Thoáng cái, Hạc Tư Đằng bị tiếng khóc của La Ngữ Tịch làm cho giật bắn mình. Anh vội vàng chồm người đến gần, nhìn thấy gương mặt đẫm mồ hôi và nước mắt của cô càng thêm sót ruột.
Nằm nghiêng bên cạnh La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng dịu dàng vuốt những sợi tóc con bị vướng trước mặt cô ra sau tai, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: "Em sao vậy?"
La Ngữ Tịch không cử động nổi thân thể, chỉ có thể uất ức bộc phát bằng tiếng khóc: "Đau..."
Hạc Tư Đằng lập tức chột dạ, vẫn ngây ngô hỏi tiếp: "Khi nãy anh có dặn em khó chịu thì nói với anh, sao em không nói?"
"Nói nhanh..." La Ngữ Tịch ấm ức nói trong cơn khóc nấc: "Nói nhanh quá... anh có nghe đâu!"
Sắc mặt Hạc Tư Đằng trở nên lấm lét, dù lo sợ vẫn phải bình tĩnh phân trần: "Em nói nhanh không nói quá, anh cứ tưởng em chê chậm nên anh mới nhanh thêm."
Vẻ mặt tủi thân của La Ngữ Tịch sau câu nói của Hạc Tư Đằng liền chuyển sang tức giận. Cô trừng mắt đỏ hoe nhìn anh, hung hăng lớn tiếng: "Nhanh nhanh cái đầu anh!"
Đột nhiên bị mắng trong khi chính La Ngữ Tịch là người không nói rõ ràng trước, Hạc Tư Đằng ngồi bật dậy, không nhịn được mà bật lại: "La Ngữ Tịch, em đừng có quá đáng, em không chịu nói rõ, sao có thể trách một mình anh?"
La Ngữ Tịch giương đôi mắt bị màng nước che lấp nhìn chằm chằm vào Hạc Tư Đằng. Cô bất chợt cười nhạt, lời nói toát ra đầy cay đắng: "Đúng, cơ thể tôi cũng chỉ là thứ rẻ mạt cho anh phát tiết, đâu có tư cách để dám trách anh."
Dứt lời, La Ngữ Tịch liền nằm xoay lưng lại, biểu cảm Hạc Tư Đằng cực kỳ hốt hoảng, lòng dạ sôi lên như lửa đốt.
Không dám bỏ một giây ra chần chừ, anh vội vã kéo La Ngữ Tịch dậy ôm chặt vào lòng, giọng nói run rẩy lộ sự khẩn thiết: "Không phải, là anh nói bậy, đều là anh làm sai nhưng đổ thừa cho em..."
Bản tính quả nhiên không thể thay đổi trong một thời gian ngắn, trước đây vì sống quá tự cao, Hạc Tư Đằng nhiều lúc theo bản năng buộc miệng nói thẳng ra mà không cần suy nghĩ.
Nhưng giờ đây đối với La Ngữ Tịch thì khác, khó khăn lắm Hạc Tư Đằng mới khiến cô mềm lòng, dần thu hẹp khoảng cách với anh. Cho nên, bằng bất cứ mọi giá nào, anh cũng không thể khiến mọi thứ quay về ban đầu, rồi lại bị cô lấy chuyện ly hôn ra kết thúc.
Nghe thấy nhịp tim đập thình thịch vừa nhanh vừa mạnh của Hạc Tư Đằng bên tai, La Ngữ Tịch đã phần nào đoán được anh đang căng thẳng. Cơn giận dỗi trong lòng cô cũng sớm qua đi, chính xác là từ lúc nghe được những lời dỗ ngọt từ anh.
Cảm xúc của La Ngữ Tịch sau khi thân mật không ổn định, vừa khó chịu lại vừa có cảm giác mất mát, thiếu an toàn. Vậy nên, từng lời nói, những việc Hạc Tư Đằng làm sau khi cùng cô trải qua thân mật còn quan trọng hơn cả lúc bắt đầu.
La Ngữ Tịch ở trong vòng tay Hạc Tư Đằng không hề cực quậy hay phản kháng, ngược lại như tìm được hơi ấm và chốn an toàn mà dựa dẫm.
Qua một lúc lâu, Hạc Tư Đằng kiểm tra phát hiện La Ngữ Tịch đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường, thu dọn "bãi chiến trường" cho gọn gàng, sau đó đi lấy khăn thấm nước ấm lau mình cho cô.
Lau thân thể sạch sẽ cho La Ngữ Tịch xong, Hạc Tư Đằng giúp cô mặc lại đồ ngủ. Thấy cô gái nhỏ nổi giận cách đó không lâu giờ đây lại ngoan ngoãn ngủ say, anh khẽ mỉm cười cưng chiều.
Nằm xuống bên cạnh La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng đắp chăn lên cho cả hai, ánh mắt chăm chú ngắm cô ngủ. Lát sau, anh giơ ngón trỏ lướt trên sóng mũi cô, thấp giọng thì thào: "Đáng yêu thật."1