nghĩ thông suốt, Hạc Tư Đằng nhanh chóng chạy theo giữ La Ngữ Tịch lại, nhưng ngay khi tay anh vừa chạm vào cô đã lập tức bị hất mạnh ra. Tâm trạng của ai cũng đều không tốt, huống chi người chịu ảnh hưởng nhất trong sự việc lần này là La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng đành nhận lỗi hạ nước.
“Lên xe tôi đưa cô về.”
Trái ngược với giọng điệu nhường nhịn của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch vẫn lạnh giọng đáp: “Không dám.”
Hạc Tư Đằng thở ra một hơi lực bất tòng tâm, anh liếm đôi môi khô khốc, lần nữa cố gắng thuyết phục: “Đừng như vậy nữa, lên xe trước đã.”
Trong khi trạng thái Hạc Tư Đằng nóng bao nhiêu thì La Ngữ Tịch lại lạnh bấy nhiêu. Dường như đọc thấu được ý nghĩ trong đầu anh, cô không cần tốn thời gian dò xét, trực tiếp nói thẳng: “Anh mặc kệ tôi, anh cũng hãy yên tâm, tôi bây giờ rất muốn ly hôn với anh, tôi tuyệt tối sẽ không nói lại với cha khiến cuộc hôn nhân này kéo dài ra đâu.”
Trái tim Hạc Tư Đằng như thể bị một thứ vô hình bóp chặt, chỉ vài giây ngắn ngủi thoáng qua, tưởng chừng như mối quan hệ vừa tốt đẹp lên một chút thì đã phải sắp bước đến bờ vực trở mặt thành thù, tâm trí anh chợt bừng tỉnh nắm cổ tay La Ngữ Tịch kéo cô vào lòng, chớp mắt đã phủ môi lên môi cô.
Nụ hôn bất ngờ còn chưa kéo dài được quá ba giây, La Ngữ Tịch đã mím chặt môi vùng vẫy cơ thể đẩy Hạc Tư Đằng ra. Đáng nói thể lực chênh lệch rõ rệt, mặc cho La Ngữ Tịch ra sức phản kháng, cánh tay ôm ngang eo cô vẫn không có chút nào gọi là buông lỏng ra.
Sau gáy bị ép giữ, cơ thể bị ôm cứng, La Ngữ Tịch hành động theo quán tính, vừa co gối định cho Hạc Tư Đằng một cước nhưng toàn thân đột ngột bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Nụ hôn cùng lúc rời ra, La Ngữ Tịch hoảng loạn tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào Hạc Tư Đằng, đổi lại anh chỉ bình tĩnh cất lời hỏi: “Muốn cãi nhau đến cùng đúng không?”
Đôi môi La Ngữ Tịch vừa hé, Hạc Tư Đằng đã dùng giọng điệu ngứa đòn trả lời thay: “Được, về nhà tôi bắt ghế cho em đứng ngang bằng tôi mà cãi.”