Chín giờ tối, chiếc xe mô tô đen viền đỏ CBR500R lướt gió trong màn đêm, băng song song bờ biển trải dài phía xa. Qua gần hai mươi phút, địa điểm dừng chân là công viên quảng trường.
Dù thời gian đã không còn sớm nhưng vẫn đông người tụ tập, Hạc Tư Đằng dựng xe mô tô thuê ở một góc ít người, anh bước xuống xe trước, tháo nón bảo hiểm đặt lên đầu xe.
Ngay khi Hạc Tư Đằng vừa giúp La Ngữ Tịch cởi nón xong, anh liền nhân cơ hội hôn lên môi cô một cái. La Ngữ Tịch nhíu mày nhìn anh, ghét bỏ cằn nhằn: "Lại hôn."
Hạc Tư Đằng nghênh ngang hất mặt, từ tốn đáp trả: "Em có ý kiến gì? Để tôi gọi vợ tôi ra đối chấp với em."1
La Ngữ Tịch vừa tức vừa buồn cười, tức vì không cãi lại được Hạc Tư Đằng, buồn cười vì lời anh nói.
Bỗng ở trung tâm quảng trường, một đám đông tổ chức nhảy múa giao lưu, khách đến du lịch cũng hiếu kỳ vây quanh xem.
Chỗ bên này, Hạc Tư Đằng đứng dựa vào thành xe đưa mắt dõi theo từ xa. Sau lưng anh, La Ngữ Tịch ngồi xoay người về một phía, vòng tay ôm cổ anh.
Khi nghe được lời thổ lộ của Hạc Tư Đằng ở hồ bơi, La Ngữ Tịch đã hạ quyết tâm đưa ra đáp án cuối cùng cho cuộc hôn nhân này. Dù là lâu dài hay ngắn ngủi, dù là rung động hay yêu đậm sâu, La Ngữ Tịch muốn dùng thứ tình cảm chân thành dành tặng cho Hạc Tư Đằng, xem như phần thưởng vì anh đã thay đổi tích cực.
La Ngữ Tịch tựa đầu lên vai Hạc Tư Đằng, anh liền xoay mặt qua, đôi môi vô tình lại vừa vặn hôn trúng mũi cô.
Cả hai không hẹn cùng nhoẻn miệng cười, Hạc Tư Đằng lấy điện thoại bên trong túi áo khoác ra, ban đầu chỉ định chụp ảnh nhưng không để ý nhấn nhầm nút quay.
Giờ đây, khi có được trái tim La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng cảm giác như đạt được một thành tựu to lớn, bao nhiêu vất vả khó khăn trước đó đều không còn đáng kể.
Hiện tại, Hạc Tư Đằng chỉ muốn dốc toàn tâm toàn ý, xây dựng sự nghiệp, bảo vệ hạnh phúc riêng và hàn gắn mối quan hệ giữa La Ngữ Tịch và bà Hạc.
Giữa lúc Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch đang ở thế giới riêng cùng nhau, bỗng nhiên một nhóm thiếu niên ba bốn người, có cả nam lẫn nữ đi ngang qua, họ vừa cầm điện thoại vừa nhiệt tình bàn tán.
"Tụi mày xem clip nóng của Hạc Tư Đằng với La Ngữ Tịch chưa? Xem nhanh kẻo bị xoá."
Như có thần giao cách cảm, Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch nghe được liền tự động nhìn nhau. Sẵn điện thoại trong tay, anh nhanh chóng lên mạng kiểm tra, video clip quay trộm lúc cả hai hôn nhau ở hồ bơi sân thượng đã bị phát tán khắp nơi.
Hạc Tư Đằng trầm trọng nhìn qua La Ngữ Tịch, giọng nói có phần đè nén: "Khốn kiếp thật, bây giờ cả nước đều biết em cưỡng hôn anh rồi."1
Đang trong tâm thế căng thẳng, La Ngữ Tịch nghe xong liền ngơ ngác ra mặt. Bắt gặp Hạc Tư Đằng nở nụ cười gian manh, cô chẳng chút nương tình đánh vào vai anh, không cam tâm mắng thẳng: "Anh đúng là trơ trẽn!"
"Quá khen."
La Ngữ Tịch: "..."1
Qua mười một giờ, ăn tối bên ngoài xong Hạc Tư Đằng cùng La Ngữ Tịch về khách sạn nghỉ ngơi.
Rửa mặt, thay đồ ngủ ra, La Ngữ Tịch leo lên giường nằm. Lát sau Hạc Tư Đằng cũng đến nằm cạnh cô, còn mang theo một tờ giấy A4.
Nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy dòng chữ Lịch Công Tác được viết tay, trong lòng La Ngữ Tịch lập tức sinh nghi. Ánh mắt cô lướt xuống các dòng chữ viết bên dưới, càng xem sắc mặt càng sa sầm tối.
[Thứ hai.
7 giờ: Thức dậy, ăn sáng.
9 giờ: Đến địa điểm tham quan/vui chơi.
11 giờ 30: Ăn trưa.
12 giờ: Về khách sạn ngủ cùng sếp.
14 giờ: Ăn xế.
14 giờ 30: Ra ngoài đi dạo.
16 giờ 30: Về khách sạn tắm với sếp.1
17 giờ: Ăn chiều.
18 giờ 30: Đi bơi với sếp.
19 giờ 30: Ăn tối, dạo phố đêm.
21 giờ 30: Lên giường cùng sếp.1
23 giờ: Đi ngủ cùng sếp.]
Mới đọc lịch trình của ngày thứ hai, ấn đường của La Ngữ Tịch đã cau chặt lại, liếc qua Hạc Tư Đằng bên cạnh, vẻ mặt anh vô cùng hào hứng.
Hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, La Ngữ Tịch nhẫn nại đọc lịch trình ngày tiếp theo.
[Thứ ba.
8 giờ: Thức dậy, ăn sáng, đi dạo.
10 giờ: Lên giường cùng sếp.1
11 giờ 30: Ăn trưa.
12 giờ 30: Vận động nhẹ trên giường, ngủ trưa cùng sếp.1
15 giờ 30: Đi dạo, ăn chiều.
17 giờ: Tắm cùng sếp.
18 giờ: Đi bơi cùng sếp.
19 giờ: Ăn tối, dạo phố đêm.
21 giờ: Netflix and Chill.1
23 giờ: Đi ngủ cùng sếp.]
Đột nhiên La Ngữ Tịch vừa thấy đau mắt lại vừa đau đầu, dùng sự kiên nhẫn sót lại đọc tiếp.
[Thứ 4.
8 giờ: Thức dậy, vận động trên giường cùng sếp.
9 giờ 30: Ăn sáng, đi dạo.
10 giờ 30: Lên giường cùng sếp.
11 giờ 30: Ăn trưa.
12 giờ: Ngủ trưa cùng sếp.
14 giờ: Tập thể dục trên giường cùng sếp.
...]
Còn chưa đọc hết, giờ giấy trong tay La Ngữ Tịch đã bị bóp đến nhăn nhúm. Cô ngồi bật dậy, giơ tờ giấy bị vò nát trong tay về phía Hạc Tư Đằng, gằn giọng hỏi: "Công tác đột xuất của anh chính là để thực hiện lịch trình biến thái này?"
Khoé môi Hạc Tư Đằng căng lên lộ ra hàm răng trắng đều tắm tắp, anh dè dặt đáp: "Anh tạo cơ hội cho em nghỉ ngơi mà."
"Nghỉ ngơi?" La Ngữ Tịch cố ý nhấn giọng lặp lại, cơn tức cuộn trào đến đỉnh đầu, không kiềm nén được mà phun ra: "Tần suất lên giường tăng dần theo ngày anh còn dám nói tạo cơ hội cho em nghỉ ngơi? Dạo gần đây sống bình yên quá anh ngứa đòn rồi phải không?"
Hạc Tư Đằng mím môi nhịn cười, thận trọng xoa dịu cơn giận của La Ngữ Tịch: "Vậy cố định hai lần một ngày có được không?"
La Ngữ Tịch không nói gì, cũng không còn để lộ bất kỳ cảm xúc nào trên mặt. Ba giây trôi qua, cô dồn sức vào chân đạp thẳng vào người anh tiễn xuống sàn.1