Không chỉ riêng bà Hạc, ngay cả Hạc Tư Đằng cũng cực kỳ sốc trước lời nói đanh thép không chút nể nang ai của La Ngữ Tịch.
Bà Hạc như dầu châm thêm lửa, khiến cơn giận trong người càng lúc càng cháy thêm phừng phực. Ngay lúc bà định lao vào dùng “tác động vật lý” với La Ngữ Tịch thì một lần nữa, bà bị chính con trai cưng cản lại.
La Ngữ Tịch dùng tay hai cầm chén súp lên thổi qua vài hơi, trực tiếp uống cạn.
Trước ánh mắt khó hiểu của Hạc Tư Đằng và bà Hạc, La Ngữ Tịch điềm tĩnh mỉm cười: "Tư Đằng đã trưởng thành hơn mẹ nghĩ. Anh ấy đã biết chăm sóc vợ bị bệnh, biết suy nghĩ cho người khác, chứ không phải một thiếu gia chỉ biết sống trong sự bao bọc của mẹ mình."
Nói xong, La Ngữ Tịch cũng không quyến luyến ở lại, trực tiếp tìm cớ tránh đi: "Con còn phải chuẩn bị đi làm, xin phép mẹ."
Trợn mắt dõi theo La Ngữ Tịch bước vào nhà tắm, bà Hạc hậm hực trách sang Hạc Tư Đằng: "Con xem đi, chưa gì nó đã muốn leo lên đầu chúng ta ngồi rồi."
Hạc Tư Đằng cau có, hờ hững đáp: "Thì cô ấy nói có sai đâu."
"Mày!"
"Mẹ phiền quá, ra ngoài đi, để cho con yên." Vừa nói, Hạc Tư Đằng vừa đẩy bà Hạc ra khỏi phòng, mặc cho bà mắng chửi mà khoá luôn chốt cửa.
Hạc Tư Đằng lười biếng trở về giường nằm dài, tâm trí bận suy nghĩ nhưng ngay khi vừa nghe tiếng La Ngữ Tịch mở cửa, anh lập tức ngồi dậy, mang khó chịu trong lòng trút ra.
"La Ngữ Tịch, dù gì mẹ tôi cũng là người lớn, cô không thể dùng lời dễ nghe hơn sao?"
"Những gì tôi nói đều là sự thật, cha anh muốn tôi lấy anh, chính là để dạy dỗ anh lại."
Hạc Tư Đằng chống hai tay ra phía sau lưng, bộ dạng nhếch nhác xem thường: "Dân đen các người đều ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy sao?"
La Ngữ Tịch vừa bước đến trước phòng chứa quần áo, nghe thấy câu hỏi của Hạc Tư Đằng, bước chân cô lập tức khựng lại.
Bất động mấy giây, khi cơn sóng giữa ngực được khống chế, La Ngữ Tịch mới xoay đầu lại đối diện Hạc Tư Đằng. Biểu cảm cùng ánh mắt của cô dành cho anh tràn đầy thất vọng và phẫn uất, lời nói vẫn bình tĩnh đầy cứng rắn.
"Không, dân đen chúng tôi không ăn nói như vậy, là do tôi tự nói. Nhưng đối với những kẻ như anh, lại vô cùng thích hợp."
Dứt lời, La Ngữ Tịch mở cửa đi thẳng vào phòng không một lần ngoái đầu. Nhìn thấy thái độ lạnh lùng xa cách của La Ngữ Tịch khác với tối qua, Hạc Tư Đằng biết mình lỡ lời nhưng lại không có dũng khí thừa nhận.
Sửa soạn xong, La Ngữ Tịch xuống bếp chuẩn bị cơm hộp cho bữa trưa. Vì hiểu rõ sức khoẻ mình không tốt, cô luôn hạn chế ăn uống bên ngoài, ngay cả đồ ăn vặt, bánh ngọt cũng hiếm khi đụng đến.
Bữa sáng trên bàn ăn của gia đình có phần gượng gạo, không ai nói với ai câu nào, chuyện tốt xấu diễn ra trong một buổi sáng cũng chẳng đáng nhắc đến.
Tuy nhiên, vết xước trên mặt của La Ngữ Tịch đã lọt vào mắt ông Hạc, tuy ông không nói ra nhưng thái độ cảnh cáo dành cho Hạc Tư Đằng cực kỳ rõ ràng.
Kết thúc bữa sáng chóng vánh, Hạc Tư Đằng phải đến công ty làm việc vì tiền sinh hoạt của tháng tới. Ông Hạc đã siết chặt chi tiêu, bao nhiêu thẻ tín dụng của anh đều bị ông tịch thu giao cho La Ngữ Tịch giữ. Hơn nữa, dàn siêu xe thể thao đắt đỏ cũng bị giam lại, ngoại trừ dùng đi làm mới được phép lấy chạy.
Để được tự lái xe, Hạc Tư Đằng bắt buộc phải chở La Ngữ Tịch theo giám sát. Việc chở một cô gái đối với anh đã quá quen thuộc, vả lại cũng cùng điểm đến, dù thích hay không thích thì chở cô theo cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng, ngay khi ra đến đường lớn, La Ngữ Tịch lại chủ động lên tiếng phá bầu không khí yên lặng giữa cả hai: "Dừng xe."
"Làm gì?"
La Ngữ Tịch không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Chẳng phải anh muốn tự do sao?"
Hạc Tư Đằng hoài nghi liếc mắt qua La Ngữ Tịch, thấy cô không có ý đùa giỡn, chần chừ một hồi anh cũng tấp xe vào lề.
Ngay sau khi La Ngữ Tịch xuống xe, Hạc Tư Đằng cũng không ngại nữa mà nhấn ga phóng xe đi. Có điều, là đi trong bất an.
Cho tới lúc dừng đợi đèn đỏ ở ngã tư, Hạc Tư Đằng mới ngẫm nghĩ có điều không đúng. Nếu ông Hạc biết anh đến công ty một mình mà bỏ rơi cô giữa đường, không chừng từ nay về sau sẽ không được tự lái xe nữa.
Hạc Tư Đằng hừ lạnh, nghiến răng tức giận: "La Ngữ Tịch, cô dám chơi tôi!"
Đèn xanh vừa bật, Hạc Tư Đằng lập tức đánh lái vòng ngược lại. Quay về đường cũ, từ xa bắt gặp La Ngữ Tịch ngồi ở trạm chờ xe buýt, anh lập tức lao xe vụt tới dừng ngay trước mặt cô.
Hạc Tư Đằng hạ kiếng xe, nói vọng ra: "Lên xe đi."
Những người trẻ tuổi cùng đứng chờ xe buýt rất nhanh nhận ra Hạc Tư Đằng qua hãng và biển số xe của anh. Có người xì xầm bàn tán, có người lại cay mắt mà cố ý lớn tiếng đá xiên đá xỏ: "Mua siêu xe cho đắt tiền để chở người đẹp, ngôi sao. Còn vợ mới cưới lại để đi xe buýt, đúng là đồ tồi!"
Bao nhiêu lời mắng chửi đều lọt vào tai Hạc Tư Đằng, anh bực dọc bước xuống xe, thô bạo kéo La Ngữ Tịch ngồi yên không động nhét lên xe.
Ngay khi xe vừa lao trên đường, Hạc Tư Đằng liền giận dữ lớn tiếng: "Cô muốn tôi bị cha khắc chế, để người ngoài chê cười tôi thì cô mới vui đúng không?"
La Ngữ Tịch lạnh nhạt quay mặt ra ngoài cửa sổ, thẳng thừng đáp: "Tôi không muốn ngồi xe của anh."
Hạc Tư Đằng cười lạnh, giọng điệu hách dịch đầy đay nghiến: "Chúng ta kết hôn là do cha tôi ép. Cô thật sự nghĩ tôi có tình ý với cô hay sao mà ghen tuông?"
Biết Hạc Tư Đằng đang nghĩ La Ngữ Tịch để ý đến chuyện anh từng dùng xe chở cô gái khác. Nhưng trái với anh tưởng tượng, thái độ của cô trước sau đều hờ hững, ngược lại chẳng chút quan tâm.
"Tôi có nói tôi ghen sao?" La Ngữ Tịch nhẹ nhàng hỏi lại, không nóng không lạnh nói ra lý do: "Không gian xe của anh quá hẹp, tôi cảm giác bị ngộp, không thoải mái."
Một chữ "Hả" ngạc nhiên của Hạc Tư Đằng thoát ra khỏi miệng, bỗng nhiên cảm thấy ngượng đến đỏ tai.1